Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

Chương 14

Chương 14: Đoán không ra
Hermes ngay cả đường phản kháng cũng không có. Y giãy giụa cứ như đang gãi ngứa cho Apollo. Bị tên đó đặt trên lan can của xe ngựa, nhiệt liệt ôm hôn. Giống như một con linh dương dưới móng vuốt của hùng sư không cách nào trốn thoát.

Vừa hôn xong, Hermes cứ nghĩ hắn sẽ buông tha mình giống như lần trước. Nhưng lại thấy đôi mắt Apollo tràn đầy du͙© vọиɠ, giống như muốn đem y toàn bộ nuốt vào người. Hermes theo bản năng giãy giụa vài cái nhưng lại càng làm cho Apollo mất kiểm soát.

“Không! Buông!”

Apollo tựa hồ không nghe thấy tiếng quát to của y, vẫn tiếp tục động tác của mình. Nghiền nhỏ đôi môi nhỏ nhắn, cuồng nhiệt cắи ʍút̼ không thôi. Lần từ một bên tai non mềm, đến chiếc cổ tinh tế, lan đến chiếc xương quai xanh mảnh khảnh, đột nhiên “Xẹt” một cái, xé rách cả ngực áo của y để lộ ra làn da bóng loáng màu mật ong.

Không phải loại da trắng bệch không có huyết sắc, cũng không giống mình gần như là màu lúa mì, mà là một màu da đan xen giữa hai loại mang đầy vẻ khỏe mạnh. Giống như màu mật đào hấp dẫn mê người , vì kích động mà phủ lấy một lớp phấn hồng nhàn nhạt, hai điểm thù du xinh xắn theo hô hấp dồn dập mà phập phồng lên xuống….

Hermex bị vũ nhục, xấu hổ buồn bực cho hắn một cái tát, “Ba” một tiếng dừng ở trên mặt Apollo.

Mặt Apollo hơi hơi méo về một phía, trên mặt để lại dấu của năm ngón tay. Nhưng cũng không vì vậy mà thanh tỉnh. Ngược lại như đổ thêm một thùng cồn vào, làm cho dục hỏa cháy càng thêm mạnh.

“Vì cái gì không tuân theo du͙© vọиɠ của bản thân? Ngươi cũng cứng rắn lên rồi, không phải sao…”

Giọng của Apollo trầm thấp khàn khàn, ma chưởng hướng tới chiếc khố của Hermes, một phen nắm lấy phân thân hơi hơi nâng lên của y…

“Ân… Hỗn…”

Hermes như bị điện giật, một trận run rẫy. Hít vào một hơi thật sâu. Rõ ràng là bị nam nhân hôn môi, tại sao liền HIGH lên như vậy?

Đã biết được bí mật này, Apollo há có thể buông tha cho y?

Taybắt đầu mở dây lưng của hắn…

“Dừng tay! Da^ʍ ma!”

Hermes bảo vệ cho phòng tuyến cuối cùng này, nhưng vẫn bị hắn nhanh tay hơn, quần đã bị tuột xuống, bàn tay nóng rực to lớn bao trùm lấy chỗ mẫn cảm mà lại yếu ớt kia, đổi lấy một tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ.

Kỹ xảo của Apollo thập phần thành thạo, bàn tay hơi thô ráp ma xát qua lại dương v*t đang cương cứng của Hermes, lực đạo từ nhẹ đến mạnh, ngẫu nhiên đυ.ng phải hai quả cầu mượt mà. Apollo hết sức vừa lòng nghe được hô hấp y tăng thêm, đầu ngón tay vuốt ve đỉnh của phân thân, chỗ đó đã hơi hơi ướt …

Hermes nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn hắn, cũng không dám xem phản ứng của chính mình. Bộ dạng y hiện tại nhất định rất khó xem, thật sự là xấu hổ muốn chui xuống đất!

Trong lòng rõ ràng không muốn nhưng sự khoái của thân thể lại khó mà xem nhẹ. Lúc vừa bắt đầu giống như một tia điện chạy dọc lên phía trên, rồi sau đó lại biến thành một làn sóng cuồn cuộn muốn hướng lên trên mà phun ra…

Hermes không nhìn cũng biết, nơi đó đã cương cứng như sắt. Mình lại bị một người nam nhân đùa bỡn thành như vậy, Hermes trong lòng thẳng mắng tiểu đệ của mình không không chịu nghe lời!

