Thiên Mân công chúa trừng mắt nhìn bọn họ, bị hình ảnh mới vừa rồi làm cho sợ tới mức nói không nên lời, thậm chí hoài nghi chính mình có phải nhìn lầm rồi hay không.
Nguyên bản là không cam lòng bị Nhϊếp Vô Tung bỏ lại nàng như vậy, lại thấy hai nam nhân thế nhưng thân mật như vậy, nàng càng nghĩ càng cảm thấy thực quái lạ, nhịn không được đuổi theo sau, không nghĩ tới lại nhìn đến hình ảnh bọn họ hôn môi. . . . . .
“Công, công chúa, ta, chúng ta. . . . . .” Mộ Chi Kì kích động nhìn Thiên Mân công chúa, cả người đều hoảng loạn.
Làm sao bây giờ? Thế nhưng bị thấy được, lại là bị công chúa nhìn đến. . . Cái này thật sự xong đời!
“Công chúa, có việc gì sao?”
Bất đồng với hai nữ nhân đang kinh hoảng, Nhϊếp Vô Tung nhẹ nhàng nhíu mày, tư thái thong dong, tuyệt không để ý bị người khác nhìn thấy.
Bị hiểu lầm thì đã bị hiểu lầm, hắn vốn không sao cả, hắn chỉ lo tiểu mèo hoang bên cạnh, về phần người khác, không ở trong phạm vi hắn quan tâm.
“Ngươi. . . . . .” Thiên Mân công chúa nhìn về phía Nhϊếp Vô Tung,”Ngươi sẽ không vì nam nhân này, mới cự tuyệt phụ hoàng ta tứ hôn?”
“Đúng vậy.” Nhϊếp Vô Tung đáp không chút do dự.
“Nhϊếp Vô Tung!” Mộ Chi Kì trừng mắt hắn, hoàn toàn nói không ra lời.
Hắn làm sao dám? Hắn chẳng lẽ không sợ bị người bên ngoài biết sao? Thanh danh của hắn, danh dự của hắn, đều sẽ bị đồn đại đi thật sự khó nghe!
“Ngươi điên rồi sao?” Nàng không dám tin nhìn hắn, nhưng ngực lại nóng lên, rung động làm cho chờ mong trong lòng nàng dâng lên.
Hắn nói để ý nàng, là thật sao?
Hắn nói yêu nàng, là thật sao?
Nàng thật sự có thể chờ mong sao?
“Ngươi. . . . . .” Không nghĩ tới Nhϊếp Vô Tung thế nhưng thừa nhận rõ ràng như vậy, Thiên Mân công chúa buồn bực, như thế nào cũng không nghĩ tới hắn lại có đoạn tay áo chi phích, mà nàng thân là đương triều công chúa, thế nhưng bị bại bởi một người nam nhân!
Nàng không cam lòng!
Thiên Mân công chúa nhịn không được rống giận: “Ta đường đường là một công chúa, làm sao so ra kém một người nam nhân? Ngươi thế nhưng vì hắn cự tuyệt ta?”
“Ở trong mắt ta, ngươi hoàn toàn thua kém hắn.” Biết bị hiểu lầm có đoạn tay áo chi phích, Nhϊếp Vô Tung cũng không để ý, con ngươi đen lãnh đạm, đạm mạc nhìn Thiên Mân công chúa.
“Ngươi nói cái gì?” Mở mắt to, Thiên Mân công chúa tức giận đến phát run, cao ngạo ngẩng cao đầu.”Chẳng lẽ ngươi không sợ ta đem chuyện các ngươi nói cho người khác sao?”
“Không. . . . . .” Mộ Chi Kì cả kinh, còn không kịp nói cái gì, Nhϊếp Vô Tung đã nói trước.
“Xin cứ tự nhiên! Tốt nhất làm cho mỗi người đều biết, Nhϊếp Vô Tung ta chính là mê luyến một nam nhân tên là Mộ Chi Kì .” Hắn lạnh lùng gợi lên tươi cười, một chút cũng không thèm để ý công chúa uy hϊếp.
“Ngươi!” Thiên Mân công chúa tức đến đỏ mặt.
“Nhϊếp Vô Tung!” Mộ Chi Kì lo lắng khẩn trương trừng mắt nhìn hắn, trong mắt là vô cùng khϊếp sợ, ngực càng lúc càng co rút nhanh.
