Làm Trợ Lý Cho Tổng Tài Trong Truyện Mary Sue

Chương 25

Ngoại truyện

12

Tôi tên Hạ Niên Nghiêu.

Là một tổng tài.

Cũng chính là cậu của sếp Bình An.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Bình An là ở văn phòng của A Thành.

Bình An ôm cánh tay ủ rũ bước vào, vẻ mặt nghiêm nghị cộng với đôi má phồng lên trông cứ như một con sóc chuột đang giận dỗi.

Tâm trạng em ấy có vẻ đang không được tốt.

Tôi nhìn sườn mặt trắng ngần của em ấy, không biết nếu chạm vào sẽ có cảm giác như thế nào.

Tôi cảm thấy em ấy khá đáng yêu.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người con trai đáng yêu.

*Bình An thờ ơ báo cáo mọi chuyện mình đã điều tra, vẻ oán giận trong mắt em ấy như muốn tràn ra ngoài. Cứ như thể em ấy không phải trợ lý mà là một cấp dưới đang nói chuyện một cách thờ ơ.

平安碎碎念地向屿城汇报他调查到的一切,眼神里 的小幽怨都快溢了出来,仿佛他不是助理而是一个碎碎 念的小辈。Tui hơi ko hiểu khúc này cho lắm. Ai thấy sai thì cứ nói để tui sửa nha(O.O)

Tôi thực sự ấn tượng bởi trí tưởng tượng vô tận cùng với việc không thèm che giấu sự chán ghét trên mặt của em ấy.

Tôi sờ đầu khen ngợi em ấy, nghe nói các cô gái rất thích việc này.

Sau đó, tôi đã bị cắn.

Bình An hạ răng thật tàn nhẫn.

Hành động rất giống chó.

Nhưng cũng thật đáng yêu.

Tôi thích nhìn mái tóc bù xù của em ấy sau khi bị trêu chọc, nhìn cứ như một chú mèo con đáng yêu đang dùng những móng vuốt không sắc nhọn của mình cào tôi.

Tôi đề nghị em ấy làm trợ lý cho tôi nhưng em ấy đã từ chối.

Tôi đã đoán trước chuyện đó, nhưng không nghĩ tới A Thành lại là lí do.

Trợ lý nhỏ thích A Thành.

A Thành lại thích người phụ nữ ngủ cùng nó đêm đó.

Trong khi tôi đang bận sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân, A Thành đột nhiên gọi điện tới đề nghị chuyển Bình An qua chỗ tôi.

Tôi suy nghĩ một lúc liền đồng ý.

"Đừng bắt nạt cậu ấy." A Thành nhắc nhở tôi trong điện thoại.

Tôi vốn dĩ không muốn bắt nạt em ấy.

Nhưng Bình An thực sự rất đáng yêu.

Cũng rất thông minh.

Em ấy rất táo bạo, lúc nào cũng bằng mặt mà không bằng lòng.

Cũng rất thích việc được tôi tăng tiền lương.

Em ấy cứ như một loại độc vô hại, khiến tôi không thể nào kiềm chế được.

Tôi thừa nhận tôi đã bốc đồng, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi không nên dựa vào rượu mà "bắt nạt" em ấy như vậy, thậm chí còn "bắt nạt" rất mạnh bạo nữa.

Nhưng em ấy lại không có biểu hiện gì, một chút phản ứng cũng không có.

*Cho bà nào ko hiểu thì bé nó ko có phản ứng về việc bị đè đêm đó. Chứ ko phải ko có phản ứng trong chuyện giường chiếu nha(≧▽≦)

Tôi cứ nghĩ em ấy sẽ làm ầm lên, ít nhất khi tỉnh dậy cũng sẽ khóc.

Nhưng em ấy lại không làm ra bất cứ hành động nào, cứ như thể không có chuyện gì xảy ra.