Apollo nhìn y một cái, khóe miệng nâng lên một nụ cười ác liệt. Y rõ ràng rất hưởng thụ, lại vì cảm thấy thẹn thùng mà ẩn nhẫn, cắn chặt hàm răng không phát ra tiếng. . .

Càng như vậy, lại càng muốn khi dễ y!

Apollo cúi đầu, ngậm lấy nụ hoa tươi đẹp như hạt đậu đỏ trước ngực y. Thình lình xảy ra loại khoái hoạt tầng thứ hai làm cho Hermes nhịn không được mở to hai mắt kêu ra tiếng, run rẩy hỏi: “Ngươi làm cái gì…”

Apollo say sưa mυ'ŧ hôn liếʍ viên châu mềm mại xinh đẹp kia, trong miệng nỉ non: “Hermes, ngươi thực mê người…”

Ngay thời điểm bay trên trời Apollo đã nghĩ làm như vậy với y. Những sợi tóc nâu bị gió thổi tung làm cho hỗn độn, nghiêng mặt càng làm lộ ra đường cong cơ thể nhu hòa động lòng người, quay đầu lại phơi bày chiếc cổ tinh tế…

Tất cả đối với mình đều phát ra sự hấp dẫn không thành lời…

Nề hà chức trách trong người, đành phải liều mạng nhắc nhở mình nhẫn nại, không được miên man suy nghĩ.

Nhưng khi hạ sườn núi người bên cạnh liền ôm lấy, lý trí thiếu chút nữa đã biến thành tro, hô hấp cuốn lấy hô hấp, nhiệt lượng cuốn lấy nhiệt lượng. Hận không thể một đường chạy thẳng xuống mặt đất, cứ như vậy đem người trong lòng ngực đè xuống!

Thân thể bị một ngọn lửa mãnh liệt nung khô, Hermes trong đầu trống rỗng, lúc này không để ý liêm sỉ mà phát ra âm thanh, hay tay vốn dĩ dùng để chống đẩy bây giờ đã khoát lên vai Apollo, móng tay cào thật sâu vào da thịt hắn…

Apollo thấy y đã muốn mê loạn, nắm lấy bàn tay y hướng tới khố của bản thân, làm y đυ.ng vào phân thân đồng dạng cương cứng của bản thân…

Tay Hermes hơi run rẫy một chút, muốn lùi về, lại bị gắt gao đặt vào nơi đó.

“Giúp ta đi Hermes… Bằng không ta không biết có thể làm ra chuyện tình càng quá mức hơn …”

Tiếng nói khàn khàn hòa lẫn sự ấm áp như làn gió thổi qua tai, vừa như năn nỉ ôn nhu, lại mang theo chút uy hϊếp cường ngạnh. Hermes biết được nam nhân không thể phát tiết sẽ trở nên rất nguy hiểm, sợ hắn làm ra chuyện càng điên cuồng hơn, đành phải cầm lấy cây thiết nóng rực kia vuốt nhẹ….

Không phải chưa bao giờ làm qua, nhưng làm sao có thể giúp nam nhân vừa mới làm cho mình!

Hermes xấu hổ đến chết, lại nhịn không được cúi đầu nhìn cái đó của hắn. .

Con mẹ nó!

Zeus sao lại bất công như thế!

Đồng dạng là con hắn, tại sao nơi đó nhỏ hơn nhiều như vậy!

Apollo liếʍ liếʍ một bên tai hồng thấu của y: “Như thế nào, đỏ mắt?”

“Hỗn đản!”

Hermes hung hăng mà bóp của hắn một cái.

Apollo bị đau mãnh liệt, lại có một loại kɧoáı ©ảʍ kỳ dị. Vì muốn phạt y một chút, liền bắt đầu va chạm mãnh liệt, cùng côn th*t của hắn ma xát vào nhau, nở nụ cười đầy da^ʍ tà: “Xem, ngươi quả nhiên là đệ đệ của ta.”

