Tình Nồng Người Không Biết

Chương 45


Editor: Khánh Nhi

Beta: Heulwen

Chương 45

Thời Thiển biết hôm sau anh còn phải dậy sớm, cô sợ anh sẽ không nghỉ ngơi đủ nên khăng khăng muốn anh đi về…… Nhưng kết quả không thành công.

Tùy Cẩn Tri biết cô sẽ không ngủ ngon nếu anh ở bên cạnh, nên ôm chăn ra ngủ ở sô pha, thỉnh thoảng vào phòng nhìn cô một cái, chờ đến đêm khuya khi nhiệt độ giảm dần, rốt cuộc anh mới yên tâm, lúc này mới tranh thủ ngủ mấy giờ.

Sắc trời chậm rãi sáng ra, mang theo sự thoải mái và năng động riêng biệt của mùa hè, vô số tia nắng nấp sau làn mây dần ló rạng.

Tùy Cẩn Tri từ sô pha ngồi dậy, đến toilet rửa mặt chải đầu, từ trước đến nay anh là một người tinh tế kiên nhẫn, gia cảnh nhà anh rất tốt nên anh chưa từng tự mình chăm sóc ai tỉ mỉ đến vậy.

Chỉ duy nhất thời điểm khi nhìn thấy Thời Thiển, trái tim của anh đều mềm mại, cho dù là làm cái gì cũng đều cũng tận tâm tận lục, nhìn thấy cô cười lập tức sẽ cao hứng hơn bất cứ cái gì, cùng cô có tranh chấp cũng sẽ kích động theo, vấn đề tình cảm ngay cả anh cũng không có cách giải quyết dễ dàng, đây giống như nhập vào một khu rừng rậm mà không cách nào phân rõ phương hướng, nhưng cho dù có hoa mắt, chỉ cần có thể nắm tay cô, anh cam tâm tình nguyện.

Anh sửa sang lại quần áo rồi đi ra, lại cầm lấy chìa khóa ở trên bàn, đến cửa hàng gần đây để mua bữa sáng cho hai người.

Lúc anh ra cửa, Thời Thiển đã từ trong giấc ngủ tỉnh lại, đợi đối phương xuống lầu, cô cũng vội vàng rời giường tới phòng tắm, tắm rửa gội đầu đánh răng rửa mặt.

Đến sáng Thời Thiển đã hạ sốt với lại nghỉ ngơi cả đêm nên cơ thể cũng dịu đi nhiều, cô uống một ly nước ấm xuống bụng, li3m cánh môi, đôi môi khô khốc cuối cùng cũng khôi phục lại sự căng mọng lúc đầu.

Tùy Cẩn Tri đặt bữa sáng ấm áp lên bàn ăn, thấy Thời Thiển đang dùng máy sấy tóc, cô quay đầu lại nhìn anh cười cười, đôi mắt đen nhánh, ngũ quan sáng lạn, trên tóc cảm giác bình yên vô sự.

“Dậy rồi sao? Tinh thần có vẻ không tệ nhỉ, đầu còn đau không?”

“Đã không có việc gì, vừa rồi em còn nhận được tin nhắn của Tạ Thanh Sam gửi tới, anh ấy nói, hôm nay em cứ nghỉ ngơi cho tốt, không có gì việc gấp thì không cần đến công ty.”

Tùy Cẩn Tri cười nhạt, nghĩ đến chuyện tối hôm qua vẫn còn có chút rối rắm, “Đúng vậy, em nghỉ ngơi một ngày cho tốt, đừng để ý đến những chuyện khác.”

Cô nhìn một bên góc nghiêng của anh, thật là rất đẹp mắt, lúc này, ngửi được mùi hương của thức ăn tỏa ra trong không khí, cô thoả mãn mà híp mắt, bộ dáng này lại biểu lộ vài phần nghịch ngợm, khuôn mặt nhỏ tái nhợt cũng khôi phục lại khí sắc vốn có, hai tròng mắt đen láy khiến anh thấy có chút buồn cười.

