Cánh tay sắt của Phượng Dạ Hoàng bá đạo cường thế giữ cả vòng eo của Tô Mộ Thu làm cô nhịn không được liên tục nhíu mày, không phải bởi vì không quen mà ngược lại, hoàn toàn là vì cô đột nhiên ý thức được cô đã bất tri bất giác quen được anh ôm chặt.
Haiz….. Thói quen thật không phải là một thứ tốt.
“Làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Phượng Dạ Hoàng nhẹ giọng hỏi, cúi thấp đầu hôn lên giữa trán cô.
“Không có.” Cô lắc đầu.
“Hoàng thiếu chủ, Tô tiểu thư.” Quản gia đứng tại cửa ra vào, vừa thấy Phượng Dạ Hoàng cùng Tô Mộ Thu đến gần lập tức cung kính cúi thấp người, cử chỉ ưu nhã.
Phượng Dạ Hoàng gật đầu, ôm Tô Mộ Thu bước vào trong phòng.
Đầu cầu thang ở lầu hai, Phượng Dạ Diễm hai tay ôm trước ngực, kiêu căng như đế vương bao quát nhìn xuống phía dưới.
Phượng Dạ Hoàng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Phượng Dạ Diễm, gương mặt tuấn mỹ nhìn không ra bất luận tâm tình gì, mắt phượng u ám lóe lên tia sáng lạnh, ngay sau đó sắc mặt lại trở về bất động như cũ. Chỉ khi nhìn thấy cánh tay Phượng Dạ Hoàng đặt trên lưng Tô Mộ Thu thì mắt phượng mới xẹt qua một tia hung ác nham hiểm mơ hồ, vẻn vẹn chỉ là lóe lên rồi biến mất, sau đó trong nháy mắt khôi phục như thường. Áp lực mãnh liệt bao quanh hai người, cùng là ánh mắt sắc bén nhìn thấu lòng người, hai người không ai nhường ai cứ phân cao thấp.
Không hề biết giữa hai người có sóng ngầm mãnh liệt, Tô Mộ Thu hoàn toàn không ngờ mình là người khởi xướng chiến tranh, ánh mắt khó hiểu liếc qua hai người bọn họ, thật sự đoán không ra chút nào nên cuối cùng nhún nhún vai bỏ qua.
“Động tác của anh thực nhanh.” Phượng Dạ Diễm bĩu môi, giọng điệu mỉa mai nói với Phượng Dạ Hoàng, khuôn mặt xoi mói, lộ ra một hơi thở không cần nói cũng biết là tà khí.
Phượng Dạ Hoàng hơi nheo mắt lại, khóe môi nhếch lên nụ cười ý vị sâu xa, “Nhưng so ra vẫn kém cậu.”
“Lần đầu tiên em phát giác anh đáng ghét đến như vậy.” Phượng Dạ Diễm hừ lạnh.
“Anh cũng vậy.” Phượng Dạ Hoàng cười lạnh.
“Ha ha……….” Một giây sau, hai người đồng thời cười khẽ lên tiếng.
Tô Mộ Thu mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì bọn họ gần đây đều không bình thường như vậy.
“Tiểu Thu, em đi lên nghỉ ngơi một lát đi, đến giờ ăn cơm chiều sẽ gọi em.” Phượng Dạ Hoàng buông ra cô sau đó tại khóe môi cô nhẹ nhàng hôn một cái.
Tô Mộ Thu gật đầu, đáp lời một tiếng liền bước lên cầu thang, đi đến một nửa thì bị người đàn ông trước mặt chặn lại, thân thể liền bị ôm thật chặt trong l*иg ngực anh, vừa ngẩng đầu lên, cánh môi hơi sưng đỏ lại một lần nữa bị người hôn.
Phượng Dạ Diễm như kẻ lâu ngày không uống nước đói khát hấp thu mật dịch trong miệng cô, mang theo sự trừng phạt gặm cắn đôi môi đỏ mọng của cô.
“Úi…….. Đau…………” Cô mơ hồ không rõ lẩm bẩm lên tiếng.
Môi mỏng rời đi môi của cô, anh cúi thấp đầu nhìn môi cô chảy ra một ít máu, duỗi ra đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ đi.
“Đừng……” Cô xoay mặt qua một bên, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông dưới lầu vẻ mặt trêu tức đầy thâm ý nên cô không khỏi cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn đẩy người trước mặt ra.
Phượng Dạ Diễm ôm lấy cô, “Tiểu Thu, tôi nên bắt em làm gì bây giờ?” Đầu anh vùi vào cổ cô, lần đầu tiên anh cau chặt mày, vẻ mặt thống khổ yếu ớt chưa bao giờ thấy qua, “Lần đầu tiên trong đời tôi có du͙© vọиɠ độc chiếm, không muốn chia sẻ em cùng bất cứ ai, cho dù người đó là Hoàng, chẳng lẽ phải vì em mà trở mặt với Hoàng sao?”
Cô lẳng lặng để mặc anh ôm, trên mặt không có bất luận biểu cảm gì nhưng nội tâm lại sớm vì lời nói của anh mà dậy sóng.
“Ngoan, lên đi!” Phượng Dạ Diễm buông cô ra, khôi phục biểu lộ đạm mạc trước sau như một, sự tình vừa rồi giống như chưa từng phát sinh.
