Tôi Nghĩ Nó Chỉ Là Một Game Kinh Dị

Chương 8: Ngôi nhà ấm áp (4)

Trì Vận đặt chiếc vòng dây xuống, sau đó nhìn sang những thứ khác, ở góc phòng chứa một con thỏ nhồi bông.

Trì Vận nhặt con thỏ nhồi bông lên.

[Một con thỏ nhồi bông bình thường nhưng đây lại là đồ chơi yêu thích nhất của cô ấy.]

Đó là một con thỏ nhồi bông hình người, đang mặc chiếc váy nhỏ màu trắng, chỉ có một điều kỳ lạ... trên khuôn mặt của thỏ nhồi bông thiếu mất đôi mắt.

Đồ chơi yêu thích nhất của cô ấy?

Trì Vận suy nghĩ một chút về mô tả đạo cụ trước đó và cảm thấy rằng “cô ấy” không phải chỉ chính bản thân mình.

Ngài Z và vợ hắn chắc chắn có một đứa con gái nhưng không biết đứa con gái ấy ở đâu.

Trì Vận sắp xếp lại suy nghĩ của mình, đặt con thỏ nhồi bông trở lại chỗ cũ, sau đó bắt đầu lục lọi những thứ trên kệ gỗ bên cạnh, cô phải tìm ra gia vị, mặc dù nếu không có gia vị cũng có thể nấu ăn nhưng trên sổ tay có chú ý đặc biệt cho thêm “mỹ vị” trước “cơm tối”, có lẽ không phải là ngẫu nhiên.

Sau một lượt tìm kiếm khắp nơi, Trì Vận cuối cùng cũng tìm thấy một gói gia vị có ghi “Gia vị hỗn hợp” trên bao bì.

[Gia vị hỗn hợp, gia vị không thể thiếu cho ẩm thực.]

Nhìn xuyên qua túi nhựa, có thể thấy bên trong không phải là “muối” hoặc “đường”, mà là nhiều tinh thể trong suốt màu đỏ.

Trì Vận cầm theo gia vị hỗn hợp và đi về phía phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Được rồi, cả nhà, bây giờ món ăn này có ngon hay không không liên quan đến tôi nữa.”

Cô không dám tự mình thử gia vị này bằng miệng, chỉ có thể thêm một chút một cách tùy ý khi nấu ăn.

Lúc này Trì Vận đã hạ quyết tâm, không ăn món ăn của mình, có quỷ mới biết gia vị này có độc hay không, nếu không phải bị gϊếŧ bởi cái quỷ gì đó, mà lại chết bởi món ăn mình nấu thì quả thực là quá không công bằng.

Trì Vận quay trở lại phòng bếp, ngay lập tức bắt đầu nấu ăn một cách nhanh chóng.

Một giờ sau, trên bàn xuất hiện ba đĩa thức ăn nóng hổi, nhìn bề ngoài trông cũng không tồi, mùi thơm lan tỏa rất bình thường, cũng không biết ăn có mùi vị gì.

Đừng nói, mặc dù gia vị đều được Trì Vận thêm vào mà không nhìn nhưng mùi thơm nồng nàn trong không khí khiến người ta rất muốn ăn, Trì Vận cũng rất kiểm soát để bản thân ngừng cảm thấy muốn nâng đũa để thử thức ăn.

[Kỹ năng nấu ăn của streamer không tệ, tôi cũng muốn ăn nữa.]

[Quả thật đã lâu rồi tôi chưa được ăn đồ ăn ngon.]

[…Có phải bạn làm việc ở phố thương mại không?]

[Đúng vậy.]

[Quá thảm rồi.]

“Mọi người đang nói chuyện gì thế?” Trì Vận nhìn hai người xem của mình đang nói chuyện, tò mò hỏi.

[Đang nói về sự mệt mỏi của những nô ɭệ công sở.]

“Hahahaha…” Trì Vận không nhịn được cười: “Nhưng thật sự là vậy, thức ăn bán ở phố thương mại bây giờ rất khó ăn, tôi cũng ăn không quen.”

Trì Vận vừa nói xong thì trước mặt hiện ra một thông báo nhắc nhở từ hệ thống.

