Chương 9
Chớp mắt một cái đã đến tháng Bảy, thời điểm diễn ra Liên hoan âm nhạc mùa hè mỗi năm một lần của thành phố A. Điểm nhấn của liên hoan âm nhạc lần này chính là buổi trao giải được tổ chức vào lễ bế mạc.Nói ra thì giải thưởng âm nhạc quy mô nhỏ này mặc dù không so sánh được với các loại giải thưởng danh tiếng toàn quốc hay quốc tế, nhưng vì quyền lực của ban giám khảo nên vẫn được các nghệ sĩ coi trọng.
Hứa Minh Ưu mấy ngày gần đây cũng vì giải thưởng đó mà bận tới đầu tắt mặt tối.
Từ sau buổi tối hôm ấy, Hứa Minh Ưu cũng không còn đơn độc gặp mặt Trình Tư nữa.
Mà hai người, mặc dù đã có số điện thoại của nhau nhưng cũng chẳng ai nhắn tin liên lạc với đối phương cả.
Có lúc Hứa Minh Ưu cũng đọc được mấy tin về Trình Tư trên báo: Đi ăn tối cùng ngôi sao nữ nào đó, hoặc là “Tin độc quyền: Xâm nhập vào phòng làm việc của Trình Tư” gì gì đấy... Tin tức không thiếu, nhưng cậu cũng chẳng bao giờ đọc kỹ.
~*~
Buổi tối tổ chức Lễ trao giải của liên hoan âm nhạc, Hứa Minh Ưu từ sớm đã đứng ngoài hội trường.
Bữa tiệc mặc dù không lớn, nhưng những gì cần có đều đầy đủ, trong đó bao gồm cả thảm đỏ.
Hứa Minh Ưu đọc danh sách những người tham gia:
Trình Tư và Lâm Sênh đồng thời xuất hiện trên thảm đỏ.
Nhắc đến Lâm Sênh, đây cũng là nhân vật khiến người khác cảm thán không thôi.
Mấy năm trước, cậu ta chẳng qua chỉ là một ca sĩ nhỏ chẳng mấy tên tuổi.
Có giọng hát tốt, lại toàn hát mấy bài chả ra sao.
Có ngoại hình anh tuấn, nhưng vứt vào giữa đám nam thanh nữ tú của giới giải trí thì cũng chẳng nhìn ra có gì đặc biệt.
Mà ngay bản thân Lâm Sênh hình như cũng chẳng mấy để tâm mình có nổi hay không, tính tình cổ quái, thích gì làm nấy, ngay đến công ty quản lý cũng đau đầu với cậu ta.
Nhưng không biết tại sao, hai năm đổ lại đây Lâm Sênh lại thay đối phong cách, trở nên rất tích cực, rất nỗ lực, đẳng cấp hơn nhiều.
Chưa nói đến những mặt khác, cứ lấy việc phỏng vấn ra làm ví dụ, cậu ta không còn cứng nhắc và khó chịu với giới truyền thông nữa, thay vào đó là khuôn mặt tươi cười, nói năng cũng thân mật lễ độ hơn nhiều, giống như...
Một Trình Tư khác.
Nghĩ đến đây, Hứa Minh Ưu khẽ nhíu mày.
Thảm đỏ đã bắt đầu có người xuất hiện, các ngôi sao lộng lẫy xinh đẹp lần lượt đi qua.
Trong đó cũng có ngôi sao nữ đã cùng Trình Tư ăn tối.
Hứa Minh Ưu cảm thấy hôm nay cô ta trang điểm quá thô tục, hoàn toàn không phù hợp với không khí của liên hoan âm nhạc, thế là chỉ tùy tiện chụp vài tấm.
Không bao lâu sau, Trình Tư và Lâm Sênh cũng xuất hiện.
Hai người đi phía trước, cách đó không xa là một người đàn ông mím chặt môi, bộ dạng có phần nghiêm khắc.
Đó là người quản lý của Lâm Sênh.
Nhắc mới nhớ, Lâm Sênh bắt đầu nổi lên hình như cũng từ khi đổi sang người quản lý này, chẳng biết có phải là lý do đó không nữa.
