Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

Chương 42

Chương 42: Ánh sao sáng trong ụ tuyết
Vì trong lòng áy náy nên sau khi Hermes trở về thái dương thần điện, Apollo đối xử với y tốt hơn gấp bội, hỏi han ân cần cẩn thận, cái gì có thể cho y liền không giữ lại mà dâng hiến, cứ như trấn an một con mèo nhỏ đang tức giận, kiên nhẫn mà vuốt xẹp bộ lông dựng thẳng của y.

Nhìn biểu tình tốt bụng của Apollo, tức giận trong lòng Hermes cũng dần dần tan ra, dù sao chỉ do hắn nhất thời ngứa tay viết phong thư tình thôi, cũng không có bắt gian tại giường, giáo huấn như vậy cũng đủ rồi.

“Nếu có lần sau nữa, lão tử sẽ trực tiếp lên đường hồi phủ, không bao giờ … đến nơi này của ngươi nữa!”

“Vâng, vâng…” Apollo vẻ mặt tươi cười đầy vẻ cầu hòa, nửa quỳ trên mặt đất rửa chân cho vợ, nhẹ nhàng mà mát xa hai chân mỗi ngày làm việc vất vả của vợ, “Thế nào, có thoải mái không?”

“Ân, không tồi…” Hermes nhắm mắt lại thở dài.

“Ngươi hôm nay chạy đi nơi nào, trên chân nổi bóng rồi đó.”

“Ân, ta đi dò xét tình trạng huấn luyện của quân cận vệ sấm sét giùm Zeus ấy mà.”

Trên mặt Apollo xẹt qua một tia biến hóa rất nhỏ: “Rất xa sao, còn phải dùng chân đi, không thể bay hay sao?”

“Bên trong rừng rậm ở núi Manda, nó bị cây cối che phủ, trên không trung căn bản không thể thấy được, chỉ có thể xuống dưới đi bộ a~.”

Apollo yên lặng nghe, đội cận vệ sấm sét là đội vệ binh chính trung thành nhất với Zeus, do những anh hùng uy lực vô cùng cùng những người khổng lồ bản lĩnh cao cường tạo thành, bọn họ cũng không sống ở Olympia, quanh năm hành tung quỷ dị, làm người ta nắm bắt không rõ, nhưng chỉ cần được Zeus triệu hoán,sẽ rất nhanh mà xuất hiện… Này đã trở thành một chuyện xấu rất lớn trong kế hoạch, nhưng nghe Hermes nói ở núi Manda, cách nơi này ngàn dặm đường xa, cho dù là chắp cánh bay lên, cũng không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn trở về Olympia…

“Ngươi cảm thấy huấn luyện của bọn họ như thế nào?”

Hermes mở to hai mắt liếc nhìn Apollo một cái: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”

“Không có gì, ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi…”

“Chỉ là một đám khỏe mạnh tỷ thí tài năng cãi nhau ầm ĩ, không có gì thú vị.”

“Nga, thân mến, đoạn đường vất vả a.” Apollo cúi đầu hôn lên mu bàn chân của Hermes, “Ta bôi chút dược cho ngươi, ngày mai sẽ tốt thôi.”

Apollo cẩn thận bôi một lớp thuốc mỡ mỏng lên vết thương của y, trong chốc lát đau đớn nóng rực đều tiêu tan, một chút ấm áo xông lên đầu, nhìn bộ dạng chăm chú cẩn thận của hắn, trong mắt người khác là thái dương thần cao cao tại thượng, mà đối với mình thì chỉ là một người yêu ôn nhu săn sóc..

“Tốt lắm, cảm giác tốt hơn không?”

“Ân.” Hermes gật gật đầu, sau đó muốn mang giày vào, lại bị Apollo vượt tới bồng lên.

“Ngươi có thương tích trên chân, ta sẽ làm thay cho.”

“Có cần khoa trương như vậy không, cũng chỉ nổi lên vài cái bong bóng mà thôi.”

“Ha ha, cần chứ cần chứ.” Apollo ôm Hermes lên giường, bản thân cũng nằm vật xuống bên cạnh y, “Ngươi mệt nhọc một ngày, đêm nay ta sẽ không quấy rầy ngươi, hảo hảo ngủ một giấc đi.”

“Hảo, hôm nào sẽ bù lại cho ngươi a.”

Hermes hôn lên khóe môi hắn một cái, trong ánh mắt ôn nhu kia ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.

…..

Trời đông giá rét rốt cục cũng đến, thế giới trở nên im lặng, tung tích của vạn vật đều tiêu ẩn, thiên nhiên đang ở trạng thái tu dưỡng sinh lợi.

Trên mặt đất, mười ngày đã có tám chín ngày mây đen dày đặc, thái dương thần Apollo tiến vào thời kì nhàn nhã nhất trong một năm.

