Sau khi hai vợ chồng Trần Hạ Nguyệt và Trương Trình Xuyên rửa mặt chải đầu xong thì về phòng, hai vợ chồng nhìn nông trường bên này lại có thêm mấy ngàn cân lúa mì, gia công lúa mì thành bột mì.
“Anh đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai anh phải đi chợ đen đó.” Trần Hạ Nguyệt vỗ vỗ bả vai Trương Trình Xuyên nói.
Trương Trình Xuyên nhìn vợ như hoa như ngọc, nghĩ đến thân thể của cô không tốt lắm, cũng không có ý định giày vò cô nữa. Cô nói cũng đúng, rạng sáng anh còn phải thừa dịp trời còn tối đi ra ngoài bán bột mì, còn phải thừa dịp trời còn chưa sáng trở về, phải đi ngủ sớm chút.
Trần Hạ Nguyệt nhìn anh, khi nhìn thấy anh dính gối đã ngủ thì có hơi hâm mộ, loại kỹ năng dính gối là ngủ này cô rất muốn.
Kiếp trước cô có áp lực rất lớn, lại vì cần quay video, cắt nối biên tập video mà ngày đêm điên đảo, thường xuyên thức đêm, thần kinh suy yếu. Cho nên cô dễ mất ngủ, giấc ngủ vô cùng không tốt.
Mà hiện tại bộ thần kinh thân thể này không hề suy kiệt, nhưng mà trái tim thân thể lại không tốt lắm, giấc ngủ đương nhiên cũng không có khả năng quá tốt, cho nên Trần Hạ Nguyệt thật sự rất hâm mộ người có chất lượng giấc ngủ tốt này.
Nhưng mà Trần Hạ Nguyệt nhắm mắt lại trong chốc lát cũng mơ mơ màng màng đi ngủ, bởi vì cô không muốn lúc ngủ vẫn bị hệ thống đồng hồ báo thức đánh thức, cho nên buổi tối cô sẽ không trồng lúa mì, mà là trồng ngô.
Ngô 3 tiếng mới có thể thu hoạch, cho nên buổi tối Trần Hạ Nguyệt chỉ cần thức dậy hai lần là được, không cần cứ cách 20 phút lại tỉnh lại thu hoạch lúa mì.
Một đêm mộng đẹp, rạng sáng đồng hồ báo thức Trần Hạ Nguyệt đặt vang lên, rạng sáng bốn giờ, Trương Trình Xuyên phải dậy đi thị trấn.
Xưởng gia công trong nông trường cũng có thể gia công thành thức ăn, Trần Hạ Nguyệt lười rời giường làm bữa sáng cho Trương Trình Xuyên, cho nên trực tiếp dùng xưởng gia công của nông trường gia công thành thức ăn.
Xưởng gia công (chế biến) của nông trường chỉ cần bỏ lúa mì là được, ngay cả bơ và đường cũng không cần cho vào, cho nên Trần Hạ Nguyệt chế biến thành bánh mì cho Trương Trình Xuyên.
Một chiếc bánh mì lớn như bàn tay người đàn ông trưởng thành vậy, bánh mì rất mềm, Trần Hạ Nguyệt đưa cho Trương Trình Xuyên năm cái, để anh không đến mức đói bụng.
“Anh đi xe đạp đi, dù sao đại đội chúng ta cách thị trấn cũng hơi xa.” Trần Hạ Nguyệt dặn dò anh, “Bột mì, thì bán một trăm cân đi.”
“Được.” Trương Trình Xuyên vừa ăn bánh mì vừa gật đầu nói, Trần Hạ Nguyệt cầm ly tráng men rót cho anh ly nước.
Ly tráng men và bình nước ấm là của hồi môn của cô, đương nhiên bình nước ấm không phải mới mà là dùng một hai năm, Trần Hạ Nguyệt không thể không biết xấu hổ lấy bình nước ấm mới. Phải biết rằng thời đại này, bình nước ấm cũng rất khó mua được.
Trương Trình Xuyên có một bình nước, đây là anh trai anh mang về cho anh, cho nên Trương Trình Xuyên rót một bình nước từ bình nước ấm, cầm bốn chiếc bánh mì còn lại rồi đạp xe đạp chở một trăm cân bột mì đi ra ngoài.
Trần Hạ Nguyệt nhìn bóng lưng anh rời đi rồi thở dài, hy vọng anh có thể thuận lợi. Bột mì có thể bán đi hay không không sao cả, an toàn của Trương Trình Xuyên mới là quan trọng nhất.
Trần Hạ Nguyệt nhìn đồng hồ thử, lúc này chỉ mới hơn bốn giờ, cô lại không có ý định dậy sớm, sau khi trở về phòng thì nằm nhắm mắt lại định ngủ lại.
Trương Trình Xuyên bên này thì tốn đại khái một giờ để đến thị trấn, năm giờ thị trấn đã có chút động tĩnh, trước kia Trương Trình Xuyên không ít lần vào chợ đen, cho nên lần này anh trực tiếp đi vào.
Đương nhiên Trần Hạ Nguyệt đã cho anh quyền hạn, để anh có thể cất xe đạp lại, bột mì đương nhiên cũng là sau khi tới thị trấn mới lấy ra, nếu không trên đường đèo đi bị người nhìn thấy thì làm sao bây giờ?