Em Định Trốn Tránh Đến Bao Giờ

Chương 14

Chương 14: Trải lòng
Người quản lý ở chi nhánh thành phố Hồ Chí Minh là một người Mỹ. Anh 32 tuổi. Việt Nam được coi là quê hương thứ 2 của anh. Sở dĩ nói như thế là bởi từ khi lập nghiệp đến giờ anh sống ở Việt Nam. Sống ở đâu, quen thuộc ở đó. Một ngày, John Dalas gọi Phụng Yến vào văn phòng. Thật sự John đánh giá cao năng lực làm việc của Phụng Yến. Nếu chỉ đánh giá vào bằng cấp mà đánh giá về Phụng Yến thì quả thật là bỏ qua một người có năng lực. Duy có điều, gần đây, John cảm giác cô nhân viên này của mình làm việc không còn hiệu quả như trước đây. Chắc chắn có cái gì đó khiến cho Phụng Yến bị phân tâm. Hôm nay anh quyết định gọi cô vào văn phòng trao đổi thẳng thắn.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

Tôi không hiểu vì sao John lại gọi tôi vào văn phòng. Chắc hẳn do thời gian qua tôi làm việc không được năng suất như lúc đầu mới chuyển đến Hồ Chí Minh. Gần một năm dốc sức gây dựng chi nhánh, tôi có nên đề nghị John cho tôi nghỉ phép vài ngày hay không. Mang tâm tư rối rắm đến cửa văn phòng John, tôi gõ cửa. Tôi bước vào phòng John. Phòng làm việc của John tôi không lạ gì cả. Chính tôi tự tay sắp xếp và bài trí đồ đạc bên trong nên tôi coi như rất quen thuộc. Nói về việc bài trí này, đáng ra cả nhóm cùng làm, là bởi tôi đang chứa tâm tư nặng nề mang từ Hà Nội vào, lại thêm thói quen lang thang một mình mỗi khi có chuyện buồn. Lòng vòng một hồi, hỏi han một hồi, tôi coi việc sắp xếp văn phòng cho John là một niềm vui mới, gạt đi nỗi buồn còn đang vương vấn trong lòng. Tôi tưởng tượng ra văn phòng này là nơi mà Khánh Phong sẽ ngồi làm việc. Bởi con người anh đơn giản, nên tôi sử dụng mọi thứ đều đơn giản như chính con người anh vậy. Khi John đến văn phòng mới, anh ta đã rất ngạc nhiên khi biết tự tay tôi chọn mua từng thứ một, tự tôi sắp xếp đồ đạc trong phòng cho anh. Nếu anh ta biết văn phòng này tôi tưởng tượng bài trí cho người đàn ông khác thì không hiểu anh ta sẽ phản ứng thế nào.

Tôi nghĩ miên man mà quên mất trước mặt tôi đang là sếp - John Dalas. Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi bỗng hồi hồn, ngẩng đầu nhìn lên thấy John đang chăm chú nhìn tôi. Tôi đỏ mặt, cúi gằm xuống. Hạnh Quỳnh mang cà phê cho hai người chúng tôi xong thì cũng thức thời ra ngoài, đóng cửa lại.

- Em đang gặp chuyện gì đó khó xử phải không? - John trực tiếp hỏi tôi, đúng tác phong phương Tây, không lòng vòng, không dài dòng mà hỏi trực tiếp.

- Em muốn nghỉ phép 3 ngày có được không? - Tôi hỏi ngược lại. John rất dễ gần, tính tình phóng khoáng, trong công việc anh đòi hỏi nhân viên phải làm việc chuyên cần, tác phong nhanh nhẹn, xử lý công việc gọn gàng dứt khoát. Anh luôn muốn nhân viên của mình trao đổi thẳng thắn mọi thứ, yêu ghét rõ ràng. John từng nói rằng anh rất sợ tính tình người Châu Á, có tâm tư gì thường giấu kín, tự mình giải quyết rồi tự mình lãnh chịu hậu quả. Nếu chia sẻ với mọi người, có khi sẽ có cách giải quyết tích cực hơn.

- Tôi có thể đồng ý cho em nghỉ phép, nhưng lý do em xin nghỉ phép là gì?

- Chuyện cá nhân, ở văn phòng không nói chuyện cá nhân.

- Vậy sau giờ làm việc, em đi ăn tối với tôi

Tan sở, đúng như lời hẹn, tôi và John cùng đi ăn tối. Trong suốt bữa ăn, tôi cũng chỉ nói sơ qua về tình hình về gia đình tôi để John có thể hiểu sơ qua hoàn cảnh gia đình tôi. John nhìn tôi với ánh mắt tìm tòi. Tôi không để ý đến cái nhìn này của anh, bởi tôi còn nhớ về gia đình mình, nhớ về Quốc Cường, về Long Trịnh. Tôi bỗng nhớ Khánh Phong da diết. Hà Nội của tôi, Khánh Phong của tôi. Tôi lại nhớ về Đức Vĩnh, thở dài.

