Ôi trời! Cô nàng say rồi…
QC mắt lờ đờ nhìn tôi.
– “Anh là ai?”
– “Anh là M nè QC”, tôi nuốt nước miếng nghe đánh ực.
– “Anh ở đây làm cái gì?”, cô bé chống nạnh.
– “Anh đi cắm trại với lớp”
– “Ai cho anh đi cắm trại với lớp”, cô bé lè nhè.
– “Mẹ anh cho…”
– “Ai cho mẹ anh cái quyền đấy! HẢ?”
Bạn đang đọc truyện tại TruyenHD
– “Thì mẹ không cho con thì cho ai?”, tôi trả lời như một cái máy mà không biết rằng đối với người say… tốt nhất đừng trả lời làm gì cho nó mệt xác.
– “Tôi không cho mà mẹ anh dám cho à? HẢ?”. Mỗi lần QC “hả” một cái là tim tôi muốn bắn ra ngoài. “Bình thường cũng nhỏ nhẹ lắm mà sao hôm nay nói chuyện như ma nhập thế nhỉ???”, tôi nhủ thầm.
– “Ờ ờ…”
– “Thích ờ không? Anh có thích ờ KHÔNG?”
– “Ừ ừ”
– “Tôi nói anh phải dạ. Anh không hiểu à?”
– “À… dạ”. Một điều nhịn là chín điều lành. “Con dở này! Mày mà hết say mày chết với ông”, tôi lẩm bẩm chửi.
– “Cục cưng ngoan lắm. Để chị hát cho cục cưng nghe nhé”
– “Ờ… dạ”
Cô nàng hát thật. Không những hát mà còn đứng lên múa phụ họa nữa.
“Hình như trong từng tia nắng có nét tinh nghịch bạn trai”. Chạy chạy sang một bên. Ngửa tay ngang mặt. Nhún.
“Hình như trong từng hạt mưa có nụ cười duyên bạn gái”. Chạy chạy sang bên còn lại. Uốn uốn tay. Nhún.
“Hình như trong từng tia nắng hát lên theo từng tiếng ve
Hình như trong từng hạt mưa có dòng lưu bút đọng lại”
…
Tôi há hốc mồm trướng những gì mình thấy. Vừa thương em mà lại vừa buồn cười. Đó là lần đầu tiên tôi thấy một người con gái say. Và mọi chuyện chưa kết thúc ở đó…
Sau khi kết thúc bài “Tia nắng hát mưa”, QC tiếp tục bằng “Lời ru buồn”, một sê-ri tiếng Pháp “nghe hiểu chết liền” và kết thúc bằng “Cho vừa lòng em”… nghe chẳng liên quan gì. Tôi và nhỏ L là khán giả bất đắc dĩ của cô bé. Đôi ba lần, tôi định dừng QC lại, nhưng nhỏ bạn lại ngăn tôi. Con nhỏ bảo.
– “Đừng, M. Con gái ít khi say lắm. Nhưng khi say là người ta buồn thật đấy”
Thế rồi, tôi lại thôi, lại ngồi xuống một băng ghế gần đó nhìn cô bé. Nỗi buồn của em là do tôi mang lại, vì vậy tôi đáng phải chịu đựng em những lúc như thế này…
Buồn thật. Tình yêu mang đến hạnh phúc khôn cùng và cũng tàn nhẫn đẩy con người ta xuống vực sâu của thất vọng. Hạnh phúc cuối cùng cần cả duyên và nợ vậy mà tôi chỉ có chữ duyên với em. Hẹn kiếp sau… em nhé!
Hạnh phúc phải tìm trong chông gai
Tương lai phải tìm trong quá khứ
Tình yêu phải tìm trong ba chữ
Hai chữ “yêu thương” một chữ “chờ”
Hết hát, QC ngồi kể chuyện. Chuyện về gia đình em. Về bạn bè và cả mấy anh chàng theo em mà em không chịu. Lần này cô nàng không bắt tôi phải nghe như trước khi hát, mà chỉ kể một cách vô thức. Từng câu nói, từng hành động và cảm xúc được em biểu lộ qua gương mặt. Và tôi chăm chú lắng nghe như muốn nuốt từng lời nói của em.
QC kể được một hồi, bất ngờ em gục đầu vào vai nhỏ L ngủ lúc nào không hay.
Đêm hôm đó kết thúc bằng việc tôi kéo chăn lên quá cổ cho cô nàng…
*
**
***
Sáng hôm sau trước khi dỡ trại, ban chấp hành đoàn trường có tổ chức một vài trò chơi nho nhỏ. Tôi không hứng thú lắm nên không tham gia. Lúc cả đám lớp tôi tụ tập ở ngoài sân trường để xem thì tôi ở lại trong trại. QC cũng không đi.
