Vị Tình Đầu

Chương 47

Tỉnh lại đi nào, QC!!!

Ngày… tháng… năm…

Lần đầu tiên gặp M ngoài đời.Nói thật là với vẻ bề ngoài đó mình cho 7 điểm là châm chước lắm rồi. Nhưnghành động đỡ đứa nhỏ ăn cắp dậy của M khiến tim mình đập liên hồi.

Mình suy nghĩ lại rồi. Vẻ bềngoài mình cho M 8 điểm.

Không đẹp trai nhưng mang đếncho mình cảm giác tin tưởng. Vậy là quá đủ rồi. Tự nhiên mình ước mình thế vaiHN…

Bạn đang đọc truyện tại TruyenHD

Ngày… tháng… năm…

Phong gặp chuyện. Chị phải quaylại Đức. Mình thương chị nát lòng.Nhưng trong sâu thẳm trái tim mình lại khôngnghĩ vậy.

Mình quá trẻ con và thật ích kỉ.Mình đáng bị nguyền rủa mà. Cuối tuần này, mình sẽ đi rửa tội.

Ngày… tháng… năm…

Mình đã bày tỏ tình cảm củamình với M. QC ơi! Mày đang làm gì vậy?

Ngày… tháng… năm…

Mình muốn về VN một lần, chỉ mộtlần thôi. Sau khi quay lại đây mình sẽ quên sạch, được không hả Nhật Ký?

Liệu M có xứng đáng để mình làmđiều đó không?

Liệu những mất mát của mình anhcó hiểu không?

Liệu người đời sẽ nghĩ thế nàovề mình?

Mình khó nghĩ quá.

Ngày… tháng… năm…

Hôm nay mình nói chuyện vớiSophia. Lời động viên của cô bạn khiến mình mạnh mẽ hẳn lên.

Mình chưa bao giờ có suy nghĩ sẽgiành anh khỏi tay chị. Mình biết chỗ nào là điểm dừng. Tình yêu thiêng liênglà thật nhưng cũng có những rào cản không thể vượt qua. Hai người yêu nhau cònchẳng thấy đâu, huống chi…

Ngày… tháng… năm…

Mình đã quyết định về VN. Chỉ mộtlần thôi mình muốn sống cho riêng bản thân mình.

Mình đã tự hứa với lòng rồi.Khi quay về đây mình sẽ quên sạch và xem tất cả chỉ là một giấc mơ. Được bên cạnhngười mình yêu cũng là một hạnh phúc mà. Chỉ có điều đối với mình hạnh phúc đókhông kéo dài mãi…

Ngày… tháng… năm…

Máy bay bị trễ ở Hong Kong. Phảichờ thêm 4 tiếng. Không biết người ta bật điều hòa bao nhiêu độ mà rét run. Maylà mình có mang áo khoác theo không thì chết mất.

Mình đang chịu khổ để gặp mộtngười. Không biết sự thiệt thòi của mình có được đền đáp hay không đây!?

Ngày… tháng… năm…

Đứng trước cổng trường anh, mình run thật sự. Sự tự tin của mày đâu rồi QC?

Chị gái của bạn mẹ là giám đốcsở giáo dục thành phố nơi anh đang ở. Do đó chuyện bác ấy nói khó với thầy hiệutrưởng không phải vấn đề gì to tát lắm. Vấn đề bây giờ chi do mày thôi đó QC à.

Haha. Trốn xuống cả gầm bàn khimình nói anh ấy là anh họ của mình nữa chứ. Hài thật đấy.

Mình ức phát khóc khi M trả lờikhông muốn mình về đây, cười mãi trong lòng khi nhận ra anh ấy đang cố gắng bảovệ mình và luống cuống thật sự khi nói chuyện với mẹ của M.