Tâm rung động, càng không ngừng động viên, làm cho nàng lúng túng lại hoảng loạn, hoàn toàn không thể tỉnh táo lại, chỉ có thể không biết làm sao nhìn hắn.
“Ngươi dám nói chuyện đối với bản cung như vậy, ngươi không sợ đầu rơi xuống đất sao?” Thiên Mân công chúa phẫn nộ nhìn Nhϊếp Vô Tung.
Lời nói của hắn, làm cho tự tôn của nàng bị thương, nhưng cũng làm cho nàng càng muốn chiếm được hắn, trên đời này không có nam nhân nào nàng không chiếm được!
Huống chi, đường đường là một công chúa tôn quý, dựa vào gia thế bên ngoài, làm sao có thể kém một nam nhân? Nàng không cam lòng!
Nhϊếp Vô Tung sắc mặt lạnh hơn, bộ dáng lãnh đạm làm cho Thiên Mân công chúa trong lòng giật mình, không tự chủ được lui lại vài bước.
“Muốn đầu Nhϊếp mỗ, chỉ sợ công chúa còn không có bổn sự này!” Âm thanh lạnh lùng, khuôn mặt anh tuấn có một chút tươi cười chế giễu.
“Ngươi nói cái gì?” Những lời này làm cho lửa giận của Thiên Mân công chúa càng tăng lên, đời này còn không có người làm trái ý nàng như vậy, mệnh lệnh của nàng, không ai dám phản kháng, mà nay Nhϊếp Vô Tung này. . . . . .”Nhϊếp Vô Tung, ngươi thật can đảm! Chẳng lẽ ngươi không sợ ta nói cho phụ hoàng sao?”
“Đi thôi! Nhϊếp mỗ cũng muốn biết, đương kim Thánh Thượng có phải thật ngu ngốc như vậy hay không, sẽ vì một công chúa tùy hứng kiêu căng mà chém xuống đầu của ta.”
Nhϊếp Vô Tung hừ lạnh một tiếng, không nghĩ lại để ý tới nữ nhân nhàm chán này, giữ chặt tay Mộ Chi Kì xoay người rời đi.
“Đáng chết! Ngươi đứng lại đó cho ta, bản cung có cho phép các ngươi rời đi sao?” Thiên Mân công chúa tức giận đến giơ chân, nhưng hai người đang rời đi cũng không để ý tới nàng.
“Đáng giận! Chết tiệt Nhϊếp Vô Tung!” Thiên Mân công chúa phẫn nộ cắn môi, trừng mắt nhìn hai người rời đi, trong lòng chính là thực vô cùng không cam lòng.
Vừa thấy Nhϊếp Vô Tung, nàng liền quyết định muốn hắn làm phò mã của nàng, chỉ có nam nhân như vậy mới xứng đôi với nàng. Mà hắn cũng không giống nam nhân khác luôn nịnh bợ nàng, đối với nàng luôn làm như không thấy, hắn càng như vậy, nàng càng muốn hắn.
Trên đời này, không có gì nàng không chiếm được!
Thiên Mân công chúa cao ngạo nâng mặt lên, lạnh lùng nói: “Nhϊếp Vô Tung, bản cung sẽ không quên đi như vậy, bản cung nhất định phải chiếm được ngươi!”
“Nhϊếp Vô Tung, ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì?”
Mộ Chi Kì kinh ngạc theo Nhϊếp Vô Tung đi vào trong phòng, vừa vào cửa, nàng lập tức mở miệng, trong mắt là đầy ý nghi hoặc.
“Ngươi dám nói chuyện với công chúa như vậy, ngươi điên rồi có phải hay không? Nếu là công chúa nói ra, chúng ta . . . . . . Đến lúc đó chuyện ta là nữ nhân, nhất định sẽ bị biết. . . . . . Kia. . . . . . Ngay cả ngươi cũng sẽ bị liên lụy!”
Tội khi quân, hắn biết mà không báo, cũng là có tội nha!
“Không đúng! Đến lúc đó ngay cả nhà ngươi cũng sẽ bi liên lụy. . . . . . Ngươi điên rồi sao? Ngươi điên rồi sao?” Lắc lắc đầu, nàng kích động hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn có sợ hãi, nghi hoặc, còn có vô số bối rối.
Nàng thật sự không hiểu hắn, hắn điên cuồng như vậy, thật xa lạ, làm cho nàng tâm hoảng ý loạn, không biết nên làm sao với hắn bây giờ.
