Mấy hôm sau là cuối tuần, một anh trong công ty rủ một số anh em qua nhà nướng thịt uống bia. Tôi đoán sẽ gặp Hằng ở bữa tiệc. Tối hôm đó, tôi chở thùng bia qua sớm, phụ anh đó nhóm lò nướng, rồi ngồi chơi. Đến sát giờ ăn thì anh Lâm và Hằng mới đến. Tôi cứ lẩn lẩn để tránh nói chuyện với hai người, ngồi ăn một chút rồi kiếm cớ về sớm.
Một tuần sau đó, khi tôi đang tận hưởng sáng Chủ nhật đẹp trời bằng cách ngủ nướng thì có điện thoại. Tôi cầm máy lên, thấy số lạ nên không nghe. Gần một tiếng sau tôi mới dậy, thấy có ba cuộc gọi nhỡ đều từ số đó, nhưng khi tôi bấm gọi lại thì máy lại báo không liên lạc được.
Đến chiều hôm đó, khi tôi đang ngồi uống cà phê một mình trong quán quen thì số lạ đó lại gọi. Tôi nghe máy.
– Cho em hỏi phải anh Nhật không ạ?
– Vâng, tôi Nhật đây. Xin hỏi…
– Em là Hằng ạ.
– Hằng…
– Em là bạn anh Lâm ạ.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenHD
Tôi im lặng vài giây. Vậy là cô gái đó đã gọi.
– Ừ, anh nhớ rồi. Em gọi anh có gì không?
– Em muốn gặp anh để hỏi một chuyện.
– Vậy à, em hỏi luôn đi.
– Em không nói qua điện thoại được. Em muốn gặp anh.
– Gặp em thì anh hơi ngại, em là bạn gái của sếp anh mà, anh hơi ngại. Em cứ nói qua điện thoại luôn đi, anh thoải mái mà.
– Nhưng em muốn gặp anh. Anh ngại chuyện gì?
– Em muốn hỏi anh về chuyện gì, nói sơ sơ cho anh hình dung được không?
– Em cần phải gặp anh, anh cho em gặp anh nói chuyện nha. Anh có thể cho em gặp anh ở đâu được?
– Anh ngại thật mà. Em là…
– Anh Lâm không biết đâu, em lấy số khác gọi cho anh. Anh thấy chỗ nào gặp được thì anh cho em găp anh nói chuyện nha.
– Được rồi để anh tính.
– Dạ, anh nhắn tin vào số này nha, mổi ngày em sẽ lắp SIM này vào một lần để chờ tin anh.
Tôi chào Hằng rồi cúp máy. Tôi bắt đầu bối rối. Tôi gọi thêm một ly cà phê nữa, quán mang ra một ly cà phê rất đậm theo gout của tôi. Việc uống thêm một ly cà phê lại càng làm tôi thêm khó chịu, có một chút nôn nao như say cà phê.
Cho đến khi xế chiều, mặt trời xuống chiếu xuyên qua hàng cây bên kia đường tạt thẳng vào bàn tôi đang ngồi, thì tôi chợt nghĩ: “sao tôi phải rối trí đến thế nhỉ, tôi mới là người cầm đằng cán mà”.
Nhưng khi chạy xe về nhà, nghĩ đến đằng cán với chả đằng lưỡi, tôi nghĩ thầm: “chơi dao làm chi để rồi sợ đứt tay, cán với chả lưỡi”.
Hai ly cà phê rất đậm, cộng thêm việc ngủ quá nhiều vào buổi sáng khiến tôi khó ngủ vào buổi tối. Tôi nghĩ đến chuyện gặp Hằng ở đâu. Tôi không muốn bất kỳ ai thấy tôi gặp Hằng, nói chuyện với Hằng. Hằng là cô gái của sếp, tôi không có lý do gì để uống cà phê với cô ta cả, mà nói chuyện ở một quán cà phê cũng không ổn, không có gì đảm bảo. Tôi cũng không thể gặp Hằng ở nhà tôi hoặc ở nhà cô ta. Thế rồi tôi nghĩ đến một nơi mà cô ta chắc là biết cách lui tới sao cho kín đáo, và tôi cũng không lạ lẫm gì, vì tôi hay đi du lịch, và tôi cũng từng chăn rau.