John mời tôi đi bar. Chẳng hiểu sao tôi lại đồng ý. Đây là lần thứ 2 tôi đi bar. Lần đầu tiên là tôi đi bar cùng Diệu Vũ. Tôi không quen thuộc các loại rượu nên nhờ John gọi cho tôi. John gọi rượu nhẹ cho tôi, hương rượu nhàn nhạt, tôi uống hết hai ly mà vẫn thanh tỉnh. Rượu càng làm tôi cồn cào nỗi nhớ Khánh Phong, tôi càng nhớ Khánh Phong, cảm giác tội lỗi lại càng trào dâng. Tôi bỗng nhiên trải lòng với John. John yên lặng lắng nghe tôi vừa khóc vừa nói. Tôi có đặc điểm: khi say rượu không gây ồn ào như nhiều người khác, mà tôi rất yên lặng. Điểm phát hiện tôi say chính là giọng nói của tôi không tròn giọng. Nhưng lúc này, tôi cam đoan là tôi không say. Tôi rất tỉnh, càng uống lại càng tỉnh. Tôi uống đến ly thứ 4, John đè tay tôi lại, không cho tôi uống nữa. Tôi nói với anh tất cả, về mọi thứ, chất cồn trong rượu khiến tôi nghĩ anh chính là Xu, tôi kể với anh cả những tâm tư sâu kín, những điều tôi cất giấu sâu thẳm tận cùng trong cõi lòng. Điện thoại của tôi đổ chuông, bài hát "It's not goodbye" của Laura Pausini ngân lên, tôi biết, đó là ai gọi. Tôi đã cài bản nhạc chuông này dành cho số điện thoại của Khánh Phong.

Tôi nhìn điện thoại, rồi nhìn sang John. John gật đầu tỏ ý bảo tôi cứ tự nhiên, tôi ấn nút nghe. Tôi cảm nhận hơi thở của anh qua điện thoại, ghi nhớ giọng nói trầm ấm của anh. Anh hỏi tôi nhiều lắm, anh nói với tôi nhiều lắm. Tôi chỉ nói mỗi một câu: "Anh nghỉ ngơi đi" rồi cúp máy.

Tôi khóc như mưa trước mặt John. Từ bao giờ tôi lại trở thành người yếu đuối như vậy. Tự nhiên tôi ngừng khóc, bặm môi, tay tôi cầm chặt ly rượu tựa như tôi có thể bóp vỡ nó.

John nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay tôi ra, anh xuống ghế, rồi lại nhẹ nhàng ôm tôi vào ngực. Tôi choáng váng. Tôi không say, không, tôi không say, tôi rất tỉnh là đằng khác. John đang ôm tôi, anh xoa nhè nhẹ lưng tôi. Đầu óc tôi là một mảnh hỗn độn. Tôi đang làm gì thế này. Tôi đẩy John ra, chăm chú nhìn anh. John cười nhẹ, nâng cằm tôi lên, nhẹ nhàng hôn xuống. Anh hôn tôi tỉ mỉ, dịu dàng. Tôi nghẹn thở. Thế này là thế nào, có ai nói cho tôi biết tôi đang bị làm sao không.

Nhẹ mυ'ŧ môi tôi, John mở mắt nhìn tôi. Tôi bình tĩnh nói:

- John, tôi đã có người yêu rồi. Tôi yêu anh ấy rất nhiều. Tôi yêu nhiều đến mức mọi thứ xung quanh tôi, tôi đều vì anh ấy là lựa chọn. Ví dụ như văn phòng làm việc của anh, đó là bởi vì tôi tưởng tượng ra văn phòng đó sẽ là nơi làm việc của anh ấy, cho nên tôi đã tỉ mỉ lựa chọn từng thứ thích hợp với con người của anh ấy. Dù tôi hiểu về anh ấy rất ít, nhưng, với tôi, anh ấy là người tôi yêu nhất.

John dùng ánh mắt chăm chú nhìn tôi, giống như tôi vẫn đang dùng ánh mắt này nhìn anh ấy. John hỏi:

- Đức Vĩnh và Khánh Phong, người nào mới là người em yêu nhất?

- Khánh Phong - tôi trả lời không chút do dự.

- Nhưng Khánh Phong là người em sẽ không lựa chọn để làm chồng đúng không? Và nếu em chọn Đức Vĩnh làm chồng thì em lại càng cảm thấy tội lỗi đúng không?- John nhấp một ngụm rượu, bình thản nói

Lần đầu tiên, có người nhìn thấu tâm tư của tôi. Tôi nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên.

- Anh không quan tâm trước đây em như thế nào, anh chỉ quan tâm từ bây giờ trở đi, em là người như thế nào mà thôi. Em nghĩ quá cẩn thận, quá bảo toàn trong tình cảm bởi vậy em tự mình làm khổ mình, tự mình làm rối rắm mọi thứ. Nếu tâm tư tình cảm của em cũng rõ ràng và dứt khoát như khi em làm việc, mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn.

Tôi nín thở. Nếu tôi dám đối mặt với quá khứ thì tôi chẳng đến nỗi lạc vào mớ bòng bong này. Đây là điều mà John muốn nói với tôi sao?.