Cô hơi nhíu mày, giương mắt nhìn kỹ gương mặt anh, không khỏi hoài nghi vừa rồi có phải là cô nhìn lầm, mang theo nghi hoặc, cô xoay người đi lên lầu hai.
“Coi chừng dùng quá nhiều nhu tình, cậu lại dọa người ta chạy mất, ăn trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo, loại chuyện ngu xuẩn này cậu không hy vọng chứng kiến chứ?” Phượng Dạ Hoàng ngồi ở trên ghế sô pha, dí dỏm nhìn Phượng Dạ Diễm.
Phượng Dạ Diễm ngồi xuống trên ghế sô pha đối diện, hai chân ưu nhã vắt chéo nhau, lành lạnh nhìn anh ruột của mình “Như thế nào? Anh hai, anh sợ sao?”
Phượng Dạ Hoàng hừ lạnh, “Tôi không cần chiêu thức đó, đừng quên tôi có ưu thế hơn so với cậu.”
“Shit!” Phượng Dạ Diễm bất nhã thấp giọng chửi một tiếng, hung ác trừng mắt nhìn anh, “Đừng ở trước mặt tôi khoe khoang, bằng không đừng trách tôi không nói tình nghĩa anh em.”
“Ha ha….” Phượng Dạ Hoàng cười nhẹ lên tiếng, khó có cơ hội uy hϊếp cậu ta, đâm vào nỗi đau của cậu ta, anh không khỏi cảm thấy tâm tình mình thật tốt.
Phượng Dạ Diễm tức giận trợn mắt, cũng chỉ có lúc ở trước mặt Phượng Dạ Hoàng anh mới có thể để lộ một mặt khác của mình.
Phượng Dạ Hoàng nghiêm mặt nói, “Ngân Hồ vào Ám đảo, cậu biết không?”
“Biết.” Phượng Dạ Diễm gật đầu, “Xem ra người của Ti Quân Hạo thật sự có năng lực, không thể khinh thường.” Mắt phượng hơi động, anh phất tay nhẹ một cái, một người đàn ông lãnh khốc lập tức xuất hiện trước mặt anh.
“Huyền, thông báo xuống dưới, hạ lệnh ám vệ ngoài sáng thì canh giữ nghiêm ngặt, bên trong thì ngầm tra ra mục đích Ngân Hồ tới đây.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Mị Huyền gật đầu, bóng đen lóe lên, lập tức biến mất tại trước mặt hai người.
Phượng Dạ Hoàng chống một tay lên gò má, ung dung nhìn Phượng Dạ Diễm, “Cậu không sợ hắn ra tay trên người Tiểu Thu sao?”
“Có chúng ta thì sợ cái gì.” Phượng Dạ Diễm cười nhạo.
“A, đừng quên vết thương trên bụng cậu là do hắn ban tặng.”
“Hoàng, anh muốn ăn đòn phải không?” Phượng Dạ Diễm híp mắt lại, thanh âm ra khỏi miệng lại rất nhu hòa. Hiện tại anh mới phát hiện Hoàng rất thích vạch trần thương thế của anh, thật sự là thú vui ác độc.
“Đúng rồi, nghe nói Lục Nhĩ Nhã đại tiểu thư ngày hôm qua đã chạy thoát ra ngoài, bây giờ còn chưa có tin tức.”
Phượng Dạ Diễm tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông đang thảnh thơi ngồi đối diện, “Còn không phải bởi vì anh tìm người đổi phiên sau đó lại thả cô ta, lưu lại một mầm tai hoạ, cũng không biết cô ta khi nào lại gây chuyện, nếu là tôi, dứt khoát đem cô ta trực tiếp ném đến hắc phố ở Mỹ, thuận tiện diệt trừ luôn thế lực Lục gia.”
Phượng Dạ Hoàng nhún nhún vai, “Cậu cho rằng ai cũng khát máu như cậu sao? Nói như thế nào Bác Lục cũng là anh em kết nghĩa với ông già kia.”
Phượng Dạ Diễm nghe xong liền không thể tin trừng lớn mắt, “Anh nói như vậy, ý là anh không máu lạnh? Anh mà tốt lành gì? A, đúng là chuyện đáng cười nhất thiên hạ.” Anh nhịn không được khinh khỉnh nói. Nói như vậy, cái người không lưu tình tiêu diệt đi Mafia Italy trong nháy mắt, mặc kệ mấy trăm tính mạng biến mất trong nháy mắt, hơn nữa còn một đêm chiếm đoạt vài tập đoàn, động vật máu lạnh đó là ai?
“Đối mèo con nhỏ, kế tiếp, cậu có tính toán gì không?” Phượng Dạ Hoàng ngước mắt lên thú vị nhìn anh.
“Anh nói thử xem?” Phượng Dạ Diễm nhìn thẳng anh, khi nhìn đến đôi mắt đen sẫm của anh, không ngoài dự đoán thấy được sự thích thú tương tự mình trong đôi mắt đó, lập tức nhếch lên khóe môi, cười đến tà mị như hoa.
Mà bên kia, mèo nhỏ đáng thương đang lẳng lặng ở trong phòng ngẩn người, hoàn toàn không biết chính mình đã thành cá trên thớt —— mặc người chém gϊếŧ.