Ma Pháp Sư Thiên Tài

Chương 13

Quyển 1 - Chương 13: Động phủ thần bí 3
Lâm Huyền Băng nhìn bộ dáng cẩn thận của tiểu ngân hồ, cũng không sốt ruột mà nhàn nhã đứng ở nơi đó, nàng đang đợi tiểu ngân hồ đưa ra quyết định cho bản thân. Dù sao nàng cũng không vội, bởi vì con đại xà đem tiểu ngân hồ cuốn lấy giờ chỉ còn lại có một cái đầu. Thời thế bức người nha, Lâm Huyền Băng tin tưởng tiểu ngân hồ là vật nhỏ biết xem xét thời thế, nếu bây giờ nó thật sự không tỏ thái độ, như vậy kết cục cuối cùng của nó và đại xà chính là lưỡng bại câu thương, không, phải nói là hai bên cùng chết mới đúng.

Quả nhiên, qua thời gian chừng nửa phút, chỉ thấy tiểu ngân hồ hướng về Lâm Huyền Băng khẽ gọi hai tiếng. Mà con đại xà kia, ánh mắt nhìn về phía Lâm Huyền Băng vô cùng âm độc.

“Thế nào? Đồng ý?” Lâm Huyền Băng nhìn tiểu ngân hồ, vậy mà để nàng chờ nửa phút? Xem ra phải để cho vật nhỏ này chịu chút đau khổ mới được, để cho nó bị đại xà cuốn một lát nữa đi. Vì thế nàng nói: “Nếu ngươi đồng ý thì kêu ba tiếng.”

“Chút chít.” Giọng tiểu ngân hồ có chút giống với con chuột nhỏ. Bởi vì bị con đại xà kia cuốn quá chặt nên thanh âm có chút gấp gáp.

Lâm Huyền Băng biết thời cơ đã chín muồi, nhìn tiểu ngân hồ cười cười, thân ảnh của nàng lập tức nhẹ nhàng lại gần chổ xà hồ đang quấn nhau, sau đó chỉ thấy mấy tia sáng lóe lên, đại xà bị Lâm Huyền Băng dùng xẻng chém thành nhiều mảnh. Thân mình tiểu ngân hồ thoát ra khỏi vòng quấn của đại xà.

Lúc này, trên mình tiểu ngân hồ dính đầy máu xà, bộ lông màu bạc bị nhuộm thành đỏ tươi. Thân mình nho nhỏ thoát khỏi khống chế của đại xà hướng về phía bên cạnh nhảy qua.

“Thế nào, ngươi định qua cầu rút ván?” Lâm Huyền Băng nhìn dáng vẻ lui về sau của tiểu ngân hồ, không khỏi trào phúng nó một câu: “Xem ra lúc nãy ngươi đáp ứng làm sủng vật của ta chỉ là kế hoãn binh, ta nhìn biểu hiện của ngươi lúc chiến đấu với đại xà thông minh như vậy còn tưởng rằng ngươi có điểm bất đồng, xem ra súc vật thì cả đời vẫn là súc vật, không thể nào so sánh với con người.”

Tiểu ngân hồ nghe được lời nói trào phúng của Lâm Huyền Băng, thân mình đang lui về phía sau, đột nhiên dừng lại, đôi mắt tím sâu thẳm nhìn Lâm Huyền Băng, dường như là đang đánh giá nàng.

“Này, nó không đồng ý làm sủng vật của ngươi, thôi đi vậy.” Địa ngục ma hoa lui ra phía sau Lâm Huyền Băng, hai cái lá cây ôm lấy đùi nàng, nửa nụ hoa ló ra nhìn kẻ thù của nó.

“Chi.” Tiểu ngân hồ nhìn địa ngục ma hoa, nhe răng nhếch miệng rống lên một tiếng.

Địa ngục ma hoa bị dọa, nhanh chóng đem nửa nụ hoa rụt trở lại. đã vào đường cùng rồi ngươi còn hung dữ cái gì? Quên đi, nó vẫn nên ôm lấy nữ nhân này thì hơn.

“Ngươi xem, ngay cả con mồi của ngươi cũng cười nhạo ngươi.” Lâm Huyền Băng nhìn tiểu ngân hồ nói. Đây là phép khích tướng của nàng. Vật nhỏ này rất là hợp khẩu vị của nàng, nàng chính là muốn thu nó làm sủng vật.

Hồ ly tính vốn đa nghi, tiểu ngân hồ này cũng không ngoại lệ, nó nghe xong lời nói của Lâm Huyền Băng, vẫn là đứng ở tại chỗ bất động. Đôi mắt tím lẳng lặng nhìn Lâm Huyền Băng.

Lâm Huyền Băng thấy nó không động đậy, dứt khoát lấy cái xẻng trong tay lại. Nó đây là muốn lạt mềm buộc chặt? Thông minh, ha ha.

“Đi, mang ta đi xem phòng của chủ nhân ngươi.” Lâm Huyền Băng túm lấy ma hoa trốn ở đằng sau mình đem tới trước mặt. Không nhìn tiểu ngân hồ nữa.

Chân địa ngục ma hoa vừa chạm đất, lại nhanh như chớp trốn ra phía sau Lâm Huyền Băng, nó run run rẩy rẩy nói: “Ngươi đi ở phía trước, ta ở phía sau chỉ đường thì cũng như nhau thôi.”