Đó là khách sạn. Nhưng không thể hẹn cô ta trong khách sạn ngay được, tôi cần phải khéo léo một chút.
Tôi bắt đầu lên kế hoạch gặp Hằng sao cho bí mật, an toàn. Tôi tìm trên mạng, rồi lượn quanh vài khu, chọn được một khách sạn trên đường Phan Xích Long. Việc tìm một quán cà phê thì dễ hơn, tôi tìm được một quán trong một con đường khá khuất ở Bình Thạnh. Tôi hẹn Hằng ở quán cà phê đó, dặn cô bé đội mũ rộng vành và đeo kính mát che mặt. Tôi xin sếp cho nghỉ chiều thứ sáu để đi chơi cuối tuần, tôi có đi thật nhưng đến sáng thứ bảy mới khởi hành.
Hai giờ chiều, Sài Gòn mùa mưa oi bức khá khó chịu, có lẽ chẳng mấy ai muốn ngồi cà phê sân vườn vào giấc đó. Tôi đến sớm, giả vờ thích thú với đĩa nhạc đang mở, và bảo nhân viên mở to lên nghe cho thoải mái. Ngồi đợi một lúc thì Hằng đến, nhìn cô như một nhân vật trong phim. Chào hỏi và gọi nước xong, Hằng nói:
– Anh nói ngại bị mọi người thấy, nhưng lại chọn quán cà phê giữa Sài Gòn.
– Ừ, tại vì anh chẳng biết hẹn em ở đâu mà không ai thấy.
Hằng đợi cho đến khi nhân viên mang nước ra, cô gật đầu, rồi nói với tôi, rất nhỏ: “Em muốn nói chuyện với anh, nhưng em sợ có người nghe quá”. Tôi chồm người tới một chút, trán tôi đυ.ng vào vành mũ của Hằng. Hằng vẫn đội mũ và đeo một chiếc kính mát rất to, lúc này thì tôi nhìn thấy giống Lady Gaga chứ không còn giống nhân vật phim ảnh nào.
– Em muốn nói chuyện gì mà sợ có người nghe.
Hằng im lặng rất lâu, ít nhất là đủ cho hai bài hát. Tôi vẫn rất kiên nhẫn ngồi chờ, còn nhịp tay theo bài hát. Rồi cô nhìn tôi hỏi:
– Anh nói em giống một người tên Nhi, người đó là ai vậy?
– Sao em lại hỏi về Nhi? Chắc là người giống người thôi. Anh cũng đâu biết đâu.
– Anh Nhật, anh muốn gì thì anh cứ nói ra đi.
Tôi ngạc nhiên, Hằng đợi gần hai tháng mới gặp được tôi, mà đã vội vàng đổi thái độ.
– Kìa, em nói vậy là sao, anh chỉ thấy giống, mà cũng không giống lắm. Mà, em nói có chuyện muốn nói với anh mà.
Hằng lại im lặng, và tôi lại nghe nhạc. Thêm một bài hát nữa, Hằng vẫn mím môi suy nghĩ. Hằng đeo kính đen, lại có vành mũ che bớt ánh sáng nên tôi cũng không nhìn được vào mắt cô bé, không đoán được body language của cô. Nhưng tôi biết Hằng đang rất bối rối. Lúc này, tôi tin 100% Hằng có liên quan đến cô gái gọi tên Nhi đó, nếu không muốn nói Hằng chính là Nhi.
Rồi Hằng hỏi tôi:
– Anh kể cho em nghe về bạn Nhi của anh được không?
– Ơ, em quan tâm về Nhi thế à. Anh thì không tiện kể cho em nghe về Nhi, nếu anh không biết tại sao em cứ hỏi về cô ấy.
Hằng lại im lặng. Tôi có cảm giác nếu tôi và Hằng không ai chịu tố trước, thì ván bài này chả bao giờ lật được lá nào lên, đừng nói đến bài tẩy.
Nhưng khổ nổi, tôi không muốn tố trước, và cũng không biết tố như thế nào.