Con Kế Nghiệp Cha

Chương 3

Không biết tại sao, nhìn thấy cảnh tượng này Tống Diễm lại giận dữ, hắn túm lấy tay Giang Triệt, ấn lêи đỉиɦ đầu, hạ thân đâm chọc thật mạnh, hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cái đồ hư hỏng này, em làm anh không sướиɠ à?”

Ánh mắt Giang Triệt mơ màng, khóe mắt đỏ hoe, anh nhổm dậy hôn Tống Diễm, chân dài như có như không cọ lưng hắn, mơ hồ nói: “Làm tôi, làm tôi đi.”

Tống Diễm nào có ngờ tới người bình thường lạnh lùng như anh sẽ biến thành dáng vẻ hiện giờ, hắn chỉ hận không thể làm Giang Triệt đến chết trên giường.

Tống Diễm thả tay anh ra, cùng Giang Triệt bao trọn dươиɠ ѵậŧ rồi tuốt lên xuống, hạ thân hắn vẫn không ngừng làm anh, Tống Diễm còn hỏi: “Có sướиɠ không? Dươиɠ ѵậŧ có làm anh sướиɠ không?”

Giang Triệt cũng học được cách tìm niềm vui cho mình, anh dùng âʍ đa͙σ, co bóp dươиɠ ѵậŧ hắn theo tiết tấu, lúc lêи đỉиɦ, nơi giao hợp bị đâm vào thật sâu, kɧoáı ©ảʍ ép cho nước mắt sinh lý của anh ứa ra.

Không nghe thấy câu trả lời, Tống Diễm hơi bất mãn, cố ý dừng lại, rút dươиɠ ѵậŧ ra, dùng qυყ đầυ ma sát miệng âʍ đa͙σ nhưng không cắm vào. Anh ấy tham lam dùng cái miệng nhỏ bên dưới mυ'ŧ qυყ đầυ, cái miệng nhỏ bên trên cũng thành thật: “Dùng dươиɠ ѵậŧ lớn chơi tôi đi, tôi sướиɠ lắm, tôi còn muốn nữa.”

Lúc này Tống Diễm mới hài lòng cắm vào làm Giang Triệt lần nữa, anh hô lên sung sướиɠ, giống như cảm nhận được hắn thích nghe lời này, anh ghé sát lại tai hắn, nói ngắt quãng: “Dươиɠ ѵậŧ nóng quá, vừa nóng vừa cứng, làm mạnh hơn đi.”

Cứ một lát Giang Triệt lại thè lưỡi ra liếʍ tai hắn. Tống Diễm bị anh quyến rũ cho cả người nóng rực, liều mạng đâm chọc anh, hận không thể nhét hết cả tinh hoàn vào trong, hắn cọ qua mặt anh rồi hỏi: “Cục cưng, anh có thể sinh con không? Bắn cho anh nhé? Để anh sinh cho em một đứa bé được không?”

Không biết câu này động chạm đến chỗ nào của Giang Triệt, cả người anh run lên sau đó ôm chặt lấy Tống Diễm rồi gật đầu thật mạnh, miệng còn không ngừng nói: “Bắn cho tôi đi! Bắn hết cho tôi đi! Tôi đẻ con cho cậu.”

Nghe thế, Tống Diễm đẩy nhanh tốc độ đâm chọc, buông lỏng tinh quan, sau đó bắn vào trong cơ thể Giang Triệt, dươиɠ ѵậŧ anh cũng nảy lên rồi bắn ra vài luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Giang Triệt si mê ôm lấy Tống Diễm, không cho hắn rút ra, lại còn không ngừng hôn phớt lên môi hắn, thỏa mãn xong, anh còn thở dài: “Bắn đầy rồi, trướng quá.”

Tống Diễm thực sự muốn làm một hiệp nữa nhưng lại thấy Giang Triệt nở nụ cười quen thuộc rồi gọi hắn: “Thầy ơi.”

---

Tống Diễm mang cái đầu nhức nhối đi giặt qυầи ɭóŧ, cũng không biết vì sao mình lại mơ một giấc mơ hoang đường thế này, tất cả những tình tiết trong giấc mơ kia rất vô lý, hắn chỉ có thể nghĩ mình bị hoảng sợ, đồng thời cũng quyết định sẽ giảm bớt số lần về nhà, phải cách nguyên nhân dẫn đến hai cơn ác mộng kia càng xa càng tốt.

Thế nhưng trong đầu hắn không thể kiềm chế được mà nhớ đến dư vị của nó, đó thật sự là ác mộng sao? Trong mơ, cơ thể song tính kia của Giang Triệt có cấm kỵ nhưng lại rất mê hoặc, thậm chí hắn còn có suy nghĩ anh thật sự có thể mang thai sinh con không, vυ' có thể phát triển lớn hơn, sản sinh ra sữa không?

Tống Diễm khinh bỉ chính bản thân mình đang có những suy nghĩ dâʍ ɖu͙© với Giang Triệt nhưng hết lần này đến lần khác lại mượn ký ức đó để bắn ra tay.

Cho dù hắn có không muốn về nhà thế nào đi chăng nữa thì kỳ nghỉ hè vẫn đúng hạn mà đến, Giang Triệt vẫn ở phòng khách trong nhà hoàn toàn giống như trước đây, hắn và anh phải vượt qua cuộc sống lúng túng ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.