Đó cũng là đoạn thời gian thoải mái yên bình nhất của Hermes và Apollo, quan bí thư Athony chướng mắt không biết vì nguyên nhân gì đột nhiên bị điều đi, Zeus thích quấy rối cũng không nhúng tay vào chuyện của bọn họ nữa, rốt cuộc cũng có thể tận hưởng một khoảng thời gian tốt đẹp chỉ thuộc về hai người bọn họ rồi.

Thời điểm nhàn hạ, hội sẽ vụn trộm rời khỏi Olympia, xuyên qua tầng tầng mây dày như kẹo bông, cùng nhau bay xuống thế gian ngắm nhìn tuyết.

Từ trên bầu trời đã nhìn thấy một thế giới hắc bạch giao nhau, những bông tuyết như lông ngỗng nhẹ nhàng bay lên không trung, lấy dáng vẻ duyên dáng vô thanh vô tức rơi xuống mặt đất của thế gian.

Hai người trốn vào một gian nhà nhỏ bằng gỗ, lẳng lặng ngắm nhìn cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Như những tinh linh mà thiên giới phái xuống nhân gian, lại giống như lễ vật mùa đông dâng tặng cho mùa xuân năm sau, là lời chúc phúc tốt đẹp nhật mà chư thần tặng cho con người… hít một ngụm không khí thấm lạnh, trong lòng cũng bổng nhiên sung sướиɠ.

“Lạnh không?” Apollo ôm chặt hơn nữa người nằm trong l*иg ngực mình.

“Không lạnh.” Có hắn bên cạnh, ngay cả lò lửa cũng không cần dùng tới, ôm lấy hắn cũng chính là ôm lấy ấm áp.

Ngoài phòng tuyết rơi càng lúc càng dày, giống như hàng ngàn hàng vạn những sợi lông vũ bay múa trên không trung, trong yên lặng nghe được mảnh âm thanh “tốc tốc”, chẳng mấy chốc liền bao phủ lấy tất cả mọi màu sắc trên mặt đất, đem toàn bộ thế giới nhuộm thành một màu tuyết trắng.

Trong phòng lại goàn toàn yên tĩnh, hai người dựa sát vào nhau, nhìn nữ thần mùa đông vũ động chiếc quần lụa mỏng màu bạc.

Tới nửa đêm, tuyết yên lặng ngừng lại, toàn bộ thế giới không có một tiếng động.

Hermes đột nhiên đề nghị: “Chúng ta đi ra ngoài xem một chút đi!”

Apollo thấy vẻ mặt hưng phấn của y, biết ngăn cản cũng vô dụng, liền thuận theo mà nói: “Hảo.”

Hai người cùng nhau chạy ra khỏi phòng, bầu trời sau cơn tuyết trở nên trong trẻo, tầng mây tản ra, lộ ra ánh sao lấp lánh trên bầu trời.

Ánh sao nhàn nhạt in trên lớp tuyết như lớp chăn trải dài trên mặt đất, nơi nơi đều là một mảnh ngân trang tố khỏa(bạc phủ trắng bao), màu tuyết trắng tinh.

Hermes cao hứng bật cười, lăn lộn trên mặt đất, tiện tay vo thành một cục tuyết tròn, liền ném vào mặt Apollo

Không kịp né tránh, Apollo ăn một miệng đầy tuyết, khuôn mặt tuấn tú lập tức lộ ra vẻ chật vật cực kỳ: “Phi… Phi…”

“Ha ha ha…” Hermes cười đến ôm bụng.

“Tốt, dám khi dễ ta? Xem ta thu thập ngươi như thế nào nha!”

Apollo cũng vo một cục tuyết thật lớn, nhắm ngay Hermes ném tới —— nhưng Hermes lại nhanh nhẹn vô cùng, chợt lóe cái thân liền tránh được công kích.

“Ngu ngốc! Đánh không trúng, đánh không trúng nha!” cao hứng tới mức làm mặt quỷ, “Ba” một tiếng, khuôn mặt tươi cười bị một cục tuyết lớn làm cho cứng lại.

“Hừ hừ, cái này gọi là liên hoàn công kích. Chiêu vừa rồi chỉ là hư chiêu, cái này mới là thật đó!”

“Đại hỗn đản! Dám đánh lén lão tử! Cho ngươi nếm thử chút lợi hại của lão tử!”

Hai vị đại thần cứ như hai đứa con nít đùa giỡn ngoạn nháo trên mặt tuyết, tiếng cười nói truyền khắp cánh rừng, trong làn tuyết động lại thật sâu kẻ truy ta đuổi, một bước lại lưu lại một dấu chân thật sâu.

