"Anh Mạnh, em rất cảm tạ anh tính toán khắp nơi vì em, nhưng nếu em rời khỏi Tô gia trang, sẽ không có ý định dựa vào người khác nữa. Em muốn sống ra dáng người, cho bác cả bà nội tốt của em xem. Anh Mạnh, anh yên tâm đi, em có thể tự chăm sóc mình.”
Nhìn đôi mắt cố chấp của cô gái nhỏ, Mạnh Đình Tùng không nhịn được mềm lòng.
Anh vốn tưởng rằng, Tô Tú Tú chỉ cậy mạnh ở trước mặt Tô Quảng Mậu, lại không nghĩ tới cô là thật sự đã tính toán tốt.
Nhưng vậy cũng không được, Tô Tú Tú vẫn quá nhỏ, nói cô mười hai mười ba, người khác cũng có thể tin. Một đứa trẻ ra ngoài kiếm tiền, có thể tìm được công việc thích hợp gì? Đừng để bị người ta lừa gạt nữa.
Ở trong lòng Mạnh Đình Tùng, đã sớm xem Tô Tú Tú là em gái nhà mình, tất nhiên không đành lòng nhìn cô chịu khổ. Vì thế lại khuyên cô.
"Ý tưởng này của em tuy tốt, nhưng tình huống của em, ông chủ bình thường căn bản không muốn thuê em. Không bằng như vậy đi, em học thêm hai năm nữa, đến lúc đó, thi lớp ban đêm cũng nắm chắc chút."
Tô Tú Tú lại căng khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Anh Mạnh, em cũng biết, anh thật lòng muốn tốt cho em. Nhưng em có tay có chân, cũng đã đi làn được ba năm rồi. Em vào trong thành xem thử, thật sự không tìm được việc làm, em còn có thể bày sạp buôn bán nhỏ. Dù sao cũng không đói."
Đây chính là thập niên 80 cải cách mở cửa, phàm là người lớn gan, dám làm buôn bán nhỏ, đều phát tài.
Đến lúc đó cô cũng ra đường bày một sạp nhỏ, bán chút găng tay, vớ, đồ may vá, cúc áo các loại đồ vụn vặt, tuyệt đối không lo ăn uống, nói không chừng không tới hai năm sẽ có thể phất lên.
Mạnh Đình Tùng nhìn vóc dáng nho nhỏ, cánh tay gầy gò của cô, còn cả khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ kia, vẫn không nhịn được lắc đầu.
"Em cho dù muốn bày sạp buôn bán nhỏ, cũng có người tranh giành địa bàn làm ăn. Chờ anh trở về bộ đội, bên cạnh em tới một người cũng không có, gặp chuyện phiền toái, kêu trời không đáp, kêu đất không linh. Bị bắt nạt, cũng không ai giúp em đòi lại công đạo."
Tô Tú Tú bị anh dạy dỗ, mặt cũng đỏ lên. Đây là lần đầu tiên cô ý thức được, quá trẻ cũng là một chuyện phiền toái. Chỉ là, cô vẫn cố chấp nói: "Em phải thử mới được."
Lúc này Mạnh Đình Tùng cũng hiểu được, có kinh nghiệm chịu khổ chịu nhục ở nhà Tô Quảng Mậu, Tô Tú Tú không có khả năng đến nhà người khác.
Nghĩ tới đây, Mạnh Đình Tùng dứt khoát nuốt một bụng khuyên giải vào trong bụng.
Cuối cùng, anh nhìn Tô Tú Tú thở dài: "Được rồi, nghe theo em, cho em đi làm. Chỉ là có một chuyện, vào trong thành, em không quen cuộc sống nơi đây. Chi bằng anh nghĩ biện pháp giúp em tìm một công việc thích hợp, vừa vặn anh cũng có thân thích ở Bắc Kinh, đến lúc đó cũng có thể chăm sóc em chút."
"Chuyện này...... "Tô Tú Tú vốn đã tính toán xong.
Nhưng Mạnh Đình Tùng quan tâm cô như vậy, tất nhiên không muốn để cô một mình đi Bắc Kinh lang bạt.
Tô Tú Tú đều sẽ lòng dạ sắt đá với người khác, lại duy chỉ có khi đối mặt với Mạnh Đình Tùng, cô thật sự không đành lòng khiến anh thất vọng.
Thường xuyên qua lại, do dự một hồi, Tô Tú Tú rốt cuộc vẫn gật đầu đồng ý, để Mạnh Đình Tùng giúp cô tìm một công việc trước.
Cùng lắm thì ngoài công việc kia, cô lại nghĩ cách làm khác.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi tra tư liệu, khi đó Hồng Kông thực hiện một loại chính sách, nói trắng ra là chỉ cần đến Hồng Kông, đến cục cảnh sát địa phương làm thủ tục, là có thể chính thức ở lại. Cho nên, chị họ không thể bị đuổi về. Bắt trở về, mạnh mẽ vả mặt, đuổi tận gϊếŧ tuyệt là chuyện không có khả năng.