“Vợ A Xuyên, cô làm món gì ngon thế? Mùi vị thơm như vậy?”
Trần Hạ Nguyệt đang xử lý mũi bí đỏ thì nghe được thanh âm của một người phụ nữ, lúc cô nhìn qua phát hiện đối phương đứng ở bên ngoài tường vây nhà mình nhìn cô, hẳn là nói chuyện với cô.
“Buổi trưa các cô làm gì ăn ngon rồi mà? Buổi tối này còn làm thơm như vậy?" Người phụ nữ vẻ mặt tò mò.
Trần Hạ Nguyệt nhìn đối phương, cô vừa mới gả vào đại đội Vân Hà, không quen thuộc với người trong đội, nhưng đối phương cô vẫn là có biết, lúc trước Trương Trình Xuyên có giới thiệu với cô, là chị dâu nhà hàng xóm bên cạnh, tên là Hồ Hiểu Mai.
“Là chị dâu Hiểu Mai ạ." Trần Hạ Nguyệt mỉm cười nói, “Buổi trưa chỉ làm chút thịt thừa tối hôm qua, buổi tối cũng không làm gì, em chỉ làm chút cháo khoai lang.”
“Khoai lang? Khoai lang sao? Cậu làm cháo khoai lang? Mùi vị thơm như vậy?” Hồ Hiểu Mai cực kỳ kinh ngạc, hít hít mũi nghiêm túc xác nhận mùi vị thì phát hiện thật đúng là mùi khoai lang.
Khoai lang các cô ấy cũng không phải chưa từng ăn, thế nào lại cảm giác không có thơm như vợ mới Trương gia làm?
"Chị dâu, chị cũng biết cảnh tượng năm nay này cứ như vậy, cho dù nhà mẹ đẻ em mua đồ trong thành cũng cần phiếu, tiệc rượu ngày hôm qua đã tốn không ít đồ. Hôm nay đương nhiên không có gì, thật sự là cơm khoai lang." Trần Hạ Nguyệt mỉm cười nói.
Cô nói cũng không sai, cô nấu cháo khoai lang, ngoại trừ khoai lang ra thì gì cũng không thêm, đường không có, muối cũng không thêm.
"Cũng đúng, chị nghe nói cha mẹ đẻ của vợ A Xuyên là sư phụ già* của nhà máy thực phẩm, trù nghệ nhất định rất tốt. Em nhất định có học theo cha em, như vậy em làm cơm khoai lang thơm như vậy cũng có đạo lý." Hồ Hiểu Mai cũng không phải là người không nói đạo lý, càn quấy, Trần Hạ Nguyệt giải thích cô ấy thật đúng là nghe lọt tai.
(*Sư phụ ở đây nghĩa khá rộng, vừa là đầu bếp, vừa là người có tay nghề, vừa là người có kinh nghiệm lâu năm, nên mình vẫn để là sư phụ nhé)
Hơn nữa làm hàng xóm Hồ Hiểu Mai cũng biết lai lịch con dâu nhỏ Trương gia, nhà mẹ đẻ có ba người làm việc ở nhà máy thực phẩm, hơn nữa cha nhà mẹ đẻ cô còn là sư phụ già của nhà máy thực phẩm, thuộc bên đầu bếp.
Nghe nói lúc trước có người còn tới nhà máy thực phẩm muốn đào ông ấy đi nhà hàng quốc doanh làm đầu bếp, nhưng người ta cảm thấy nhà máy thực phẩm rất tốt, cứ thế làm ở nhà máy thực phẩm làm nhiều năm.
Trần Hạ Nguyệt cười híp mắt nói, "Đúng, đều là theo cha tôi học. Thân thể tôi không tốt lắm, cho nên cha tôi dạy tôi một ít đồ ăn không phí sức lực, hầm canh nấu cháo gì gì đó.”
Trần Hạ Nguyệt nói cũng không sai, có được ký ức nguyên chủ cô cũng có biết, Trần gia xem như là cưng chiều cô cũng không có để cô thật sự gì cũng không làm, mười ngón không dính nước xuân nghe ra thì rất cưng, nhưng là tuyệt đối là sẽ chiều người tới hư.
Năm nay xem như cưng chiều đứa nhỏ như thế nào, người Trần gia cũng sẽ không thật sự để cô gì cũng không làm, giặt quần áo gì đó không để cô giặt cả nhà, nhưng nấu cơm nhất định phải học được.
Ba Trần gia là sư phụ già, tổ tiên Trần gia chính là trù thần, tuy không cao lớn như ngự trù, nhưng tay nghề truyền thừa cũng rất tốt.
Ba Trần bận tâm thân thể con gái nhà mình không tốt lắm, không thể luyện tập các loại công việc như lắc môi, đao công, nhưng nấu canh, nấu cháo các loại vẫn có thể học.
Đương nhiên đao công gì gì đó thì mặc dù sẽ không yêu cầu con gái dùng đao quá nặng, tốc độ thái rau nhanh, nhưng cũng cần luyện chút, chậm chút cũng không sao, nhưng đao công cũng không đến mức không biết một chút.
Đương nhiên niên đại này không có nhiều thứ để nguyên chủ luyện tập, cho nên đao công của nguyên chủ không tốt nhưng cũng không kém, tay nghề nấu cháo và nấu canh cũng không tệ lắm.