Hai ngôi sao vẫy tay chào hỏi liên tục, người hâm mộ bên dưới gào thét inh tai.
Hứa Minh Ưu cầm máy ảnh chen chúc giữa đám phóng viên, nhìn có phần nhếch nhác.
Đến khi cậu ngắm chuẩn Trình Tư thì anh cũng như cảm nhận được điều gì, quay đầu nhìn về phía cậu.
Ánh mắt hai người gặp nhau, Hứa Minh Ưu thấy hơi mất tự nhiên.
Trình Tư trên thảm đỏ khiến cậu cảm thấy xa lạ.
Rõ ràng không phải lần đầu tiên nhìn thấy anh ta bước trên thảm đỏ, sao trước đây cậu không cảm thấy nhỉ?
~*~
Sau khi kết thúc sự kiện thảm đỏ, một loạt phóng viên nhà báo đều lùi vào khu vực nghỉ ngơi trong hậu đài tiếp tục đợi.
Còn một lúc nữa mới tới tiệc tối, mọi người liền ngồi nói chuyện phiếm gϊếŧ thời gian. Từ âm nhạc đến điện ảnh, từ quần áo trang phục tới đầu tóc trang điểm, cuối cùng không hiểu làm sao lại nhắc đến Trình Tư:
“Thật không ngờ được, đã năm năm rồi mà Trình Tư vẫn nổi như thế.”
“Người ta dù sao cũng danh chính ngôn thuận nổi tiếng, tôi hình như còn trông thấy có người hâm mộ cảm động đến khóc luôn đấy.”
“Khụ khụ, bây giờ người ta mau quên thật đấy, bỏ qua sự việc năm năm trước của Trình Tư cũng đã đành, bây giờ lại sùng bái, thần tượng anh ta, thật khó hiểu.”
“Sự việc năm đó cũng không phải anh ta làm đâu, nói ra thì số anh ta cũng đen quá...”
“Đúng thế, ngày đó cũng đâu ai có thể chứng minh anh ta không có mặt ở hiện trường, cuối cùng lại là người nhà kia rút đơn kiện, nói không chừng Trình Tư đã giở trò sau lưng...”
“Anh ta không phải loại người đó.”
Người nãy giờ không nói tiếng nào, Hứa Minh Ưu, đột nhiên cất giọng.
Mọi người đều nhìn cậu đầy kinh ngạc. Bọn họ quen biết Hứa Minh Ưu đã lâu, nhưng trước nay người này chưa bao giờ thích thú buôn chuyện ngồi lê đôi mách với họ.
Ký giả của mạng Ngôi Sao, A Hán, cười nói: “Tiểu Hứa, nhìn không ra cậu cũng hâm mộ Trình Tư đấy nhé.”
Hứa Minh Ưu lắc đầu: “Tôi không phải người hâm mộ anh ta.”
A Hán thở dài một tiếng: “Aizzz, Tiểu Hứa này, cậu vẫn còn non lắm, cái hồ của giới giải trí này sâu hơn cậu nghĩ nhiều. Theo lý mà nói, chắc trong lòng cậu cũng rõ, đừng nhìn đám người kia trưóc ống kính thì phong lưu tao nhã, thực ra sau lưng không biết đang giấu giếm cái gì đâu. Cứ ví dụ ngay Trình Tư đấy thôi, lâu như thế mới lại xuất hiện,
mở phòng làm việc gì chứ, mới nhìn đã biết là đang tranh thủ lúc tên tuổi còn nóng sốt, có thể kiếm chác được gì thì kiếm chác nốt. Con người ấy mà, đều thực dụng cả thôi.”
Mấy người ngồi xung quanh lần lượt gật đầu phụ họa.
Hứa Minh Ưu định mở miệng phản đối, kết quả nghĩ một hồi, lại không biết phải nói thế nào mới được.
Lần đầu tiên cậu hận mình ăn nói chẳng ra sao.
Giới giải trí quả thật vô cùng hỗn loạn, cậu cũng không cho rằng Trình Tư là một đóa sen trắng muốt “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”.
Nhưng mà, cậu không thích người khác nói xấu anh.
Sự việc năm năm trước không phải anh ta làm, anh ta không phải loại người đó.
Trình Tư, không phải loại người đó.