- Em tự tin trong công việc nhưng lại không tự tin trong tình cảm. Em quá coi trọng bản thân " sạch" hay "không sạch" mà tự làm khổ mình - John tiếp tục phân tích - Em phải nghĩ thoáng ra, nếu những người phụ nữ đã từng bị cưỡng bức cũng nghĩ như em, có lẽ giờ này họ tử tự hết rồi cũng nên. Người ta phải hướng tới tương lai tốt đẹp, còn em lại tắm lên người toàn bùnvà cỏ rác. Em tưởng em ngụy trang như thế thì Khánh Phong hoặc Đức Vĩnh sẽ không yêu em hay sao. Em nghĩ đến một ngày nào đó họ sẽ mệt mỏi mà từ bỏ em đúng không? Đó là lối suy nghĩ thiển cận nhất mà anh được biết.

John thanh toán tiền rượu, rồi ôm eo tôi, đi ra ngoài. Anh nói: "Cho dù thế nào, anh vẫn thích em. Anh thích em từ khi đào tạo em ở ngoài Hà Nội rồi cùng em chuyển đến thành phố này. Bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ tuyên chiến cùng Đức Vĩnh".

Tôi hoảng hồn nhìn anh. Chưa dừng lại đó, anh nói thêm: "Em phụ trách thay đổi lại toàn bộ văn phòng lại cho anh. Anh không muốn cách bài trí này dưới cái bóng của một người khác".

John đưa tôi về nhà.

Tôi giả vờ đi vào cầu thang máy, bấm bừa một tầng nào đó. Rồi lấy điện thoại, tôi bấm số gọi cho Đức Vĩnh, hẹn anh ra sân chung của chung cư. Nhà anh và căn hộ chung của chúng tôi gần nhau. Tôi lại bấm cầu thang máy xuống tầng trệt, đi ra sảnh, hướng ra sân chung, bước về đó. Tôi ngồi xuống ghế đá, chờ anh.

Đức Vĩnh đi nhanh đến chỗ tôi. Anh nhíu mày khi biết tôi uống rượu. Tôi trong mắt anh không đến nỗi tồi tệ như thế. Đây cũng là lần đầu anh thấy tôi váng vất mùi rượu thế này.

Tôi không ôm anh, chỉ gục đầu lên vai anh, đều đều nói từng chữ:

- Đức Vĩnh, làm bạn của em được không?

- Em vừa nói cái gì?

- Anh, cứ ngồi yên như thế, cho em dựa vào anh một lúc. Đức Vĩnh, thứ lỗi cho em. Em nhận ra một điều, em thích anh chứ không phải yêu anh. Em yêu Khánh Phong.

- Yến, em say rồi phải không? Ngày mai khi tỉnh táo, hãy nói lại chuyện này với anh.

- Em có uống rượu, nhưng em biết em đang nói gì với anh. Đức Vĩnh, em nói thật, em thích anh. Nếu không có Khánh Phong, em sẽ yêu anh điên cuồng. Nhưng rất tiếc, em lại yêu Khánh Phong. Đến bây giờ, em mới nhận ra, người em yêu chính là Khánh Phong.

Đức Vĩnh thở dài, ôm chặt tôi. Anh nói nhỏ vào tai tôi: "Em thật độc ác. Từ ngày mai, đừng cho mình cái quyền xuất hiện trước mặt anh".Tôi vòng tay ôm chặt anh, giấu mặt vào trong ngực áo anh mà khóc nức nở. Tôi lựa chọn bày tỏ trực tiếp này một phần là do John gợi ý, hơn nữa, bác sỹ tâm lý của tôi cũng đã có lần đề cập đến.

Sau này tôi mới biết: trong lúc nghỉ trưa tôi vô tình nói đến việc tìm bác sỹ điều trị tâm lý, John có nói với tôi rằng anh cũng đang điều trị tâm lý của một bác sỹ ở bệnh viện A. Anh đã giới thiệu vị bác sỹ này cho tôi. Và cho tới mãi tận về sau, tôi mới biết, chi phí chi trả cho bác sỹ tâm lý - John đã thanh toán một nửa cho tôi. Tôi không nghĩ điều trị tâm lý lại có chi phí cao như vậy.

Đức Vĩnh đưa tôi về căn hộ chung, anh vẫn ôm tôi, dặn dò tôi đủ điều: "Từ ngày mai, anh sẽ về vị trí là một người bạn, không hơn". Anh cúi xuống hôn tôi một cách điên cuồng, hàm răng trắng bóng kia cắn nát môi tôi. Cánh môi bỏng rát xen lẫn mùi máu, tôi không kêu nửa lời.

Hai ngón tay anh nhẹ nhàng mơn man môi tôi, anh khàn giọng nói: "Phụng Yến, nếu em đau, em hãy nói đau, nếu em thích, em hãy bày tỏ sự thích thú. Đừng lúc nào cũng ẩn nhẫn chịu đựng như vậy. Biết không?"

Tôi gật đầu, run run nói: "Anh, em đau quá!"

Đức Vĩnh ôm lấy tôi, nỉ non nói lời xin lỗi. Tôi đau, anh cũng đau không kém.

Màn đêm buông xuống, ngày mai là một ngày mới rồi !