Lúc ở khách sạn mình những tưởngrằng nụ hôn đầu đời của mình sẽ dành cho người mình yêu, nhưng không phải vậy.Bằng cách này hay cách khác M vẫn đủ lý trí để dừng lại ở giới hạn. Làm sao màkhông buồn được… Nhưng quả thật mình rất nể những người đàn ông có bản lĩnh nhưvậy. Và chỉ có những người khiến mình nể mới có thể khiến mình yêu…

Ngày… tháng… năm…

Lần đầu tiên biết cảm giác quaybài nó hồi hộp như thế nào. Tội nghiệp anh Tùng, vì mình mà anh ấy bị cô giáo bắttội quay cóp. Anh ơi! Em xin lỗi anh ngàn lần…

Hôm nay mình đã gặp Hoài Anh.Mình chỉ muốn gặp, nói chuyện thử để xem cô ấy có giống như những gì mình hìnhdung không thôi. M cứ nhấp nha nhấp nhổm như sợ M sẽ gây chuyện. Em cũng biếtnghĩ lắm, anh đừng có lo.

Một đám rủ nhau đi ăn chè. Chè ởVN ngon ghê. Hoặc nếu có không ngon thì mình cũng sẽ nghĩ là nó ngon bởi vì…thôi khỏi nói ra đi. Buồn cười nhất là lúc trêu mình là vợ tương lai khiến anhmặt đỏ như gấc. Yêu gì đâu.

Mưa luôn khiến người ta buồn, nhưng hôm nay là trường hợp ngoại lệ. Mưa khiến mình hạnh phúc. Cảm ơn mưa nhé…

Ngày… tháng… năm…

Mình thích cách M quan tâm đếnmình bằng những hành động rất nhỏ. Hạnh phúc của con gái không cần những điềuto tát mà chỉ cần những điều nhỏ nhặt như vậy thôi.

Đánh bài quì, mình thắng như chẻtre, anh bị quì sưng cả đầu gối. Đã thế còn bày trò chạy làng nữa chứ haha. Lớnrồi mà như con nít. Đôi lúc M làm mình mập mờ giữa ranh giới của một người biếtnghĩ và một đứa trẻ không chịu lớn. Dù là phía nào mình cũng hơi hơi thích cả.

Thẩn thơ lên mạng mình bị ấn tượngbởi bốn câu thơ về mối tình đầu. Đọc mà bùi ngùi.

Hoa đầu mùa bao giờ cũng đẹp

Nắng đầu mùa bao giờ cũng say

Mối tình đầu bao giờ cũng vậy

Rất đậm đà nhưng rất đắng cay

Ngày… tháng… năm…

Mình cứu cho M một bàn thuatrông thấy trước mặt em Loan “công chúa” hay “khủng long” gì đấy. Đã thế còn lời cái thơm nữa chứ. Hết xẩy!

Kiểm tra 15 phút, mẹ anh cho chọngiữa “Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ” hoặc “Kể về điều day dứt nhất”.Mình muốn nói đến điều day dứt nhất của mình bây giờ nhưng mình không thể viếtra. Có thứ gì đó vô hình như bóp nghẹn tim mình lại. Xin lỗi chị nhiều, HN củaem…

Hôm qua mình biết thế nào làquay bài còn hôm nay mình hiểu thế nào là ăn vụng. Tại sao ở Pháp mình không cónhững hoạt động “lành mạnh” như thế này nhỉ. Tuổi học trò! Đáng nhớ quá đi.

Có một thằng nhìn cũng ngontrai đến làm quen. Mình chẳng quan tâm.

M bỏ đi trước không cho mình đixem lớp anh tập văn nghệ. Mình tức phát khóc. Sao anh vô tâm quá vậy…

Ngày… tháng… năm…

Hôm này mình bị ốm. Cảm giác đượcngười mình dành tình cảm quan tâm thật lạ. Giá mà người ta cũng đáp lại thì tốtbiết mấy. Nhưng điều hoàn hảo đó không phải dành cho mình. Buồn thật…

Ngày… tháng… năm…

Mình vừa làm một điều ngu ngốc, đó là thử thách tính sĩ diện của M. Khi anh nhìn mình với ánh mắt như xoáy vàotâm can người khác mình đã thật sự sợ. Đến khi viết những dòng này mình vẫnchưa quên được nó. Nó khiến mình co rúm và rã rời.

Một lần nữa mình sai khi nghĩkhông tốt về M. Tội nghiệp anh, tội nghiệp cả cái thằng ăn trọn một sút giữahai chân nữa. Mình thề với lòng là ăn xong quả đó thằngdê xồm khôngê ẩm một tháng cũng hơi phí.