Tiền đà Thời Thiển còn duỗi tay chọt chọt ngực anh, nói: “Đều tại anh, giờ em hở tí là giả bệnh xin nghỉ, trong lòng sếp Tạ chắc sẽ thấy kỳ quái.”

Tùy Cẩn Tri ôm cô từ sau lưng, hơi thở phả lên cổ cô, “Nếu có thể, anh cũng không muốn đi làm, ở trong nhà chăm em.”

Bốn mắt giao nhau, tất cả đều là tình cảm ôn nhu đến mức không muốn chia xa.

Cả người cô đều bị ôm lấy, vòng eo mảnh khảnh hoàn toàn lọt trong lồ ng ngực rộng lớn của anh, trong lòng nhất thời cảm khái, liền nói: “Cảm ơn anh đã chiếu cố em một đêm, đại thần Tùy.”

“Đồ ngốc, lần trước anh nằm viện, không phải em cũng tới chăm sóc anh sao?” Tùy Cẩn Tri liếc mắt nhìn cô, giọng nói cực nhẹ nhàng, giống như một khối ngọc băng bị thấm nước, “Sau này dù trở nên già đi, cũng muốn chăm sóc nhau như vậy.”

Thời Thiển phụt một tiếng cười phì, càng dựa vào ngực anh, trái tim đều bị sự ôn nhu này bao bọc lấy, anh luôn cẩn thận tỉ mỉ như vậy, tình yêu của bọn họ có rất nhiều niềm vui, khiến trái tim cô vô cùng yên ổn.

Trong khoảng thời gian này, bởi vì quan hệ tình cảm với Tùy Cẩn Tri phát triển rất thuận lợi, hai người cả ngày đều ngọt ngào ở bên nhau, cuộc sống trôi qua rất mãn nguyện, nhất thời cả hai đã quên mất chuyện trên mạng.

Kỳ chế tác thứ ba của《 Ma vì quân 》 được hoàn thành trong kỳ nghỉ hè, Thời Thiển là người thứ nhất được nghe phần ghi âm của đại thần Bác Diễn, có điều, lúc này thậm chí cô không dám nghe xong, đã trực tiếp gửi cho Hề Ôn Ninh.

Cùng ngày phát hành phần ba Hề Ôn Ninh mới gọi điện thoại cho cô, ngữ khí nhảy nhót: “Tiên nữ bảo bối, đêm nay tổ phối âm của chúng ta có hoạt động nè, chúc mừng 《 ma vì quân 》 kết thúc thuận lợi, cậu với đại thần Bác Diễn có muốn cùng nhau tới tham gia náo nhiệt hay không?”

“Có thể tới nha, nhưng mà, các cậu có trò gì mờ ám không đó?”

Bây giờ đang nghỉ hè, nếu đại thần Bác Diễn xuất hiện ở kênh hoạt động của ‘Nghiêm Sương Đã Sát’, bọn họ có thể dễ dàng buông tha cho anh sao, cô mới không tin đâu!

“Hahaa, nếu đại thần nguyện ý, có thể tham dự tiệc liên hoan của chúng tớ hay không, bọn tới sẽ bốc thăm một em gái fans nào đó, trực tiếp đối thoại với anh ấy, để chính miệng anh ấy chúc phúc đối phương!”

Thời Thiển cảm thấy cái này cũng không quá phiền toái, nhưng dựa theo tính cách của Tùy Cẩn Tri có lẽ vẫn sẽ bị cự tuyệt như cũ…… Khó trách Hề Ôn Ninh lại nói với cô trước.

Từ khi hai người yêu đương, cô giống như lắc mình biến hoá, trở thành người đại diện của Tùy Cẩn Tri, nói đến cái này cô vốn dĩ còn phải giúp quản lý fan, dường như cũng không có gì không thể.

Sau khi nói chuyện này cho Tùy Cẩn Tri, hai người hẹn nhau, anh lái xe tới đón cô ra ngoài ăn cơm trước, sau đó sẽ cùng nhau đi tham gia hoạt động.