“To chưa chắc tốt… Ai biết được… Ngươi có thể kiên trì bao lâu!”

“A, thử một lần chứ?”

Vì thế, hai người giống như đấu trận, thân thể dán vào thân thể, dục căn (tức là cái chỗ ấy ấy) dán vào dục căn, xem coi ai sẽ là người bắn ra trước…

Kỹ thuật của Hermes tất nhiên không lợi hại bằng Apollo. Tên này quen thuộc mà nắm giữ từng nơi mẫn cảm, khi khinh khi trọng kɧıêυ ҡɧí©ɧ du͙© vọиɠ của Hermes, đem tiết tấu khoái hoạt nắm giữ trong tay mình. Kỳ thật hắn có thể lập tức làm cho Hermes tiết ra nhưng lại không muốn chấm dứt đoạn lịch trình tuyệt vời này nhanh như vậy….

Tay Hermes tuy rằng không lưu loát, nhưng y lại lấy một loại thủ đoạn mà chính y cũng không ý thức được để quyến rũ Apollo….

Hai mắt quyến rũ như làn nước lăn tăn rơi sâu vào trong tìиɧ ɖu͙©, đôi môi khẽ mở phát ra tiếng rêи ɾỉ nhợt nhạt đậm mùi dục cự, hai gò má đỏ hồng giống như đóa hoa hồng kiều diễm nở rộ, điểm nhỏ tinh xảo trước ngực giống như hai đóa phấn anh nở rộ….

Sau khi mặt trời lặn, bóng đêm dần dần đánh úp lại, thế giới ồn ào náo động chợt trở nên im lặng, (sáu) bảy con thần mã đã phun khí không kiên nhẫn bào bào vó ngựa. Ở phía sau chúng nó, trên mã xa, hai thân thể trẻ tuổi giao quấn cọ cọ vào nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc kịch liệt cùng tiếng rên không thể ức chế….

“Ta… Không được…”

Hermes không nhịn được, sự khoái hoạt nhằm vào đỉnh phân thân như đê sắp vỡ, hàng tỉ con tiểu trùng hướng tới đó mãnh liệt mà ra…(=.= Trực tiếp nhỉ)

“Hảo, chúng ta cùng nhau…”

Apollo cũng bị y hấp dẫn đến không nhịn được, hai bên đều tăng nhanh tốc độ, hùng hồn gầm nhẹ một tiếng, sợi tơ nhũ bạch nhất tề bắn ra từ cơ thể hai người….

“A…”

Trước mắt Hermes như hiện ra bạch quang, trong tai ong ong, hai chân như nhũn ra thiếu chút nữa trượt xuống, lại bị hai tay Apollo tiếp nhận, đem y ôm vào đôi tay nở nang của mình…

“Hermes, ngươi có khỏe không?”

Apollo thấp giọng hỏi y, thỉnh thoảng ôn nhu hôn lên hai má phớt hồng của y, có vẻ vô cùng quý trọng.

Hai mắt Hermes mê ly, còn chưa phục hồi tinh thần sau cảm xúc mãnh liệt vừa rồi …..

Sau một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh, tự mình đứng dậy, yên lặng tránh đi sự ôm ấp của Apollo…

“Hermes… ?”

“Được rồi, ta phải trở về.”

Mặt Hermes không chút thay đổi, bình tĩnh nhặt lại quần.

“Đi nhanh như vậy, đêm nay ở lại cung điện của ta đi…”

“Không được, thương thế của ngươi đã tốt rồi, nơi này không còn chuyện của ta .”

Apollo bị sự lạnh nhạt của Hermes đâm bị thương, vừa rồi rõ ràng đã sa vào, tại sao có thể trong nháy mắt nói biến mất là biến mất?!

“Ngươi làm sao vậy? Chúng ta cũng chỉ như thế này thôi sao? Chúng ta vừa làm chuyện gì?”

“Vừa rồi nha…”

Hermes không quan tâm cười cười, “Loại sự tình này đối thái dương thần ngài mà nói phải bình thường như ăn cơm bữa sao, ta cũng chỉ cùng ngươi vui đùa một chút mà thôi…”

“Vui đùa một chút?”