Nhưng là, lòng của nàng, lại vì hắn điên cuồng mà cấp tốc nhảy lên, tâm thương hắn nhưng vẫn đối kháng lý trí của nàng.
Nàng thua rồi! Nàng đầu hàng!
Nhìn bộ dáng nàng bối rối lại khẩn trương, Nhϊếp Vô Tung khẽ cười, con ngươi đen ngưng một chút chấp nhất, giữ chặt nàng, làm cho nàng tựa vào trên tường, thân hình thon dài không để nàng trốn tránh giữ chặt nàng, khuôn mặt anh tuấn kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt gắt gao giam giữ nàng.
“Ngươi. . . . . .” Hắn nhìn chăm chú làm cho lòng của nàng càng hoảng, theo bản năng muốn nhắm mắt.
Nhưng hắn không cho phép, ngón tay giữ chặt cằm nàng, không để nàng lại trốn.
“Ta đã nói rồi, vì nàng, ta đã sớm điên rồi, từ lần đầu tiên khi mắt ta nhìn thấy nàng, biết rõ nàng là một thằng nhóc, đối với nàng vẫn là động tâm.”
“Không có khả năng. . . . . .” Mở to mắt, Mộ Chi Kì không thể tin được lời nói của hắn.
“Nếu là không có khả năng thì tốt rồi, ta đây sẽ không đối với nàng chấp nhất như vậy.” Con ngươi đen chuyển âm u, gắt gao dừng ở nàng. “Nàng nghĩ rằng ta không hoài nghi ta và nàng như thế nào sao? Ta đối với việc gì cũng không để ý, cho tới bây giờ chưa hề đa nghi, lần đầu tiên động tâm, cũng là với một thằng nhóc mười tuổi, ngươi cảm thấy ta có thể chấp nhận sao? “
Hắn có phản kháng, cũng có trốn tránh, thậm chí đối nàng làm như không thấy, nhưng là không có biện pháp, tâm tình rung động càng ngày càng nghiêm trọng, làm cho hắn không thể kháng cự.
“Nhưng là, khi đó ngươi luôn không để ý tới ta, luôn lạnh lùng với ta. . . . . .” Nàng nhớ rõ khi đó nàng luôn quấn quít lấy hắn, nhìn chăm chú vào hắn, mà hắn lại cũng không thèm nhìn tới nàng liếc mắt một cái, tận đến sau khi phát hiện nàng là con gái, mới đột nhiên thay đổi.
“Bằng không ta nên làm cái gì bây giờ?” Gợi lên một chút tươi cười, Nhϊếp Vô Tung khép mắt, thấp giọng nói: “Dụ dỗ nàng theo ta cùng nhau điên cuồng sao? Ta nghĩ, thật sự muốn, ai bảo nàng vẫn quấn quít lấy ta, mặc kệ ta đối với nàng lãnh đạm như thế nào, nàng vẫn là cười đến thực sáng lạn, tươi cười của nàng, làm cho ta phải điên lên rồi!”
Đột nhiên, môi của hắn tới gần tai nàng nói nhỏ:” Nàng nhất định không biết, khi đó ta thường thường nằm mơ, mơ thấy chính mình áp đảo nàng, không để ý nàng khóc kêu, một lần lại một lần giữ lấy nàng, ai quản nàng có phải nam nhi hay không, nàng nghĩ rằng để ý ta và nàng như thế nào sao? Không, ta tuyệt không để ý, người làm cho ta động lòng là nàng, là chính nàng.”
“Nhϊếp Vô Tung, ngươi. . . . . .” Lời của hắn làm cho nàng đỏ mặt, tim đập nhanh hơn, nói không ra lời.
“Đúng, ta là điên rồi.” Hắn cười đến quỷ quái, bộ dáng anh tuấn mị hoặc làm cho người ta thở không nổi, lại đui mù.
“Ngay tại khi ta sắp không thể khống chế được chính mình, muốn kéo nàng theo ta cùng nhau trầm luân, lại phát hiện nàng là con gái, nàng nói, ta sẽ buông tha nàng sao?”
Sẽ không! Hắn sẽ đem nàng ăn ngay cả một chút cũng không thừa! Mộ Chi Kì ở trong lòng trả lời, hai má nóng lên, rõ ràng cảm thấy hắn điên rồi, nhưng lại bởi vì hắn điên cuồng mà tâm tình vui như điên.