Trước khi bắt đầu, Thời Thiển nghe xong bản hoàn chỉnh của bản phần ba 《 Ma vì quân 》 , đây là một phần có cốt truyện là điểm nhấn của bộ phim, cũng là phân cảnh bi ai nhất bộ phim.

Diêu Đào vì cứu Trạch Quân, gặp vạn quỷ oan hồn thực linh, thân thể chịu thống khổ rất lớn bị xé thành bột mịn.

Trạch Quân đã tâm ma nhập thể, trong nháy mắt kia anh đã hoàn toàn tiến vào nhân vật “Hắc hóa”, giọng nói của Tùy Cẩn Tri cũng khi thì buộc chặt, khi thì ph óng đãng, mỗi một chữ đều giống như được khảm ở màn đêm, rạng rỡ phát ra ánh sáng, dụ hoặc mọi người không có cách nào dời đi lực chú ý.

Khi tẩu hỏa nhập ma cũng là lúc gióng nói của anh thật sự giống như có một ngọn lửa đốt cháy vậy.

“Ta tu theo chân lý cái gì, luyện kiếm vì cái gì! Tất cả các ngươi cao cao tại thượng thần minh, dựa vào cái gì cứ lạnh như băng nhìn mọi người trên thế gian chịu khổ như vậy! Nếu trên đời này thực sự có nhân quả báo ứng, vậy để cho ta tới tiếp nhận! Ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai hôm nay muốn ta chịu loại đau khổ này, thù hận hôm nay, ta vĩnh viễn không thể quên…… Những ai hại ta, các ngươi chỉ có thể sống mãi là bóng ma ở Tứ Hải Bát Hoang này đi!”

Thời điểm Thời Thiển nghe đến đó, lập tức cảm thấy trái tim bị hung hăng lôi kéo về một phía, lại từ chỗ trên cao tuyệt vọng rơi xuống, cảm giác ngột ngạt như rơi xuống đáy vậy.

Khi cảm xúc tan biến trong phân cản cuối, cô vậy mà đã rơi nước mắt.

Thời Thiển vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt trên má, vì hòa hoãn cảm xúc khó tả này, cái miệng nhỏ cô hé mở điều chỉnh lại hô hấp, tai nghe vẫn phát câu chuyện tiếp diễn.

Trạch Quân biến chất thành ma, thoát khỏi lục đạo luân hồi, lang thang quẩn quanh trong cô độc vô tận, đồ đệ yêu quý của hắn là Diêu Đào, cũng quay về giới phàm nhân, có lẽ, về sau cô nương này sẽ hạnh phúc kết hôn sinh con, quá trình ngắn ngủi mà vui sướиɠ cả đời…… Chỉ là sẽ không gặp lại hắn nữa.

…… Khó trách người khác đều nói diễn viên lồ ng tiếng là quái vật!

Cuối cùng một đoạn là Tùy Cẩn Tri  lồ ng khi nam chính đã trở thành “Ma Tôn”, nên giọng nói của anh trong giờ phút này lại biến hóa một lần nữa, thanh sắc hoa lệ lại lãnh khốc, Thời Thiển cảm thấy các fangirl làm sao mà chịu được a, chắc chắn nghe được đều sẽ điên cuồng.

Nghĩ đến người đàn ông này diễn tả cảm xúc sâu vô cùng, theo chuyện xưa rồi đến kết cục sinh ly của nam chính và nữ chính, thật đúng là đem nàng ngược khóc #QAQ#

Kết thúc của bộ phim, loại bỏ hết tất cả những tạp sắc, trở về thôn trang nhỏ nơi mà Diêu Đào sinh ra, địa điểm là trà lâu mà các khách nhân thường đặt chân lui tới.

