Níu kéo
Tôi quyết định viết một lá thư cho em cũng giống lần trước, lần mà tôi đã gây ra hiểu lầm tai hại. Lần này tôi không thể nói chuyện cà giỡn như lần đó, bởi vì theo tôi, “tội” của tôi lần này nghiêm trọng hơn nhiều. Phải viết thôi, còn nước còn tát. Đôi khi cũng phải xuống nước, nhất là với những người mình thương. Tôi không biết các bạn thế nào, chứ đứng trước nỗi buồn của một đứa con gái, tôi luôn cảm thấy day dứt, như thể tôi là người trực tiếp gây ra lỗi lầm ấy vậy, nhưng sự thật nhiều khi lại do một thằng ất ơ nào đấy. Hai đứa bạn thân của tôi là một ví dụ. Mỗi lần chúng nó giận bạn trai cái gì là lại lôi tôi ra làm thùng rác để xả. Nó chửi thằng kia mà cứ như chửi tôi. Bực hết cả người…
Thật lòng, tôi chưa bao giờ trách HN vì em đã thử thách tình cảm của tôi. Có nhiều lí do để giải thích cho điều này. Thứ nhất, tôi yêu em trong một hoàn cảnh đặc biệt. Mặc dù tôi biết, tình cảm của tôi dành cho em là thật lòng, tôi yêu em vì chính bản thân em chứ không phải từ một tác động khách quan nào khác. Nhưng trong hoàn cảnh của em để hiểu trọn vẹn điều đấy là thật sự khó, nhất là đối với người có lòng tự trọng cao như em và đã một lần bị tổn thương bởi lá thư “không rõ nghĩa” của tôi. Thứ hai, tình cảm em trao cho tôi nhiều quá nên chuyện em dễ giận hay ghen chỉ để chứng tỏ tình cảm của em mà thôi. Thứ ba, tôi tin ngoài chuyện thử tôi em còn có lí do nào khác. Thứ tư, biết đâu HN đang chờ tôi nắm tay nàng lại thì sao? Cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất, tôi thương em thật lòng, vì vậy không có lí do gì để tôi không tìm cách vun vén. Tôi được dạy “một người đàn ông cần phải độ lượng, nếu bỏ qua được thì bỏ qua, đừng chấp nhặt để rồi phải hối tiếc”. Tôi đã làm theo bằng cách viết một lá thư cho HN và chưa bao giờ tôi hối hận về quyết định này…
Tôi viết và đến giờ vẫn không hiểu sao hồi đó mình lại có thể soạn một tâm thư chững chạc như vậy. Tôi nghĩ đó là phần quan trọng khiến em thay đổi mọi quyết định…
“HN …
Bạn đang đọc truyện tại TruyenHD
Anh không phải là người giỏi bày tỏ cảm xúc, nhưng hôm nay anh sẽ mở lòng mình để em hiểu tất cả những gì anh đã và đang phải trải qua, mà có cái nhìn khách quan hơn. Hãy đọc hết thư của anh rồi quyết định. Dù là gì, anh vẫn tôn trọng nó…
Cuộc sống mang lại cho anh quá nhiều thứ mà nhiều khi nghĩ lại anh thấy mình được ưu ái hơn người khác nhiều quá. Anh cảm thấy rất may mắn khi được sinh ra trong một gia đình bài bản và có một người Mẹ nhân hậu và biết hy sinh cho người khác. Ngoài Mẹ, anh còn có bạn bè, và không ít trong số đó đối với anh rất thật lòng để anh có thể gọi là bạn thân. Nhưng, dù là Mẹ hay bạn thân thì cũng có những chuyện anh không thể gửi gắm. Vậy mà có người đã khiến anh trải lòng mình được… người đó là em.
Từ khi quen em, anh biết sống trách nhiệm hơn với bản thân và những người mình yêu thương. Bên cạnh đó, sự ích kỉ và trẻ con của anh dù chưa hoàn toàn mất hẳn, nhưng cũng chuyễn biến tích cực rất nhiều. Đấy chỉ là những thay đổi tích cực trong tính cách, còn những cảm xúc thăng hoa mà em, mối tình đầu của anh, mang lại thì không thể diễn đạt chỉ bằng một hay hai câu chữ. Điều đó là không đủ và sẽ không bao giờ đủ.
Sự “ra đi” của em thực sự khiến anh mất thăng bằng. Anh không phủ nhận tình cảm mình dành cho Hoài Anh. Nhưng, anh không muốn so sánh điều đó với những gì anh dành cho em, vì điều đó sẽ làm tổn thương Hoài Anh… Nó được chứng mình bằng khoảnh khắc mọi hình ảnh của Hoài Anh đều được thay thế bởi em, khi anh nghe QC nói lên sự thật. Anh không muốn mình phải mang nỗi ân hận suốt đời khi để tuột mất em như thế này…
Hãy cho anh một cơ hội để chứng tỏ những điều anh vừa nói là xuất phát từ trái tim, được không em… ”
…
Nàng: em đang ở Đà Lạt này…
Tôi: em ol lâu chưa?
Nàng: em mới thôi
Tôi: ba mẹ với QC đâu?