Mẹ gọi bảo ba đã biết chuyệnmình về VN không phải thăm ông bà và bây giờ ba đã trên đường về… Giông tố sắpđến rồi. Nhưng mình không sợ, mình dám làm mình dám chịu. Mình chỉ tiếc làkhông thể ở đây được lâu hơn.

Ngày… tháng… năm…

Hội trại ở VN thật vui và nhiềutình cảm. Tự dưng mình ước mình được học cấp 3 ở đây quá.

Theo tính toán tối hôm nay ba sẽđến đây. Mình chẳng dám nghĩ nhiều nữa.

Mình đã nói cho M nghe nhữngchuyện anh cần biết. Nhìn ánh mắt anh sáng lên khiến mình vừa vui vừa buồn. Cáigì không thuộc về mình thì mình không bao giờ có được. Điều đó thành chân lí rồithì phải. Hôm nay mình tự cho phép mình đượcbuồn một hôm.

Ngày… tháng… năm…

Ba đã đến. Mình thầm cảm ơn vìba luôn biết cách giữ thể diện cho mình cho dù mình biết ba đang giận mình lắm.

Tối ở lại mảnh đất này cho mìnhcảm giác thật lạ, vừa lưu luyến lại vừa chẳng muốn quay lại. Mình lại mâu thuẫnnữa rồi.

Ngày… tháng… năm…

Tại sao anh không thể nói một lời chào trước khi em đi? Điều đó khó khăn lắm hả anh?

Mình đã khóc không dứt khi nghĩvề chuyện đó. May mà cái ôm của ba đã đã an ủi mình phần nào. Mình không muốnquay lại mảnh đất này nữa…

Ngày… tháng… năm…

Được một tuần rồi. Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi. Cốlên nào QC…

Không biết bây giờ anh đang làm gì!?

Không biết có ai ước rằng được chết một lúc để xemnhững người xung quanh nghĩ gì không nhỉ? Mình đang có suy nghĩ đó.

Ngày… tháng… năm…

Mình nhớ anh, nhớ muốn chết đi được…

Mắt tôi nhòa dần. Tôi chỉ có một mong ước để thời gian quay trởlại. Tôi nợ em, nợ thật nhiều…

QC đã mất. Điều đó là sự thật. Đôi lần em xuất hiện trong giấc mơ của tôi với nụ cười đượm buồn rồi vụt biến mất… hoang hoải và dở dang hệt như cuộc đời của người thiếu nữ bỗng chốc tan vào hư không.

Sự lỡ dở luôn mang đến cho người ở lại cảm giác day dứt và khó thở, nhất là đối với những người vội ra đi. Tôi không biết khi mình viết những dòng này, ở trên cao, em có đang dõi theo tôi không!? Tôi mong là có vì khi tôi quyết định kể câu chuyện của mình ra, tôi đã muốn nhờ nó gửi đến QC lời xin lỗi chân thành nhất. Nếu thời gian có thể quay lại, tôi chỉ có một ước mong nói lời chia tay trước khi em về Pháp. Điều đó có lẽ sẽ an ủi tôi phần nào.

Khoảng thời gian sau khi nhận tin về QC là khoảng thời gian buồn nhất. Cảm giác mất đi đứa em gái bé bỏng chưa bao giờ là dễ chịu. Dẫu vậy tôi vẫn luôn tin rằng ở một nơi xa xôi nào đó, trong hình bóng của một thiên thần, cô bé vẫn đang thầm bảo vệ những người thân yêu. Dù có giận hay không, tôi cũng dám khẳng định một điều, thiên thần bé nhỏ, đáng yêu đó vẫn đang dõi theo tôi, vì tôi hiểu QC thừa vị tha và tấm lòng để biết nghĩ cho người khác…

Chuyện của QC khiến cho mối quan hệ của tôi và HN đi vào ngõ cụt, không một lối thoát. Cả tôi và em đều hiểu sẽ thật ích kỉ nếu trong hoàn cảnh này cả hai vẫn quyết định tiếp tục mối quan hệ chờ đợi. Cũng dễ hiểu khi cả hai đều chủ động không liên lạc với người kia trong khoảng thời gian đủ dài để mọi chuyện tạm nguôi ngoai.