“Mèo nhỏ, ta nhịn hai năm, chờ khi nàng mười sáu tuổi mới đem nàng ăn luôn, đã là cực hạn của ta.” Hắn cúi đầu khẽ cắn vành tai nàng mượt mà như bạch ngọc.
“Kia. . . . . . Vậy vì sao hai năm trước ngươi cũng không nói một tiếng rời đi?” Mộ Chi Kì cắn môi, nhỏ giọng chất vấn.
Nhϊếp Vô Tung khẽ thở dài, hắn biết nàng sẽ hỏi cái này.”Nàng luôn vẫn kháng cự ta, vẫn trốn, vẫn tránh, tính tình lại quật cường lại khó chịu, làm cho ta không biết nên bắt nàng làm sao bây giờ, đành phải rời đi hai năm, muốn thử nàng là thật sự để ý ta hay không .”
Hắn không phải thật sự có tự tin như vậy, nàng vẫn luôn trốn, chạy trốn khiến hắn hoảng hốt, sợ hắn không bắt được nàng, sợ nàng không thương hắn. . . . . .
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể sử dụng phương pháp này đến thử lòng của nàng.
“Thử?” Mộ Chi Kì nhíu mày.
Nhϊếp Vô Tung lại thở dài một hơi,”Trừ lần đó ra, ta thật sự không thể nghĩ được biện pháp khác, đối với nàng, ta hoàn toàn không có cách.” Hắn cúi đầu, cái trán để lên trán nàng.
“Mèo nhỏ, khi ở sa trường, ta đều nghĩ đến nàng, ngẫu nhiên nhận được tin tức của nàng do Tần Túy Nguyệt truyền đến, mỗi khi nghe được, đều thật muốn trở về nhìn nàng, cho dù khi bị thương, ta nghĩ cũng là nàng, nhớ nàng thực nhớ nàng, thật muốn đem nàng đưa tới sa trường, thật muốn đem nàng cột vào bên người, không buông ra, không buông tay. . . . . .
Giọng nói của hắn càng lúc càng thấp, con ngươi càng lúc càng thâm trầm, đôi môi mỏng sát môi nàng, hơi thở nóng cháy phả lên mặt nàng.
Lòng của nàng vì lời của hắn mà mềm đi, lý trí mất hết, tâm bị thương được hắn bao phủ, môi lại không nhịn được khẽ nhếch khóe môi.
“Thật quá đáng! Chàng trộm tâm của ta.”
Mà nàng, thua, đầu hàng.
“Nàng sai rồi!” Nhϊếp Vô Tung cười nhẹ, ngậm lấy môi nàng, thanh âm khàn khàn.”Ta dùng tâm của ta, đổi tâm của nàng.”
Hai người lời lẽ nóng bỏng quấn quít lấy nhau, lưỡi dài dùng lực thâm nhập vào miệng, liếʍ qua hàm răng, cuốn lấy mật ngọt trong cái miệng nhỏ.
Mà nàng cũng không phản kháng, phấn lưỡi nhiệt tình quấn quít lấy hắn, ngẫu nhiên né tránh, khiến cho hắn truy đuổi, mυ'ŧ lấy, khẽ liếʍ.
Nhiệt huyết hôn nhau làm tràn ra nước bọt da^ʍ lãng, hai người thở dốc, hơi thở nam nhân của hắn tràn ngập miệng mũi của nàng, làm cho nàng ý loạn tình mê.
“Tung ca ca. . . . . .” Mộ Chi Kì nhẹ giọng ‘ưm’, mắt đẹp ngưng một chút kiều mị, đầu lưỡi khẽ liếʍ đôi môi mỏng, thậm chí chủ động nâng lên đùi phải vòng quanh thắt lưng của hắn, chân mềm mại nhẹ nhàng cọ xát.
Hành động của nàng làm cho hắn hít một hơi thật sâu, nhịn không được động thắt lưng, làm cho nóng thiết sớm cứng rắn cọ xát vào chỗ mẫn cảm cách một lớp quần áo mỏng.
“Nàng là con mèo nhỏ phóng đãng!” Nhϊếp Vô Tung thấp giọng cười khẽ, đầu lưỡi bá đạo liếʍ mυ'ŧ trong cái miệng nhỏ, tăng thêm lực đạo khuấy đảo hút cái lưỡi mềm mại thơm tho.