Nàng: đi chơi rồi. Em muốn ở phòng một mình
Tôi: Đà Lạt đẹp không?
Nàng: đẹp mà buồn
Tôi: vậy à… Tôi chẳng biết nói gì tiếp
Nàng: anh với Hoài Anh thế nào?
Tôi: trên mức bạn bè. Tôi không dám giấu em
Nàng: em hồi đó thì sao?
Tôi: là thích, là yêu, là thương
Nàng: là hơn Hoài Anh?
Tôi: ừm.
Nàng: với mỗi người anh nói một kiểu phải không?
Tôi: từ hôm gặp QC anh không liên lạc với Hoài Anh
Nàng: tại sao anh lại quen Hoài Anh?
Tôi: anh chưa quen. Chỉ mới dám nói chuyện và tặng quà thôi.
Nàng: tặng quà là anh thích người ta rồi
Tôi: anh không biết. Nhưng nói chuyện với HA không cho anh cảm giác như với em
Nàng: như thế nào?
Tôi: bình thường. Không vui. Cứ đều đều. Hơi chán.
Nàng: vậy tại sao anh tặng quà?
Tôi: …
Nàng: em đỡ buồn nhiều rồi
Nàng: hôm em nói em đến trường anh, là lúc em bảo với ba là đi gặp anh
Nàng: em đang giấu ba chuyện của anh
Nàng: em băn khoăn quá. Không biết làm gì với anh bây giờ
Tôi: anh đã giải thích và xin lỗi rồi. Bỏ qua cho anh đi
Nàng: em chẳng biết nữa…
Tôi: …
Nàng: nếu bảo là không nhớ anh thì chắc là em đang tự dối lòng mình
Nàng: anh đáng giận lắm, biết không?
Tôi: đừng giận anh …
Nàng: chỉ xin lỗi không vậy à?
Tôi: anh phải làm gì?
Nàng: làm gì để bù lại mấy lít nước mắt của em đi
Tôi: :mặt buồn: anh mua nước uống cho mát với đỡ mất nước nhé
Nàng: không đùa [mặc dù tôi biết em đang cười]
Tôi: buồn cười thì cứ cười, giấu làm gì cho khổ ra
Nàng: chỉ được cái dẻo mỏ…
Tôi: không phải ai anh cũng vậy đâu…
Nàng: …
Tôi: …
Nàng: nếu không phải QC tác động cộng thêm lá thư của anh chắc em quên anh mất
Tôi: ra số mình vẫn còn may chán :cười:
Nàng: em tha cho, nhưng chỉ một lần thôi, anh nhé …
Tôi: biết rồi mà. Trách hoài
Nàng: trách sao không!?
Tôi: đi chơi đi, rồi xuống *** gặp anh
Nàng: em sẽ xin ba mẹ
Tôi: ráng nha
Nàng: vâng
Tôi: mong gặp em quá
Nàng: em cũng vậy …
Hạnh phúc chẳng tày gang
Sau hôm nói chuyện với em, tình cảm tôi dành cho em lại ùa về… nguyên vẹn và ngọt ngào như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi đã quên hẳn sự có mặt của Hoài Anh. Tôi đã nói rõ tình cảm của mình dành cho Hoài Anh cho em biết, vì tôi không muốn giấu. Vả lại giấu cũng chẳng để làm gì khi điều quan trong nhất tôi đã nói với em, đó là “khoảnh khắc mọi hình ảnh của Hoài Anh đều được thay thế bởi em, khi anh nghe QC nói lên sự thật”. Tôi đã tỏ lòng mình. Sự thật là trái tim tôi chỉ đủ sức chứa hình bóng của một người, là em, HN của tôi. Qua đủ nhiều thăng trầm, tôi đã nhận ra với tôi, em thật sự quan trọng và tôi luôn luôn trân trọng những giây phút được nói chuyện cùng em… Tôi định nghĩa thứ cảm xúc đó là hạnh phúc. Dung dị, mộc mạc, nhưng tràn yêu thương…
Nhưng ở đời mấy ai học được chữ ngờ…
Giá như … Vâng lại là chữ giá như. Giá như không có bức thư một tuần sau tôi nhận được, có lẽ tôi đã nghĩ mình là người may mắn nhất… Ai cũng có một cảm giác đáng sợ. Với tôi đó là bị lừa dối. Bị lừa dối như thế nào thì hãy đọc lá thư này của QC đi, bạn sẽ hiểu…
“Anh M !!!
