Vô Hạn Lưu: Nữ Chủ Quá Mức Cẩn Thận

Chương 7: Khách sạn thỏ đen (4)

Thời gian ở trong trò chơi kinh dị càng ngắn càng tốt, Lưu Đại Cường không chút nghĩ ngợi lựa chọn phần ăn ưu đãi ba ngày.

Ngạn Ninh núp ở hàng sau, cô còn đang khó khăn vật lộn với cảm giác sợ hãi cực độ khi tiến vào trò chơi kinh dị chân thật. Cô cảnh giác nhìn xung quanh, cố gắng luôn cảnh giác những con quái vật có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Phía sau bức tường nối liền giữa khách sạn và cửa kính có dán một tấm thông báo cũ, trên thông báo tràn đầy dấu vết keo dán cũ kỹ, dường như bị dán đi dán lại rất nhiều lần.

Hướng dẫn nhận phòng khách sạn thỏ đen:

1. Tất cả quý khách vui lòng đăng ký thông tin cá nhân và nhận thẻ phòng tại quầy lễ tân.

2. Xin hãy bảo quản tốt thẻ phòng của mình, nếu không may làm mất thẻ phòng, xin hãy nghĩ mọi cách tìm được thẻ phòng.

3. Khách sạn chúng tôi áp dụng một thẻ đa dụng, tất cả thiết bị đều có thể sử dụng cảm ứng thông qua thẻ phòng.

4. Vui lòng duy trì quan hệ thân thiện với các khách trọ khác.

5. Trong khách sạn không có động vật, nếu thấy động vật, xin hãy bỏ qua.

6. Xin cảnh giác với thỏ đen, nếu thấy thỏ đen, xin hãy báo ngay cho nhân viên lễ tân trước, nhưng xin xác nhận rằng, nếu bạn gặp được nhân viên lễ tân mặc đồng phục màu đỏ, anh ta sẽ đưa bạn đến nơi an toàn.

7.Trong khách sạn không có phòng 404.

8. Khách sạn không có tầng 1.

9. Nếu thấy nhân viên tiếp tân mặc đồng phục màu xanh, đừng trả lời, nếu anh ta chủ động hỏi bạn, đừng từ chối.

Nhìn đến đây, Ngạn Ninh cảm thấy máu của mình sắp đông lại hết rồi.

“Tiên sinh, tôi lấy phòng 404 cho ngài, được chứ?”

Nhân viên tiếp tân mặc đồng phục màu xanh mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, đèn màu cam ấm áp chiếu vào trên mặt cô ta, càng làm mặt cô ta tái nhợt hơn.

“Đổi phòng khác cho tôi đi! Số 404 nghe rất không may mắn.”

Lưu Đại Cường tốt xấu gì cũng là người chơi trò chơi kinh dị, biết một số thứ cần kiêng dè. Trong đội ngũ này có tám người, 404 chỉ có một phòng, khẳng định không nhất định phải vào ở trong đó, cho dù muốn đi, cũng chắc chắn không phải hắn ta đi, con số nguy hiểm này có thể tránh thì tránh đi vẫn tốt hơn.

Lưu Đại Cường rất tự hào về sự thông minh của mình.

“Ý của ngài là, ngài từ chối phòng 404?”

Nhân viên tiếp tân mặc đồng phục màu xanh lặp lại lời nói của cô ta, trên mặt tuyệt đối không vì bị từ chối mà tức giận, nụ cười của cô ta từng chút từng chút nhếch lên, miệng rách đến mang tai, có thể thấy được hàm răng trắng lớn bên trong.

“Cô ta… Cô ta… Cô ta…” Cảnh tượng quái dị của nhân viên lễ tân khiến mọi người lùi lại vài bước.

Một giây sau, cổ nhân viên tiếp tân mặc đồng phục màu xanh như cục kẹo cao su bị kéo rất dài, cô ta kéo cái miệng to như chậu máu của mình nhắm ngay đầu Lưu Đại Cường, chưa đợi Lưu Đại Cường kêu lên thảm thiết đã nuốt toàn bộ đầu của Lưu Đại Cường vào.

Đầu và tứ chi tách ra, máu đỏ tươi phun lên mặt nhân viên tiếp tân, cô ta vươn đầu lưỡi dài nhọn quét máu tươi lại một chỗ, liếʍ láp sạch sẽ.

Trong nháy mắt, trong không khí chỉ còn lại tiếng nhai nuốt xương thịt.

Sau khi ăn sạch Lưu Đại Cường, cổ và miệng của nhân viên tiếp tân lại rụt trở về, dùng ngữ khí và giọng điệu giống như đúc lúc hỏi Lưu Đại Cường hỏi lại bảy người.