Thật sự, cảm xúc khi nghe tin từ Sophia lấn át hoàn toàn mọi thứ cảm xúc khác ở cùng thời điểm… kể cả niềm hy vọng đang được nhen nhóm trong chuyện tình cảm kia. Tôi thấy khoảnh khắc đó giống như hình ảnh của ánh trăng đang sáng dần sau lớp sương mờ ảo bỗng nhạt tắt dần khi từ đâu những đám mây đen cuồn cuộn nối đuôi nhau kéo đến.

Người ta vẫn bảo tình yêu nào càng nhiều chông gai, càng nhiều thử thách thì khi vượt qua sẽ càng bền chặt. Nhưng sẽ có những khó khăn mà chỉ cần nhắc đến, hai người sẽ tự hiểu không bao giờ có thể tháo bỏ, giống như dấu đinh để lại trên thân cây, dù bằng cách này hay cách khác thì vết tích đó vẫn tồn tại mãi. Tình yêu của tôi và HN cũng vậy, ở bất kì thời điểm nào tôi cũng đều nhìn thấy một bức tường vô hình ngăn cản, nhưng lần này ở nơi đó lại là vách núi cao ngút.

Thời gian dần trôi. Thấm thoắt đã nửa năm tôi và HN mất liên lạc. Nói mất cũng không phải, mà đơn giản là chúng tôi không ai chủ động nói với ai câu gì. Quả thật, sự ra đi của QC đã thay đổi quá nhiều. Không ít lần, tôi chủ động viết cho em những lá thư rất dài chỉ để bày tỏ sự nuối tiếc của mình trước những chuyện xảy ra. Tôi viết rồi lại xóa rồi lại xóa, không biết bao nhiêu lần như vậy. Và kết quả cuối cùng chỉ là những lá thư còn dang dở, nằm lặng lẽ một góc, không biết bao giờ mới được gửi đi…

*

**

***

Nửa năm sau…

Vì có giải quốc gia, được tuyển thẳng, nên tôi may mắn thoát được kì thi quan trọng nhất của đời học sinh, kì thi đại học.

Cũng không sai khi kì thi đại học lại quan trọng đến nhường vậy. Chuyện tốt nghiệp từ một đại học danh tiếng bao giờ cũng mang nhiều lợi thế hơn so với những trường ở tốp sau trong công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp. Điều này cũng dễ hiểu khi bằng cấp là thứ duy nhất để đánh giá sinh viên tốt nghiệp sau khi ra trường. Còn khi đã bắt đầu đi làm thì kinh nghiệm lại được đánh giá cao hơn.

Cái may mắn trong chuyện học hành của tôi tiếp tục khi tôi có quyền chọn những trường tốp đầu. Tôi chọn Bách Khoa Hà Nội đơn giản vì tôi thích nơi này mặc dù gia đình tôi hầu hết mọi người đều ở trong Nam.

Thật ra, Hà Nội không phải là nơi quá xa lạ khi mà anh cả và họ hàng tôi hầu hết ở ngoài này. Vì phải chuyển công tác, nên bố tôi mới kéo cả nhà vào trong Nam chứ ban đầu không ai trong gia đình tôi muốn đi cả. Tôi thích Hà Nội đa phần là vì mùa đông chứ không phải bởi mùi hoa sữa gì gì đấy. Tôi biết là tôi cũng hơi hơi sến, nhưng sến súa và thơ thẩn đến mức đấy thì chắc là không.

Tôi thích mùa đông vì khi đó tôi được mặc những chiếc áo dày sụ. Và điều quan trọng hơn cả là vào mùa đông thì ăn cái gì cũng ngon, nhất là lẩu với mấy cái thứ đồ nướng. Phải cái mấy thứ đấy toàn là món khoái khẩu của tôi cả. Ngoài ra, hình ảnh hai người ôm nhau để truyền hơi ấm dưới cái lạnh buốt giá luôn là một trong những hình ảnh trữ tình nhất mà tôi có thể nghĩ về tình yêu.