Apollo như bị vũ nhục mà rống giận, “Ở trong mắt ngươi, ta chỉ là đang vui đùa một chút thôi ư? !”

“Đủ rồi!”

Hermes nhảy khỏi lan can của xe ngựa, liếc nhìn Apollo phía dưới một cái: “hãy quên chuyện hoang đường này đi!”

Nói xong đập chân phi lên trời, để lại Apollo trong bóng tối phía sau lưng.

“Hermes ——! ! !”

Phía sau truyền đến tiếng la thấu tận trời mây. Hermes ôm đầu, làm bộ không nghe thấy cái gì hết.

Hermes hoang mang bay lảo đảo trên bầu trời, giống như ruồi bọ không đầu bay tán loạn chung quanh. Trong đầu vẫn là một mảnh hỗn độn, máu kích động trong cơ thể không ngừng gợi lại cảm xúc mảnh liệt vừa rồi, trái tim không thể ngăn chặn nhảy “bình bịch” không ngừng nghĩ.

Bay không mục đích đã lâu, y mới dần dần khôi phục lại bình tĩnh, lắc lắc đều quyết định không suy nghĩ miên man nữa.

Quần áo bị xé rách một lỗ lớn, lại không thể cởi ra. Làn da từ cổ đến ngực xuất hiện những dấu vết xanh tím, nếu bị người ta nhìn thấy thì chết chắc. Đành phải lôi kéo y phục rách rưới này tạm thời che chắn.

Đầu rốt cuộc một lần nữa xoay chuyển, ở trên trời tìm được phương hướng về nhà mình, lúc này Hermes sợ nhất là bị người ta nhìn thấy bộ dạng khó coi hiện nay, hoàn hảo mặt trời đã xuống núi, màn đêm buông xuống, đại đa số thần đều quay về nghỉ ngơi. Thừa dịp đêm tối mờ mịt, phải chạy thật nhanh vào nhà mới được.

Xoay vòng quanh phía trên cung điện nhà mình, Hermes cũng không dám từ cửa chính đi vào, bọn người hầu nhìn thấy bộ dạng y thì còn gì là mặt mũi, đành phải tránh đi tai mắt bên ngoài, im lặng đáp xuống hậu viện nhà mình, rón ra rón rén muốn chạy vào trong phòng.

“Hermes, là ngươi sao?”

Hermes hoảng sợ, tại sao ở khắc cuối cùng lại bị người ta phát hiện chứ?

Hơn nữa còn là một âm thanh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa!

Nhìn lại, một bóng dáng cao lớn từ sau cây đại thụ trong vườn đi tới, Hermes âm thầm thở dài.

“Tiểu tử này, tại sao quay về nhà mình mà cũng phải lén la lén lút, đi vào bằng cửa sau thế?”

Zeus cẩn thận nhìn lên,nhìn xiêm áo ky hông chỉnh tề, chật vật không chịu nổi, không khỏi lắp bắp kinh hãi: “Ngươi làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

Hermes mặt đỏ lên, lấy quần áo che lại, sợ Zeus nhìn ra manh mối gì đó: “Đừng nói nữa, bị chó cắn …”

“Ha ha, con chó nào dám cắn con trai bảo bối của ta? Nói cho ta biết, ta làm cho nó chết xém luôn!”

“Quên đi quên đi, ta lười cùng chó so đo.”

Hermes không biết đáp lại hắn như thế nào, đành phải gợi đề tài khác, “Ta còn muốn hỏi ngươi, tại sao đường đường là Đại Thần lại phải ngồi xổm trong vườn nhà ta?”

“Hắc hắc, ta là trốn tới mà thôi.”

Hermes vừa nghe đã nhảy dựng lên: “Ngươi lại muốn gây phiền toái cho ta!”

“Hư —— nhỏ giọng chút, nơi nơi đều là tai mắt của Hera…”

“Biết mà ngươi còn tới tìm ta, ngươi rõ ràng đem ta đẩy vào chỗ chết sao!”

Hermes lộ ra vẻ khóc tang.

“Nói gì mà khó nghe vậy, ngươi là đứa nhỏ chết tiệt, ta bình thường đâu có ít yêu thương ngươi?”