Cuối cùng thắng lợi vẫn đứng về phía Apollo, thành công bắt được Hermes bướng bỉnh, đem y đặt dưới thân.

“Coi ngươi còn trốn chỗ nào nè!”

“Lưu manh! Cường đạo!” Hermes còn muốn giãy giụa, nhưng lưng lại bị vùi vào trong tuyết, rốt cuộc cũng không cách nào nhúc nhích.

Apollo cũng nhân cơ hội ôm lấy y, lấy ưu thế của thân thể kề sát cấu xé lấy y, thẳng đến khi y hoàn toàn ngoan ngoãn không dám động đậy nữa.

Hai người mở to miệng hô hấp từng ngụm từng ngụm, tản ra một lớp sương màu trắng, mang theo sự ấm áp ám muội trong cơ thể.

Hermes nhìn Apollo hai tay chống lấy cơ thể, sau lưng hắn là mảnh chân trời màu xanh ngọc cùng một biển sao trời mênh mông, mà đôi mắt hắn lại giống hai vì sao sáng nhất trong biển sao, thâm tình chân thành mà nhìn vào mình..

Hermes có chút mê loạn, nhìn mặt của hắn dần dần phóng đại trong mắt mình, bản thân không tự chủ được mà nhắm hai mắt lại, xúc cảm đôi môi ôn nhu như thế, đầu lưỡi triền miên ngọt ngào như vậy, trao đổi lẫn nhau trong miệng nóng cháy, trái tim cùng mạch đập cũng chậm rãi mà gia tốc…

Tiếng thở dốc của Apollo mang theo tìиɧ ɖu͙©, ấm áp lướt qua đôi tai, chất xúc tác tốt như vậy đã dần đần hòa tan sự rụt rè của Hermes…

Sau lưng là làn tuyết lạnh lẽo, trước mặt lại là sự vuốt ve của bàn tay nóng rực, chẳng mấy chốc đã làm dấy lên một dòng nhiệt lượng, Hermes giống như rơi vào băng hỏa lưỡng trọng thiên (hai thế giới của băng và lửa), cảm thụ được cảm giác tuyệt diệu khi chạy trong lạnh cùng nóng…

Apollo nhanh chóng đốt nóng toàn bộ cơ thể y, dùng miệng phục vụ bảo bối của y làm nó dựng thẳng thành một ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, huyết dịch trong cơ thể rất nhanh tán loạn, trong trời lạnh lại chảy ra mồ hôi nóng rực..

Trong lớp vải tuyết trắng tinh là một vị mỹ nhân màu hồng nhàn nhạt, đôi mắt say lờ đờ bị bao phủ một lớp sương mù, phát ra tiếng rên quyến rủ mê người, Apollo trụ trên người y sớm đã cầm giữ không được, tách hai chân y đặt lên thắt lưng mình, một cái động thân liền tiến vào cơ thể y…

“A… Ân…”

Thân thể hai người đã nhiều lần hòa hợp nên đã thích ứng lẫn nhau, cho dù không bôi dầu nhưng sau đợt thăm dò ôn hòa thân thể Hermes cũng đã dần dần tiếp nhận thứ cực đại kia, lỗ huyệt ấm áp ướŧ áŧ gắt gao bao vây lấy nó…

Apollo bắt đầu động đậy qua lại, chậm rãi phát lực sau khi thăm dò, sau đó liền bị sự ma sát kia lấy đi lý trí, giống như một dã thú không thể khống chế điên cuồng rút ra đâm vào, mỗi một lần đều muốn đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể y…

Chốt mở trong cơ thể Hermes mỗi một lần đều bị trọng lực của Apollo dồn nén, khoái hoạt như cơn thủy triều mãnh liệt lao tới phun trào trong xương cốt tứ chi, y đã sớm thích ứng loại lực đạo gần như thô bạo này, mỗi lần hạ xuống đều có thể làm y thét lên chói tai…

Trong luật động gia tốc kéo ra kɧoáı ©ảʍ , Hermes đưa tay ôm chặt lấy nam nhân đang rong ruổi trong cơ thể mình, mặc cho hắn dung sức xuyên qua xuyên lại trong cơ thể của bản thân… cho đến khi mắt đều là một bầu trời sao, chúng nó cách mình càng ngày càng gần giống như sắp sửa rơi xuống, thân thể lúc này kịch liệt đưa đẩy, những ngôi sao cũng nhảy theo điệu múa, biến thành một sợi tơ màu bạc vui vẻ mà bay múa…

“Aha… A… A…”

Lỗ tai vang lên tiếng vù vù, những vì sao cũng giống như nổ tung, thân thể một trận run rẫy, chất lỏng sền sệt bắn ra ở nơi kiên ngạnh đó… vật thật lớn trong cơ thể cũng nhận được phóng thích, liên tiếp phun trào tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực nhiều lần trong cơ thể y…

Thân thể hai người liền lại với nhau, trong cơ thể vẫn còn đọng lai tình cảm mãnh liệt, dư vị vẫn không biến mất…

Lưng Hermes một mảnh ướt đẫm, không biết là mồ hôi chảy đầm đìa hay là nhiệt độ cơ thể nóng rực đã làm tan chảy băng tuyết..

