"Thằng nhóc cháu còn đi nhà xưởng tìm cha vợ cháu à? Có chuyện gì cần phải tìm bọn họ? Xem cháu cũng không giống như xảy ra chuyện gì lớn?"
"Chỉ là hái giỏ trái cây, muốn mang tới cho cha mẹ vợ nếm thử.” Trương Trình Xuyên vừa cười vừa nói.
" Ơ, hiếu thuận như vậy sao?"
Vậy thím, cháu đi trước đây.” Trương Trình Xuyên tạm biệt thím kia, sau đó xuống lầu tìm cha vợ nhà mình.
Nhà máy thực phẩm huyện.
"Lão Trần, lão Trần, ngoài cửa có một người trẻ tuổi tên là Trương Trình Xuyên nói là con rể ông, tìm ông có việc."
Trần Minh Anh đang bận rộn trong bếp nghe được có người gọi mình, chăm chú nghe xong, nghe được tên con rể nhà mình thì rất là kinh ngạc.
Trần Minh Anh cũng là nghe vợ mình nói với con gái không cần trở về lại mặt, cả nhà bọn họ đều đi làm không rảnh ở nhà tiếp đãi con gái và con rể, thế nào hôm nay con rể còn tới?
"Nói là tìm ông có việc, nhìn dáng vẻ của cậu ấy thì chắc phải đại sự gì, hẳn không phải chuyện xấu."
"Vậy được, tôi đi xem chút." Trần Minh Anh gật gật đầu, bảo con trai nhỏ chú ý chút, cũng bảo những người khác nhận công việc của mình, ông ấy đi ra ngoài xem con rể tới là có chuyện gì.
Trước cửa nhà máy thực phẩm, Trương Trình Xuyên ngồi trên xe đạp nhìn nhà máy trước mắt, trước kia còn muốn vào nhà máy, bây giờ anh đã không có loại tâm tình hâm mộ này.
Từ khi biết vợ mình có hệ thống thần kỳ kia, sau khi nhìn thấy cây trồng cùng với một ít công năng trong nông trường, anh đã quyết định ở nông thôn thật tốt, trợ giúp vợ mình phát huy tác dụng đồ trong nông trường tạo ra hiệu quả lớn nhất.
Công nhân là một công việc rất thể diện, nhưng anh hiện tại cũng không hâm mộ như trước kia, cũng không có ý nghĩ bức thiết muốn vào nhà xưởng.
"Mẹ con không phải nói với Hạ Nguyệt hôm nay không cần về nhà sao? Hạ Nguyệt cũng trở lại?” Trần Minh Anh nhìn thấy con rể thì không nhịn được hỏi.
Sức khỏe con gái không tốt lắm, trước khi kết hôn lại bị bệnh một hồi, tuy rằng nuôi vài ngày nhưng cũng không khôi phục trạng thái tốt như trước, cho nên Trần Minh Anh không hy vọng con gái lăn qua lăn lại như vậy.
"Không có ạ, Hạ Nguyệt cũng biết hôm nay tất cả mọi người đi làm, cho nên bảo contự mình tới đây." Trương Trình Xuyên cười nói, khi đối mặt với cha vợ phải dùng khuôn mặt tươi cười đón chào, lễ phép chút.
"Hạ Nguyệt không trở về à, vậy là tốt rồi.” Trần Minh Anh nghe được con gái không trở về cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng rất nhớ con gái nhưng cô không xóc nảy qua lại ông cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy sao con lại tới đây? Còn tìm tới nhà máy thực phẩm?” Trần Minh Anh hỏi.
"Tới đưa cho cha và mẹ vợ con chút đồ ăn, đây là trái cây do con lúc lên núi phát hiện, cha yên tâm, động vật trên núi đều đã ăn rồi, không có độc, có thể ăn, hương vị không khác lê nhiều lắm, nhưng là con cảm thấy so với lê thì ăn ngon hơn." Trương Trình Xuyên đưa giỏ trúc chứa trái cây tới cho cha vợ nhà mình nhìn xem.
"Đây là trứng gà, cho cha và mẹ vợ con bổ sung thân thể, cũng bồi bổ cho anh hai." Anh hai Trần Hạ Bách lúc trước bị thương, hiện tại tuy rằng tốt lên nhưng thân thể vẫn cần bổ sung, dù sao có chút thiệt thòi ngoài mặt sẽ nhìn không ra.
Mà anh hai vợ là vì cứu anh cả anh mới có thể bị thương nặng như vậy, Trương Trình Xuyên đương nhiên sẽ không keo kiệt cho anh hai vợ nhà mình thứ tốt.
"Đây là bột mì, đại khái có mười cân.” Trương Trình Xuyên đều giao đồ đạc cho Trần Minh Anh, lúc Trần Minh Anh từ chối thì nói đây là con gái con rể hiếu kính họ.