“Ta không cảm thấy ngược lại còn bị ngươi làm hại không ít a…”

“Ngươi không đi cũng đúng, vậy nói rõ đi, hôm nay ngươi đi với ai? Tại sao ta tìm khắp nơi cũng không thấy ngươi? Có phải làm chuyện xấu sau lưng ta hay không?”

Hermes bị Zeus hỏi hàng loạt vấn đề đến á khẩu không trả lời được. Không lẽ nói với hắn mới sáng sớm mình đã theo Apollo bay lên trời, còn tiện tay vớt trộm luôn thiên thể trong ngân hà, thời điểm trở về hai người còn ngồi trên xe ngựa làm ra sự tình kia?!

Không có cách nào, Hermex chỉ có thể ủ rũ liên tục xua tay: “Không nên hỏi, ta đổi bộ quần áo rồi đi ra ngoài với ngươi.”

Hermes đi thẳng vào phòng. Trong khoảnh khắc y xoay người, mượn ánh sáng trong trẻo của mặt trăng, Zeus rõ ràng nhìn thấy, chiếc cổ non mịn của y lúc này đang loang lỗ những vết xanh tím…

….

Ba ngày sau.

Apollo lại lần nữa tuần tra trở về, nhảy xuống xe ngựa mặt trời.

Tâm tình hắn đang cực kì buồn bực. Hermes rõ ràng đã dần dần mở cửa nội tâm, vì cái gì đêm hôm đó sau khi thân thiết, lại “phanh”một tiếng đóng sầm cửa lại?

Mấy ngày nay chỉ vì vấn đề này mà hắn mất hết hồn vía, lại tìm không thấy lí do y cự tuyệt mình.

Chẳng lẽ biểu hiện của mình không đủ vĩ đại?

Hay mình đột nhiên ra tay làm y cảm thấy mất mặt nên tức giận?

Apollo cũng không giỏi đoán tâm tư của người khác, hắn chưa bao giờ thử qua việc chuyên tâm đi lấy lòng người khác, đến bây giờ chỉ có người khác vắt óc tìm mưu kế đi lấy lòng hắn.

Thở dài một tiếng, thôi không cần suy nghĩ, ngày mai mưa không cần đi tuần tra, trực tiếp đến hỏi y suy nghĩ cái gì là được!

Ngay thời điểm Apollo rầu rĩ không vui, quan bí thư Athony của hắn đi vào báo cáo: “Chủ nhân, sứ giả của vua Zeus hôm nay có tới”

Apollo vừa nghe tức thời mặt mày hớn hở: “Cái gì? Hermes đến đây?”

“Không, không phải thần truyền lệnh đại nhân, chỉ là sứ giả bình thường…”

Vẻ mặt sáng ngời lại phai nhạt đi: “Tới để làm gì?”

“Nhà vua vì khen thưởng chủ nhân làm việc cần cù, đặc biệt ban cho ngài hai trăm hoàng kim, bảy trăm tơ lụa, bảy trăm thần ngưu, còn có… Hai mươi tên thiếu niên người hầu.”

Apollo nhướng nhướng mày, lạnh lùng cười: “Athony, ngươi nói hắn làm như vậy có dụng ý gì?”

“Thuộc hạ không biết.”

“Dùng những thứ này qua loa nhắc nhở ta, muốn ta tránh xa bảo bối của hắn một chút.”

“Chủ nhân, ngài cũng nên giữ khoảng cách với thần truyền lệnh đại nhân đi, hắn dù gì cũng là vị thần thân tín nhất của nhà vua…”

“Athony, ngươi có thấy qua ta buông tha cho những thứ mình muốn chưa?”

Huống chi qua nhiều năm như vậy, Hermes đã biến thành cây gai trong lòng hắn, mỗi khi nhớ tới người này tim lại phát đau.

“Còn vật phẩm nhà vua ban cho phải xử lí thế nào? Xin ra chỉ thị.”

“Phân phát cho người dưới đi. Về phần hai mươi tên thiếu niên kia…”

Apollo vung bàn tay lên, “Cho bọn họ vào sơn cốc chăn bò đi.

…………………………….