– “Em tỉnh chưa?”
– “Dạ rồi anh”
– “Đêm qua ngủ có ngon không?”
– “Ngon. Em ngủ chẳng biết trời trăng đất dày gì luôn. Mà không hiểu sao em đau đầu quá…”, cô bé xoa xoa hai thái dương.
– “Em không nhớ gì thật sao?”, tôi tỏ rõ sự ngạc nhiên.
– “Thật mà”, cô bé dụi mắt.
– “Con gái lần sau đừng uống rượu nhé. Dù buồn mấy…”, tôi nói bâng quơ mà không nhìn em.
– “Vâng, em biết rồi…”
– “Em dọn dẹp đồ đạc để chuẩn bị về đi”
– “Dạ vâng anh”
Sau khi dọn xong trại, chúng tôi chia tay nhau ai về nhà nấy. Khi xe tôi chở QC ra khỏi cổng được tầm 10m, bỗng dưng có một người đàn ông bước xuống từ một chiếc ôtô và chặn trước xe tôi. Bị bất ngờ, nhưng tôi vẫn kịp phanh. Tôi lên tiếng.
– “Có chuyện gì vậy chú?”
Người đàn ông không trả lời và ông cũng chẳng nhìn tôi. Ông nhìn chăm chăm vào QC.
– “Ba em… đó anh…”, giọng cô bé run run.
*
**
***
– “Ba em đâu?”, tôi chạy lại khi thấy QC quay lại nhà mình.
– “Ba em ở khách sạn”, QC ôm mặt như thể trời sắp sập đến nơi.
– “Sao em lại về đây?”
– “Em về để dọn quần áo”
– “Là sao?”, tôi ngạc nhiên.
– “Ba em mua vé quay lại Pháp rồi. Chiều mai em bay”, cô bé trả lời nhẹ bâng.
– “Vậy là sáng mai em phải lên lại Sài Gòn?”, giọng tôi bỗng dưng trùng xuống.
– “Dạ vâng…”
– “Vé khứ hồi em mua cho cuối tuần sau thì sao?”
– “Vứt thôi anh”
– “Vứt?”, tôi trợn tròn mắt. “Vứt tức là vứt tiền đó hả?”
– “Anh chưa thấy người ta vứt vé xe vé tàu bao giờ à?”
– “Nhưng đây là vé máy bay. Trời ơi. Bay quốc tế chứ không phải bay nội địa nữa”, tôi ôm đầu tiếc rẻ.
– “…”, QC quay sang chỗ khác mà không đáp lại.
– “Thôi không đùa nữa… Ba em nói gì không?”
– “Ba em chắc là giận lắm. Nhưng không nói gì cả. Chắc là lo cho sự an toàn của em thôi”
– “Anh thấy ba em không nói gì mà em cung cúc lên xe với ông ấy. Nhìn hãi thật đấy”, tôi vuốt trán.
– “Ba em chín chắn lắm anh. Chẳng bao giờ quát tháo chỗ đông người đâu…”
– “Vậy à…”
– “Chiều nay ba em muốn gặp anh…”, QC đan hai tay vào nhau.
– “Để làm gì vậy?”, mặt tôi căng thẳng.
– “Chắc là để nói chuyện thôi ạ”
– “…”
– “Anh đừng lo. Có em ba em không làm gì anh đâu”
– “Ừ…”
Tôi không sợ gặp ba QC và tôi cũng chẳng sợ ba em sẽ làm gì tôi, vì quả thật tôi chẳng làm gì sai cả. Tôi chỉ cảm thấy hơi hụt hẫng khi biết rằng ngày mai em sẽ đi. Tôi có cảm giác tôi sẽ không bao giờ gặp lại em nữa. Không hiểu tại sao tôi lại có suy nghĩ kì lạ như vậy…
Trưa đó mặc dù thấm mệt nhưng tôi cũng chẳng ngủ được. Cứ lăn qua lăn lại thao thức vì cái hẹn chiều nay. Trong đầu tôi hiện ra cả nghìn câu hỏi. Câu hỏi này chưa bay đi, câu hỏi khác đã lao đến.