[Chức năng tặng quà trong phòng trực tiếp đã được mở.]

[Bạn đã nhận được 5 tệ vui vẻ từ người xem “Phong Lạc Lạc”.]

[QAQ, phú bà ôm tôi một cái.]

“Tệ vui vẻ là gì vậy?” Trì Vận nhìn vào thông báo, biết rằng người xem có tên “Phong Lạc Lạc” đã thực hiện lời hứa của mình.

Màn hình ngay lập tức hiển thị giải thích về “Tệ vui vẻ”, đó là đồng tiền lưu thông trong trò chơi, có thể sử dụng trong cửa hàng.

Trì Vận tò mò hỏi: “Tệ vui vẻ có thể đổi thành tiền được không?”

[Có thể, tôi nhớ tỷ lệ đổi là 1 tệ ngang với 10 vạn nhân dân tệ.]



Trì Vận sửng sốt cả buổi mới ngạc nhiên thốt lên: “Phú bà ôm tôi một cái.”

Trì Vận không dám tin điều này là sự thật, năm mươi vạn nhân dân tệ nằm trong tay rồi sao? Chơi game này thật sự có tiền rồi đấy.

Không nói nữa, không thể offline được nữa, cô yêu livestream.

Ban đầu Trì Vận còn cảm thấy không hài lòng với điều kiện sống hiện tại của mình, nhưng khi biết tỷ lệ đổi giữa Tệ vui vẻ và nhân dân tệ, cô cảm thấy mọi thứ đều có thể vượt qua.

Không phải chỉ là một trò chơi kinh dị thôi sao? Không phải là điều kiện sống kém một chút thôi sao? Hoàn toàn không thành vấn đề.

Khi Trì Vận đang mơ mộng về tương lai giàu có của mình, bên tai cô bỗng nhiên truyền đến âm thanh của cánh cửa đột ngột mở ra.

... Chắc là ngài Z vừa tan ca về nhà.

Trì Vận hứng khởi chạy đến cửa, chờ đợi để gặp “người chồng đẹp trai” trong trò chơi.

Đôi mắt của cô đã bị đám thực phẩm kỳ lạ kia làm ô nhiễm, cô cần một điều gì đó xinh đẹp để làm sạch đôi mắt.

Cửa mở ra.

Trì Vận nhìn thấy người qua khe cửa.

Bởi vì thân hình cao lớn, ban đầu Trì Vận chỉ nhìn thấy bộ trang phục của anh ta, cô đánh giá từ dưới lên.

Người xuất hiện ở cửa giống hệt như trong ảnh chụp. Đôi giày da bóng sáng, quần âu không có một nếp nhăn, bàn tay cầm cặp rất nổi bật, ngoại trừ ngón út bàn tay bị mất, tất cả đều hoàn hảo, áo sơ mi trắng tinh kèm áo khoác vest đen, thực sự là bộ trang phục đẹp, vô cùng có khí chất sang trọng.

Trong lòng Trì Vận vô cùng kỳ vọng, nhìn lên khuôn mặt của ngài Z.



Đôi tai hình quạt to, đôi mắt hạt đậu nhỏ, cái mũi lợn hướng lên trời, hai cái răng nanh lớn nhỏ nhấp nhô hơi lóe lên ánh sáng.

Từ góc độ nhìn của con người, đây không phải là một vật đẹp đẽ.

Chính là một đầu heo thật sự.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một người đầu heo mặc vest và mang giày da.

Trì Vận không nhịn được dụi đôi mắt mình, cô nghiêm túc nghĩ rằng mắt của mình có vấn đề.

Nhưng rõ ràng mắt của cô không có vấn đề, đây là ý đồ xấu của trò chơi kinh dị này.

“Em yêu, anh về rồi, bữa tối đã nấu xong chưa?”

Giọng nói của hắn rất cuốn hút, là một giọng vô cùng dễ nghe.

Chỉ là lúc này Trì Vận không còn tâm trạng để nghe, cô đã bắt đầu nhớ lại những món ăn tươi mới vừa đặt lên bàn...

Thịt kho tàu, bánh bao hấp thịt, sườn chua ngọt.

Hay thật, tất cả đều là thịt heo.