Bàn tay to cũng thâm nhập vạt áo, tháo vải trắng trói chặt bộ ngực, bàn tay thô to giữ lấy một bên ngực trắng mịn no đủ, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ngón tay đùa bỡn núʍ ѵú, bàn tay cũng nâng ngực trắng no đủ lên, dùng sức vuốt ve, làm cho ngực trắng trở nên căng cứng, núʍ ѵú mẫn cảm đứng thẳng.
“Ưʍ. . . . . .” Theo động tác của hắn, một chút tê dại và thích thú từ bộ ngực mềm mại truyền đi, làm cho Mộ Chi Kì nhịn không được cũng nâng bộ ngực lên, làm cho ngực trắng mềm mại càng hướng sát tay hắn.
“Nàng xem, nhanh như vậy liền cứng rắn lên. . . . . .” Ngón tay đùa bỡn núʍ ѵú, Nhϊếp Vô Tung tà mị cười, đầu ngón tay khẽ vân vê, nam tính nóng bỏng cũng không ngừng căng cứng lên, lập tức, hoa dịch thấm ướt đã thấm ra, hơi hơi nhiễm ẩm ướt vải dệt giữa hai người.
“Còn có này. . . . . . Cũng ẩm ướt.” Hắn nhẹ giọng nói, cách vải dệt ướt đẫm nam tính cực đại bắt đầu cọ xát hoa tâm giống như vẽ.
“Không. . . . . . Ôi. . . . . .” Dục hỏa dấy lên làm cho Mộ Chi Kì cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nhịn không được nâng lên cái mông, làm cho nơi riêng tư càng để sát lửa nóng nam tính. “Tung ca ca, ta thật là khó chịu. . . . . .”
Nàng dục hỏa khó nhịn nhìn hắn, không hề kháng cự hắn, nàng rốt cuộc không thể áp chế được bản năng tìиɧ ɖu͙© tự nhiên, phóng đãng cầu xin.
“Làm sao lại khó chịu?” Nhϊếp Vô Tung khàn giọng hỏi, nghe nàng kiều mị rêи ɾỉ, làm cho dục hỏa trong cơ thể hắn thiêu đốt càng thêm cháy điên cuồng.
Ngón tay trêu đùa đỉnh ngực đỏ bừng, năm ngón tay càng làm càn vuốt ve bộ ngực no tròn, thân hình cường tráng cũng đè lên thân thể mềm mại.
Ngực rắn chắc đè ép trước ngực rất tròn của nàng, đầu lưỡi khẽ liếʍ xương quai xanh, lửa nóng ẩm ướt chậm rãi dời xuống phía dưới.
“Ưʍ. . . . . . Toàn thân đều khó chịu. . . . . .” Nàng thở gấp, mắt giăng đầy sương mù, chịu không nổi hắn trêu đùa, tay nhỏ bé nhịn không được bắt lấy tay hắn. “Tung ca ca, ngươi cố dùng sức xoa bóp.”
Nói xong, tay nhỏ bé dẫn dắt tay hắn, muốn hắn dùng lực vuốt ve cả hai bên ngực non mềm.
“A! Chỉ cần xoa bóp thôi sao?” Hắn hỏi, theo ý của nàng, năm ngón tay dùng sức nhào nặn một bên ngực, làm cho ngực trắng in lại dấu vết của hắn.
Mà lưỡi nóng ẩm ướt cũng theo đó đi vào một bên ngực trắng no đủ khác, đầu lưỡi khẽ liếʍ núʍ ѵú ửng hồng ,”Muốn ta liếʍ sao?”
“Ưʍ. . . . . . Muốn. . . . . .” Mộ Chi Kì run rẩy, núʍ ѵú vì khát cầu mà chuyển màu thâm, dụ dỗ tầm mắt của hắn.
Lưỡi nóng ẩm ướt nhịn không được ở trên nụ hoa nhẹ nhàng liếʍ duyện, đầu lưỡi liếm ở bốn phía vòng quanh vòng đầu núm, lại lấy đầu lưỡi liếm nhũ lôi, làm cho cả núʍ ѵú ở đầu lưỡi nở rộ, đứng thẳng, mới cam tâm há mồm cắи ʍút̼.
Một bên cắи ʍút̼ nụ hoa, bàn tay to cũng không buông tha no tròn mềm mại bên khác, bàn tay vuốt ve nhào nặn một bên vυ' mềm mại, dùng khe hở kẹp lấy núʍ ѵú, nhẹ nhàng cọ xát.