Không biết chú ấy sẽ hỏi mình những gì…
Không biết chú ấy có mắng QC không…
Không biết QC có buồn không…
Không biết…
Tôi ngủ lúc nào không hay…
*
**
***
QC hẹn tôi 4h, thì 4h kém 15 tôi đã có mặt. Tôi thuộc kiểu người rất coi trọng giờ giấc. Hẹn với tôi mà đi muộn là tôi khó chịu ra mặt. Báo trước thì không sao chứ còn cứ im im bắt tôi đứng chờ thì khi gặp tôi chửi không thương nữa thì thôi. Tôi dễ thì dễ tính thật, nhưng ở kha khá điều tôi rất nghiêm khắc. Bạn tôi có lần nói chuyện mà cứ lơ đãng nhắn tin vớ va vớ vẩn bị tôi rẹt cho một trận xanh mắt mèo. Tôi nghĩ đó là một trong những tính xấu của tôi…
Đến sớm, nhưng tôi không gõ cửa mà chỉ đi qua đi lại ngoài hành lang. Đúng 4h, khi cả kim giây và kim phút bước sang số 12, tôi lấy hết can đảm gõ cửa.
Cốc cốc cốc…
Chờ một lúc, có người ra mở cửa cho tôi. Là QC.
– “Anh vào đi ạ”, cô bé cười gượng gạo.
– “Ừm…”
Tôi bước vào trong. Ba QC đang đứng ngoài ban công đốt thuốc. Hình như ông biết tôi vào, nhưng cố tình không quay lại..
– “Con chào chú…”
– “…”
– “Con chào chú ạ”, tôi nhắc lại.
Đến lần thứ hai, ba cô bé mới quay lại. Ông dụi điếu thuốc và từ từ đi về phía tôi.
– “Con ngồi xuống đi”, ông chỉ tay xuống bộ salon gần đó.
– “Dạ vâng…”
– “Con quen con gái chú lâu chưa?”
Bây giờ tôi mới có dịp nhìn rõ ba QC. Đây là một người đàn ông cao, to và bụng không hề phệ, có lẽ do cũng chơi thể thao. Ông có gương mặt chữ điền, râu quai nón, đôi mắt khá sâu và vết thẹo ngắn sau đuôi mắt. Nhìn chung ba QC có vẻ ngoài rất nam tính, đối lập hoàn toàn với nhiều diễn viên Hàn Xẻng bây giờ.
Cho tôi nói ngoài lề một chút. Tôi cực kì dị ứng với cái kiểu đàn ông cute này cute nọ. Nhìn õng à õng ẹo chỉ muốn lăng đá vào đầu. Đàn ông là phải mạnh mẽ, là chỗ dựa cho những người phụ nữ của mình. Sẹo cũng được, sứt răng cũng không sao, càng gai góc càng tốt. Ý tôi là sứt răng vì đánh nhau chứ không phải bị ngã đập mồm vào cạnh cầu thang hay là ăn tham mà cắn phải sạn đâu. Như thế thì buồn lắm. Chung qui lại đàn ông đích thực phải là George Clooney, là Wentworth Miller trong Prison Break, là Jensen Ackles trong Supernatural, là những người khiến phụ nữ khi gặp phải nhủ thầm “anh ấy sẽ là chỗ dựa vững chắc cho mình”, chứ không phải những người mang lại cho chị em cảm giác mình là chỗ dựa chứ không phải người ta.
Ba QC rất có phong thái của một người đàn ông từng trải. Từng cử chỉ, lời nói, sự điềm đạm, chín chắn sẽ khiến những người phụ nữ của ông ấy là mẹ QC và chính cô bé có cảm giác an toàn khi bên cạnh. Còn đối với những người lạ, phong thái của ba em sẽ khiến họ có đôi chút e dè, và tôi không phải điều ngoại lệ.
– “Con quen QC được bao lâu rồi?”, ông ngồi xuống đối diện với tôi.
– “Dạ con… cũng mới thôi ạ”, tôi khẽ liếc QC một cái trước khi quay lại nhìn ba em.
– “Chú không cấm tụi con yêu nhau. Nhưng chú không đồng ý con gái chú lặn lội cả nửa vòng trái đất về gặp con”
– “Thật ra thì…”
– “Thì thế nào?”
– “Dạ không ạ… Chú cứ nói tiếp đi. Con vẫn đang nghe”
– “Chú đã mua vé cho em rồi. Chiêu mai hai ba con chú sẽ bay”
– “Dạ con cũng nghe em nói ạ”
– “Trưa đến giờ hai ba con nói chuyện cũng nhiều”
– “…”
– “Chú từng yêu nên chú biết tình yêu nó linh thiêng thế nào”
– “Dạ…”
– “Chú đồng ý cho con gái chú ở nhà con thêm một đêm nữa. Tối chú sẽ đến cảm ơn ba mẹ con sau”
– “Dạ vâng…”
Tôi chỉ biết vâng dạ mà không biết nói gì hơn. Vậy là tôi chỉ còn bên cạnh QC thêm một tối nữa. Mai cô bé sẽ quay lại Pháp…