“Cũng được, đi thôi.” Lâm Huyền Băng đi qua đại sảnh, hướng về phòng nhỏ trong động phủ đi đến.

“Đợi chút, đợi ta với.” Vốn địa ngục ma hoa đi theo phía sau Lâm Huyền Băng, nhưng đi được một đoạn, nó lại lẻn đến trước mặt Lâm Huyền Băng. Thì thầm nói một câu: “Ta vẫn là đi trước dẫn đường thì tốt hơn.”

Lâm Huyền Băng thấy ma hoa đột ngột chuyển thái độ, quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, lúc này nàng phát hiện tiểu ngân hồ không có bỏ đi, mà là từng bước một đi theo phía sau nàng. Tại lúc nàng quay đầu lại nhìn, nó dừng bước chân, nghiêng đầu biểu cảm đáng yêu với nàng.

“Này, nói cho ngươi biết, bây giờ ngươi đi còn kịp, nhưng là chỉ cần ngươi theo ta, thì cả đời cũng phải theo ta, đừng mong có thể rời đi, trừ phi ngươi chết.” Lâm Huyền Băng đưa tay vẫy vẫy tiểu ngân hồ, “Cho nên, bây giờ ngươi có thể đi rồi.”

Tiểu ngân hồ nhìn Lâm Huyền Băng vẫy tay, do dự một chút, thân mình nho nhỏ vòng một vòng tròn, sau đó vèo một cái chạy về hướng đại sảnh.

Cái gì? Không phải chứ? Vậy là đi rồi? Bây giờ Lâm Huyền Băng có chút buồn bực, nàng cho rằng tiểu ngân hồ đi theo nàng, chắc là vẫn là có cơ hội thu phục nó. Ai ngờ nó lại đem lời nói của nàng làm thật, cứ như vậy một đi không trở lại.

“Ồ, nó đi rồi.” Giờ phút này, Lâm Huyền Băng tương đối ảo não, nhưng địa ngục ma hoa lại vui vẻ cực kỳ. Là nó muốn nha, kẻ thù của nó đi rồi, sao nó có thể không vui vẻ được chứ?

“Ừ, đi rồi” Lâm Huyền Băng tức giận trả lời một tiếng, sau đó nàng lấy chân đá đá mông của địa ngục ma hoa, khụ khụ, hoa này có mông sao? Cắt, ngươi quan tâm? Ngu ngốc, bây giờ tâm tình của tỷ tỷ đây không được tốt, đừng tìm chuyện để bị đánh. Hừ hừ, vậy đó.

“Ha ha.” Địa ngục ma hoa vui vẻ cười to một trận, nó hưng phấn chạy tới một trước gian phòng, chỉ vào bên trong, vì Lâm Huyền Băng giới thiệu: “đây là phòng luyện đan của chủ nhân trước kia.”

“Ồ.” Nghe địa ngục ma hoa giới thiệu, Lâm Huyền Băng có chút hứng thú, nàng đi vào phòng. Phát hiện gian phòng này chỉ để một cái bàn đá, phía trên bàn đặt một dược đỉnh màu đen.

Thuận tay cầm dược đỉnh lên, bây giờ nàng đang lo không có tiền mua dược đỉnh luyện đan, cho nên sẽ tịch thu nó. Vừa suy nghĩ xong, nàng liền đem dược đỉnh ném vào trong sọt.

“Này, này, đây là của chủ nhân đó, ngươi không thể lấy đâu” Địa ngục ma hoa nhìn là muốn chui vào bên trong lấy dược đỉnh ra.

“Chủ nhân ngươi cũng không có ở đây, còn cần dược đỉnh làm gì nữa? Ta đang cần dược đỉnh luyện đan cho nên sẽ lấy nó.” Lâm Huyền Băng bắt lấy một cành lá của nó, lôi nó từ trong sọt ra.

“Không được, ngươi không thể lấy” Địa ngục ma hoa không có quên nhiệm vụ của bản thân, việc của nó là giữ nhà cho chủ nhân.

“Muốn ăn đòn?” Lâm Huyền Băng đưa tay túm địa ngục ma hoa, lấy đuôi nó quấn quanh thân, biến thành một khối tròn vo, sau đó quăng sang bên cạnh, “Làm cho tốt bổn phận thì ta có thể thành toàn cho ngươi, nếu không ta sẽ cho ngươi đứng ở nơi này luôn.”

“Đừng, đừng mà.” Địa ngục ma hoa vặn vẹo thân mình, lăn đến bên chân Lâm Huyền Băng, dang hai lá cây ôm lấy chân nàng.

“Ngươi lấy đi, ngươi lấy đi, chỉ cần ngươi thích, ngươi nhìn trúng tất cả đều lấy đi.” Địa ngục ma hoa không cốt khí nịnh nọt lấy lòng Lâm Huyền Băng. Trong lòng nó thầm mắng, bản thân mình sao lại cứng nhắc như vậy, chủ nhân không có ở đây thì những thứ kia chính là vật vô chủ, người này muốn lấy thì cho nàng thôi, nhìn dáng vẻ nó bây giờ, đáng giá sao?