Mà tay kia thì cũng đi xuống, thô bạo tháo đai lưng, cách tiết khố tuyết trắng, lấy ngón tay ma sát hoa khâu.
Ngẫu nhiên, lấy đầu ngón tay chạm vào đỉnh hoa khâu, để sát đóa hoa ướŧ áŧ, làm cho hoa dịch thấm càng nhiều, đem tiết khố biến thành ướt sũng, ngón tay cũng dính đầy ẩm ướt.
“Ôi. . . . . . Ư a. . . . . . Không cần. . . . . .” Nàng chịu không nổi hắn đùa, bụng không tự chủ được run rẩy,tiết ra càng nhiều hoa dịch, khiến chân càng nhiễm ẩm ướt.
Ngay cả ngực nhũ cũng vì hắn âu yếm mà sưng tấy đau đớn, nặng trịch, làm cho nàng cảm thấy thoải mái lại khó nhịn.
“Tung ca ca. . . . . . Ta muốn. . . . . .” Nàng nhịn không được dùng tay đi vào bụng dưới của hắn, cách quần nhẹ nhàng vỗ về nam tính cực đại đã sớm cứng rắn .
Tuy rằng cách một tầng vải dệt, nhưng là tay nàng vẫn xuyên thấu cảm thụ rõ ràng qua vải dệt truyền đến độ nóng, làm cho nàng hưng phấn phát run.
Đôi mắt ngập nước, tay nhỏ bé bắt đầu không ngừng qua lại nhẹ vỗ về nam tính của hắn, cái miệng nhỏ nhắn hừ nhẹ rêи ɾỉ, khát cầu hắn tiến vào.
“Ưʍ. . . . . . Nàng là con mèo nhỏ phóng đãng. . . . . .” Nhiệt tình của nàng làm cho Nhϊếp Vô Tung hít vào một hơi, hô hấp trở nên nặng nề.
Hắn buông nhụy hoa đang ngậm trong miệng ra, bộ ngực phấn nộn được hắn liếʍ mυ'ŧ nhiễm da^ʍ lượng thủy quang, bộ dáng giống như đóa hoa dính sương sớm.
Bộ dáng mê người kia, làm cho hắn nhịn không được lại khẽ liếʍ.
Mà tay nhỏ bé sớm khẩn cấp cởi bỏ qυầи ɭóŧ của hắn, trong lòng bàn tay cầm thô dài nam tính, bắt đầu nhẹ vỗ về qua lại.
“Ư. . . . . . a. . . . . .” Nhϊếp Vô Tung nhịn không được ngửa đầu rêи ɾỉ, thân mình buộc chặt, hưởng thụ âu yếm của nàng.
Lửa nóng nam tính ở tay nhỏ bé vỗ về chơi đùa, trở nên lớn hơn nữa càng nóng, phồng lên gân xanh, ở đỉnh to lớn thậm chí có vài giọt bạch dịch nóng rực.
Tay hắn cũng kéo tiết khố, ngón tay trêu chọc vùng lông tơ mịn màng bị hoa dịch làm ẩm ướt, ngón tay dài chỉ khẽ động làm ướt sũng hoa khâu, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nhụy hoa sớm sưng đỏ tươi.
“Ư a. . . . . .” Nhụy hoa mẫn cảm nhất bị đυ.ng chạm, Mộ Chi Kì nhịn không được run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn bật ra tiếng rêи ɾỉ mê người, tay nhỏ bé nắm nam tính nóng bỏng cũng theo đó hưng phấn mà dùng lực.
“A!” Lực đạo kia không nhẹ không nặng vừa vặn âu yếm nam tính của hắn, làm cho Nhϊếp Vô Tung thư sướиɠ rêи ɾỉ ra tiếng.
Con ngươi đen khát vọng nhìn cái miệng nhỏ nhắn ướŧ áŧ, nghĩ đến hình ảnh cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy nam tính của hắn, không khỏi hưng phấn cả người căng cứng.
Hắn nhịn không được rút ngón tay đang đùa ở hoa huy*t, không để ý nàng kháng nghị, làm cho nàng quỳ gối trước người, nam tính che kín gân xanh để ở cánh môi của nàng. “Mèo nhỏ ngoan, trước dùng cái miệng nhỏ nhắn của nàng giúp ta chơi đùa làm ẩm ướt nó. . .