Chương 7
Bàn tay Hứa Minh Ưu hơi lạnh, đốt ngon tay cũng k lớn lắm, so với bàn tay của đàn ông bình thường thì nhỏ hơn.Không biết có phải vì trong xe quá yên lặng không mà Trình Tư cảm thấy mình có thể cảm nhận đc cả sự run rẩy của bàn tay đang nắm.
Cậu ấy hình như hơi căng thẳng.
Thật kỳ quái, tại sao lúc trc cứ nghĩ rằng thợ săn ảnh nhẫn nại vô cùng này là 1 chú già râu ria đầy mặt cơ chứ?
Trình Tư k nhịn đc mà mỉm cười.
Bên kia Hứa Minh Ưu cũng k buông tay ra.
Cậu quay đầu, tập trung nhìn ra ngoài cửa xe, dáng vẻ giống như đang bị thư sgif đó thu hút.
Nhưng Trình Tư biết, ở đó chẳng có thứ gì cả.
Anh nghĩ, cậu ấy chỉ là xấu hổ thôi.
Anh nghĩ nhứ thế, cũng nói như thế: "Cậu đang xấu hổ à?"
Hứa Minh Ưu "soạt" 1 cái quay đầu lại, trừng mắt nhì anh, bộ dạng như vừa nghe thấy điều gì khó tin lắm vậy: "Anh..."
Cậu lập tưcs rút trong túi ra 1 quyển sổ, trực tiếp lật xuống trang cuối, nhanh chóng viết 1 câu, sau đó đưa quyển sổ cho Trình Tư, cao giọng: "Ký vào!"
Trình Tư cúi đầu nhìn: Hiện Trình Tư nợ Hứa Minh Ưu 5,8 tệ, có giấy này làm bằng chứng.
Lần này thì Trình Tư thật sự phì cười.
Hứa Minh Ưu k thèm để ý đến anh ta, mặt mày đỏ rực, cũng k biết là do tức giận hay còn vig nguyên nhân nào khác.
Qua 1 lúc lâu, Trình Tư cuối cùng cũng ngừng cười.
Anh nghiêm túc nhìn Hứa Minh Ưu: "tôi có thể dùng thứ khác để gán nợ k?", nói rồi liền bước xuống xe.
Hứa Minh Ưu giật mìnhh, còn chưa kịp gọi lại đã thấy Trình Tư đi vòng qua chỗ mình, gõ gõ vào cửa kính xe.
Cậu hạ kính xuống, Trình Tư dựa vào cửa xe nói:
"Lát nữa tôi sẽ đi về hướng bên kia, vừa đi vừa ra vẻ ngó trái ngó phải, cậu chụp ảnh lại đi. Đến lúc đó cứ nói tôi nhìn giống như đang đợi ai đấy, gặp gỡ bí mật, hẹn hò lén lút gì đó, mấy từ chuyên ngành ấy cậu biết mà.
Hứa Minh Ưu ngây ra nhìn anh, không nói gì.
Trình Tư cười: "Sao thế? Áy náy à? Ôi trời, không sao đâu, mấy thứ tin tức "đuổi hình bắt chữ" này nhiều lắm, k ai coi là thật đâu. Cậu cứ yên tâm chụp đi."
Hứa Minh Ưu lắc đầu.