Thở gấp qua một hơi, liền đưa tay sờ sờ hai má Apollo: “Chúng ta trở về đi, ngày mai ta còn muốn làm việc a.”

“Thực vất vả a…”Apollo đau lòng vuốt ve mái tóc ngắn mềm mại của y, “Nếu có một ngày ta có thể cho ngươi đầy đủ vinh quang, ngươi cũng không cần dãi nắng dầm mưa như vậy nữa…”

“Cái này không có gì…” Hermes cười an ủi hắn, “Có thể cùng ngươi sống một cuộc sống bình yên, như vậy cũng tốt lắm rồi.”

Apollo hôn lên khóe miệng y: “Ta sẽ cho ngươi một cuộc sống tốt hơn nữa.”

“Ân.” Hermes hạnh phúc nở nụ cười, “Trở về đi.”

Apollo gật gật đầu, giúp Hermes mặc quần áo tử tế, dùng nhiệt độ cơ thể xua tan rét lạnh cho y, ôm y bay lên không trung.

Thời gian cũng bước đi vội vàng mà qua, Hermes vẫn phải bận rộn như cũ.

Xuân tế đại hội đã tới, Zeus an bài công việc đầu năm cho chư thần, Hermes bay thẳng qua Olympia báo cho chư thần hay biết.

Bất tri bất giác mùa đông cũng dần dần kết thúc, tất cả mọi người hy vọng mùa xuân sớm ngày quang lâm, dù sao màu trắng đơn điệu kia cũng đã thấy nhiều, lại bắt đầu hoài niệm cảnh xuân tươi đẹp.

Hôm nay, Hermes đi tới phía nam sườn núi nơi sống của nữ thần Demeter, cáo tri cho nàng nên chuẩn bị tốt mầm cây gieo trồng cho mùa xuân.

Vừa chạm đất, chợt nghe một thanh âm trong veo vui sướиɠ hô to sau lưng: “Hermes ca ca!”

Hermes nhìn lại, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Persephone!”

Persephone đã chạy tới, cho y một cái ôm thật to: “Đã lâu không gặp! Muội rất nhớ ca!”

“Ha hả, muội rốt cục đã trở lại! Tất cả mọi người đều ngóng trông muội nhiều nha!” Hermes cũng cao hứng ôm lấy nàng, lúc này mới nhìn thấy một chiếc ngựa màu đen phía sau Persephone, chủ nhân xe ngựa đứng ở phía trên, tự mình hộ tống thê tử trở về Olympia, ánh mắt lại chuyên chú nhìn mình.

“Muội cũng rất nhớ mẫu thân! Nhớ mọi người a! Tuy rằng minh vương bệ hạ biến đổi cung điện ta sống giống y như đúc nhà cũ, nhưng không thấy mẫu thân trong lòng vẫn thực nhớ mong a!”

“Ân, vậy là tốt rồi.” Hermes vỗ vỗ Persephone, trong lòng cảm thấy vui mừng, xem ra Hades giữ đúng hứa hẹn, vô cùng yêu thương nàng. Mà Persephone cũng còn giống bộ dáng trước khi rời đi, là một Tiểu cô nương khờ dại hoạt bát.

“Persephone!” Lúc này thần ngũ cốc Demeter vẫn thường trốn trong cung điện không rời khỏi cửa, biết được nữ nhân trở về, kích động chạy đến nghênh đón nàng.

“Mẫu thân!” Persephone cũng hết sức cao hứng, chạy qua vùi đầu vào l*иg ngực mẫu thân.

Thấy các nàng dắt tay nhau trở về thần điện ngũ cốc, Hermes mới có cơ hội nói chuyện cùng Hắc y nam tử trầm mặc cách đó không xa: “Có khỏe không?”

Hades gật gật đầu: “Xem ra, ngươi đã tìm được khoái hoạt về rồi.”

Hermes yên lặng cúi đầu: “Đúng vậy a…”

“Như vậy tốt rồi, xin hãy cứ tiếp tục bảo trì như thế.” Hades giọng điệu bình thản nói, “Như vậy ta mới an tâm.”

“Hades…”

“Cáo từ .” Hades quất dây cương, bốn con tuấn mã màu đen giơ chân lên, bánh xe cuồn cuộn quay đầu rời đi.

Phải rời khỏi y… Không muốn nghe y nói câu “Thực xin lỗi” ……