*

**

***

Việc không phải tốn thời gian ôn thi đại học giúp tôi có nhiều thời gian luyện thi IELTS phục vụ cho mục đích du học hơn. Để mang lại kết quả tốt nhất, bố mẹ đầu tư cho tôi lên Sài Gòn ở một trung tâm nổi tiếng. Do tôi không muốn ở nhà họ hàng vì sợ bị bó buộc, nên bố đã tìm và thuê cho tôi một căn phòng be bé gần chỗ học. Cẩn thận hơn, ông còn nhờ hẳn một bác xe ôm nhìn thật thà, chất phác đưa đón tôi đi học hàng ngày.

Ngày chia tay, trong khi mẹ cứ đứng sụt sùi vì lo lắng thì tôi lại khấp khởi trong lòng vì ý nghĩ cuối cùng mình cũng được tự do bay nhảy. Có điều tôi không thể để cái gương mặt hớn hở như thế trước mặt bà nếu không muốn bị mắng là “đồ vô tâm, đồ hời hợt, đồ…”. Tôi giả vờ đứng trầm tư, mặt buồn xo, nhưng đầy quyết tâm, rất ra dáng một chàng trai trưởng thành và đã sẵn sàng đương đầu với những thử thách sắp tới.

Cuộc sống tự lập khó khăn hơn tôi tưởng tượng nhiều. Đó không phải là một cuộc sống trong mơ như tôi vẫn hằng ao ước. Căn phòng bé, xập xệ và hơi tối khiến tôi mất cảm tình ngay từ lần đầu tiên bước chân vào. Không còn những bữa cơm nóng hổi với thực đơn theo yêu cầu mà thay vào đó là những bữa cơm nguội ngắt lê la hàng quán đầy xa lạ. Một thằng con trai vốn được cưng chiều từ bé bỗng chốc trở thành người lữ khách đi tìm kiếm tương lai nơi đất lạ xa quê không bạn bè, không người thân. Trải qua những giây phút cô quạnh như vậy, tôi mới cảm hết được tình yêu thương mà bố mẹ dành cho mình.

Tối nào mẹ cũng gọi điện dặn dò và hỏi thăm tôi tình hình thế nào. Lần nào cũng vậy, tôi luôn cố tỏ ra rắn rỏi và rằng mọi chuyện đều tốt đẹp cả. Tôi không muốn để cho mẹ hay những khó khăn mà tôi đang vướng phải, vì tôi dám chắc nếu biết không đời nào mẹ để cho tôi ở một mình như thế. Thế gian này, mẹ nào mà chẳng xót con…

Sự quan tâm, lo lắng từ mẹ đôi khi làm tôi ngộp thở. Mẹ lo cho tôi từ những việc nhỏ nhặt không gọi tên đến những việc quyết định cả tương lai của tôi sau này. Hình như trong mắt một người mẹ, dù có bao nhiêu tuổi chúng ta vẫn luôn nhỏ bé thì phải. Ví dụ như anh họ tôi tuy đã lên chức ông, nhưng vẫn bị bác tôi vác cây đuổi vòng quanh sân vì cái tội say xỉn, bỏ bê vợ con. Yêu thương càng nhiều thì sự kì vọng lại càng lớn, mà điều đó khiến con trẻ ngoan ngoãn và thành đạt hơn không phải lúc nào cũng đúng.

*

**

***

Dần dà, cuộc sống xa nhà cũng dễ chịu hơn khi tôi có thêm vài người bạn học chung lớp luyện thi. Trong số đó tôi thân nhất với một thằng, nhỏ hơn tôi một tuổi, tên Long.

Long là con đại gia. Điều đó dễ dàng được nhận ra qua cách tiêu tiền của nó. Tính Long hào phóng và đặc biệt quí tôi, nên cứ mỗi khi đi đâu, ăn uống gì, nó đều dành phần trả tiền. Nhưng tôi thuộc loại người khá rạch ròi trong chuyện tiền bạc và cũng chẳng muốn mắc nợ ai, nên tôi nói với nó rõ ràng.

– “Chia đều đi, anh cũng đâu có thiếu thốn đâu mà. Mà có thiếu anh cũng chẳng để em trả”

– “Em có thì em trả. Anh khách sáo quá”, nó cau mày.

– “Anh biết mày quí anh, nhưng lòng tốt thì phải để dành”

– “Thôi vậy cũng được. Mời được anh khó quá”, nó lắc đầu ngán ngẩm.