Có lẽ em viết mail sẽ tiện hơn cho những gì em sắp nói với anh. Sau bao nhiêu chuyện đã qua, cuối cùng anh cũng đã quay về với HN, em rất vui. Anh à, những gì em nói với anh khi anh chat với em lúc còn ở Đà Lạt đều là sự thật. Em xin lỗi, em đã định chấm dứt mọi chuyện ở đó nhưng hôm sau, anh đã nghĩ rằng HN trêu anh, và em lại lao vào chuyện này. Xin lỗi vì tất cả, nhưng những gì em nói với anh đều là sự thật trừ hai việc: chị N đã mãi mãi không còn nữa và người đang chat với anh vẫn là em, QC. Em biết giờ anh đang buồn vì anh đang muốn quay lại với chị N và anh vẫn luôn mong chị em còn sống. Anh cũng đang căm giận, phẫn nộ về em. Anh yên tâm, sẽ không bao giờ anh phải gặp lại em đâu. Anh cứ việc giận, cứ việc ghét, em biết em đã sai nhưng đâm lao phải theo lao. Đáng lẽ em nên nghe lời khuyên của Hân khi em nói với nó em sẽ cho nó biết anh thực sự là ai. Có lẽ đó cũng là lí do mà chị N rất yêu quí Hân là vậy, và thường xuyên tâm sự với nó tất cả mọi chuyện chứ không phải là em.
Chị N không còn nữa, điều đó đã làm thay đổi ít nhiều cuộc sống của ba chàng trai: anh Phong, anh trai em và anh. Khi em đọc cái mail anh Phong gửi cho chị N, em mới biết anh trai mình [ba QC có con riêng là anh trai của QC bây giờ, nên HN và anh trai QC không có quan hệ huyết thống] đã yêu chị N. Mỗi người trong các anh đều có những thay đổi khác nhau. Anh Phong thì đau khổ đến tuyệt vọng vì anh ấy vẫn luôn cảm thấy có lỗi với chị N. Em đã nhìn thấy những giọt nước mắt của người con trai đó, những giọt nước mắt cay đắng. Còn anh trai em, anh í yêu chị N, giờ em đã hiểu tại sao anh trai lại thay đổi. Sang Pháp, anh ấy đi chơi và sẵn sàng hôn bất cứ đứa con gái nào thích anh ấy, nhưng anh ấy chẳng chọn ai trong số đó. Anh ấy lạnh lùng với tất cả mọi người và lấy máy tính làm bạn. Còn anh, trong mắt em, anh là người lựa chọn một tình cảm mới để quên đi những gì bất hạnh đã xảy ra với bạn gái của mình. Dù sao, chỉ cần trái tim anh có chị N, vậy là đủ. Câu chuyện tình này em những tưởng chỉ có ở trong phim vậy mà lại xảy ra với chính gia đình em.
Chị N xinh lắm anh ạ. Ngoài đời chị ấy còn xinh hơn cả tấm ảnh ba chị ấy đã gửi cho anh. Chị N không còn nữa, ai cũng buồn. Hôm 2/5 là ngày giỗ 100 ngày của chị N, ba mẹ chị N đã về VN, bạn bè và tất cả mọi người đều đã đến chia buồn. Có lẽ chỉ khi em bé trong bụng chị Reggina [chị dâu của HN] chào đời mới có thể xóa tan đi cái không khí ảm đạm trong cái gia đình này. 30/8 là sinh nhật chị N, có lẽ lúc đó chị Reggina đã sinh em bé. Đứa bé gái đó đã được đặt tên rồi, cái tên do chính chị N đặt, Nguyễn HNM [chữ H và M lấy từ tên tôi HM, chữ N là tên em]. Cái tên đẹp phải không anh và nó cũng đủ nói lên tất cả rồi…
Khi anh đọc cái mail này thì em và ba mẹ chị N cũng đã lên đường về Đức. Có lẽ anh nói đúng, em chẳng biết yêu là gì, em cũng sẽ chưa yêu ai cả, yêu rồi phải đau khổ như những người em đã gặp thì khổ lắm.
Chào anh.”
Đọc lá thư QC gửi xong, tôi cảm thấy trống rỗng vô cùng. Bao nhiêu chờ mong, khắc khoải bấy lâu nay tôi dành cho em bỗng dưng vụt tắt. Không le lói, không nhạt dần mà chúng như những cánh đom đóm đang lập lòe kiêu hãnh thì tắt ngúm khi phải bay qua bão cát sương mờ. Thay vào đó là cảm giác chán nản vì đánh mất niềm tin. Tôi có cảm giác mình như một đứa con nít, người ta nói gì cũng nghe, cũng tin. Trách ai bây giờ? Hy vọng càng nhiều thì thất vọng lại càng thênh thang…
Giận, căm phẫn QC ư? Sao không? QC dám đùa giỡn với tình cảm thiêng liêng tôi dành cho em. Tôi cảm thấy mình như một quả bóng để người ta thích tung là tung, thích hứng là hứng. Một tuần sống trong hạnh phúc để rồi bây giờ tôi lại bị kéo xuống mặt đất một cách tàn nhẫn. Buồn và thất vọng thật… Nhưng đau khổ và tuyệt vọng thì không. Vì nó như cảm giác bạn biết mình đã mất đi một chiếc xe đạp, rồi có người báo với bạn đã tìm được nó. Đến nơi chưa kịp vui mừng, bạn nhận ra đó không phải chiếc xe đạp của mình. Chỉ hụt hẫng chứ không thể buồn hơn, đúng không? Bởi vì nỗi buồn khi tôi nhận thư từ ba em là cực hạn rồi…
Vậy mà không hiểu sao, tôi vẫn tin người nói chuyện với tôi lúc ở Đà Lạt là HN của tôi, dù rằng rất mơ hồ …