“Như vậy à.” Hồ Hiểu Mai nhìn cháo trong tay Trần Hạ Nguyệt, nhìn bộ dáng rất làm cho người ta muốn ăn thì cũng không có nhiều từ chối, mà là xoay người cầm cái chén đựng chút củ cải nhà mình đưa cho Trần Hạ Nguyệt nói, “Em cũng nếm thử, đây là củ cải chị ướp, ưm cũng cầm về ăn với ăn cháo.
Trần Hạ Nguyệt nhận lấy củ cải muối, đưa cháo cho Hồ Hiểu Mai, "Cảm ơn chị Hồ, em về đây.”
“Ừ.” Hồ Hiểu Mai nhìn Trần Hạ Nguyệt xoay người trở về, cô ấy cũng bưng cháo trở lại bàn cơm.
“Làm sao vậy? Vợ A Xuyên sao lại đưa bát cháo tới? Không phải chỉ là cháo sao? Tưởng như chưa từng ai ăn vậy?” chị dâu cả Vương gia nhìn cháo trong tay Hồ Hiểu Mai khinh bỉ nói.
"Một chén cháo mà thôi, em còn đưa một chén củ cải muối cho cô ta? Vợ thằng ba, em rất hào phóng nhỉ?"
Cả nhà Hồ Hiểu Mai là từ tỉnh Xuyên bên kia chạy nạn tới, nhưng mà cha mẹ Hồ Hiểu Mai có bản lĩnh cho nên đi tới bên này cũng có thể nuôi sống người một nhà mình, cuộc sống trôi qua rất khá.
Hồ Hiểu Mai lại không chạy nạn lang bạc kỳ hồ như cha mẹ, từ khi sinh ra cô ấy đã lớn lên ở đây. Mà tay nghề ướp củ cải chua cay của cô, còn là học từ mẹ mình.
Nhà mẹ đẻ chị dâu cả Vương là người bản địa, cho nên cô ta luôn luôn rất khinh thường chị em dâu Hồ Hiểu Mai từ nơi khác tới này, cho dù Hồ Hiểu Mai từ nhỏ lớn lên ở bản địa cô ta cũng cảm thấy Hồ Hiểu Mai là người nơi khác, luôn khinh thường cô là người chạy nạn tới.
Nhưng mà lão tam Vương gia đối tốt với Hồ Hiểu Mai, người nhà mẹ đẻ Hồ Hiểu Mai cũng có bản lĩnh, cho nên hai ông bà Vương gia cũng rất coi trọng Hồ Hiểu Mai, thái độ với con dâu Hồ Hiểu Mai này cũng tốt hơn những con dâu khác chút.
Chuyện này làm cho chị dâu cả Vương rất khó chịu, cô ta là con dâu lớn của Vương gia, kết quả cha mẹ chồng càng thêm coi trọng con dâu thứ ba, thế này bảo mặt mũi của chị dâu cả cô ta để ở đâu?
Cho nên chị Vương Đại lúc nào cũng nhằm vào Hồ Hiểu Mai, lúc nào cũng chọn gai trong trứng.
“Củ cải muối là em tự trồng, tự ướp, em lấy nó để đổi lấy đồ ăn thì sao? Chị dâu quan tâm hơi nhiều rồi, em cũng không phải lấy đồ của chị cho người khác.” Hồ Hiểu Mai mỉm cười đáp trở về, dù sao chị dâu này vẫn luôn nhìn cô ấy không vừa mắt, Hồ Hiểu Mai cho tới bây giờ cũng không phải người nén giận, đương nhiên mỗi lần đều sẽ đáp trở về ngay tại chỗ.
"Đến, cha mẹ nếm thử, vợ A Xuyên vừa nãy nấu cháo con đã ngửi được mùi vị rất thơm, hai người nếm thử xem hương vị thế nào?" Hồ Hiểu Mai rất biết làm người, cho nên chén cháo này cô ấy chia cho cha mẹ chồng, đương nhiên còn lại cô ấy cũng phân chút cho người đàn ông nhà mình và đứa nhỏ, về phần những chú bác chị em dâu khác thì đừng nghĩ.
Dù sao Trần Hạ Nguyệt cho một chén cháo có phân lượng thật đúng là không nhiều lắm, cô ấy có thể chia những người này mỗi người một chút đã là không tệ rồi, không có khả năng cả nhà đều được ăn.
Ông cụ Vương gia nhìn trong bát cháo, không đặc nhưng là cũng không loãng, cháo như vậy rất vừa vặn, ông cụ Vương rất hài lòng.
Chồng của Hồ Hiểu Mai là Vương lão tam sau khi nếm thử một miếng thì kinh ngạc nói: "Mùi vị thật sự rất ngon, anh cho tới bây giờ còn không biết cháo khoai lang có thể ăn ngon như vậy đấy?"
Hai đứa con của Hồ Hiểu Mai cũng đều ăn đến đầu còn không ngẩng lên nổi, tuy rằng mẹ hai đứa chỉ chia cho họ mấy miếng, nhưng hai người vẫn ăn vô cùng thỏa mãn. Mùi vị thật sự quá ngon, hóa ra đây là mùi vị cháo khoai lang sao?
"Mẹ, món cháo khoai lang này ngon quá, mẹ biết làm không?" Con trai lớn của Hồ Hiểu Mai hỏi, nó còn muốn ăn cháo khoai lang ngon như vậy.
"Mẹ con không biết, trước kia mẹ có làm cháo khoai lang rồi, con xem có ngon như vậy không?"