Tiểu muội muội đang cúi đầu lau cái bàn, ngẩng đầu liền thấy một vị tóc đen như đàn, nam nhân mặc một thân trường bào, người này có một khuôn mặt như tuyết, thật sự là nam tử đẹp nhất mà đời này nàng gặp qua……

Chờ đến khi vào quán trà của họ, nam tử kia bỗng nhiên ngừng lại, ngồi ở một cái bàn bên ngoài cùng kêu một bình trà hoa quế, năm văn tiền.

Tiểu muội thân thiện mà đem ấm trà tới, lại nghe người nọ nói: “Trước kia nơi này cũng có một quán trà.”

Âm thanh của người này như trăng thanh tĩnh lặng, lại tản ra tín hiệu nguy hiểm nào đó, khiến tiểu cô nương hơi hơi ngây ra.

Ngữ khí của hắn như hồi ức, lại hỏi nàng: “Có một thác nước trong rừng cũng khá gần quán trà này…”

Tiểu cô nương ngơ ngác mà nhìn vị cao nhân này, nói: “Đã sớm không có, ta cũng có nghe cha nói, suối nước trong rừng đã khô kiệt rồi.”

Đúng vậy, đã sớm không có.

Đã trăm năm.

May mắn thay tôi có thể luyện kiếm với nàng kiếp trước, nề hà nửa đời thầy trò, tình sâu duyên cạn.

Chỉ có một chữ tình, sinh mà bất diệt……

Thời Thiển chỉ cảm thấy nước mắt chưa bao giờ rơi nhiều như vậy, lại cảm thấy chỉ có “Thanh khống” mới có thể lĩnh hội được sự xúc động của cô trong giờ phút này.

Có lẽ trong mắt người khác, chuyện như vậy căn bản không đáng để rớt nước mắt, ấu trĩ không nói, còn hoàn toàn dẫm không đến nước mắt điểm, mà khi bạn thích âm thanh này, nó giảng thuật như vậy một cái khắc cốt tương tư chuyện xưa cho bạn nghe, bạn sẽ nhịn không được mà tán thưởng —— người này tại sao lại có thể lợi hại như vậy chứ, chỉ bằng âm thanh đã nhiễm cảm xúc của người khác này, vì thế bạn liền sẽ đặt mình vào trong bộ phim, trải qua chuyện xưa……

Tài của tổ chế tác của《 Ma vì quân 》 vốn dĩ chính là thượng thừa, phông nền rồi âm nhạc cùng với các loại đặc hiệu như vẽ rồng điểm mắt chi bút, không hề có đột ngột, thông hiểu đạo lí mà đem chỉnh bộ kịch đều xâu chuỗi tới rồi một kỳ kinh điển, trở thành một món ăn lớn cho nhóm ‘thanh khống’.

Tùy Cẩn Tri pha trà, lúc từ phòng khách đi vào thư phòng, nhìn thấy một màn đó là Thời Thiển đang cầm khăn giấy, đối với màn hình máy tính khóc đến hai mắt mê mang, nhìn thấy mà thương.

Anh hơi sửng sốt, bất đắc dĩ mà cười, trước tiên nhẹ giọng đi qua buông chén trà, lại vội vàng trấn an cô gái nhỏ: “Tại sao lại khóc thành như vậy a, đồ ngốc nhỏ?”

Thời Thiển cũng cảm thấy quá mất mặt, nhưng mà thật sự không có biện pháp, cảm thấy quá ngược #QAQ #làm sao sẽ có người bỏ được ngược của đại thần Bác Diễn, mọi người đều muốn đem tình cảm tốt nhất dâng tặng cho anh mới đúng.

Bởi vì giọng nói của anh, liền như đi theo nhân vật của anh, tình yêu sâu đậm nhưng lại không chiếm được kết cục hai người ở bên nhau, lại nghĩ đến hiện thực bọn họ có thể bình yên mà đi đến cùng nhau như vậy, thật sự càng làm cho người ta cảm thấy lo được lo mất.

“Anh vì cái gì mà gần đây đều gọi em là ‘đồ ngốc’, từ nhỏ đến lớn cũng chưa có người nói em như vậy.” Thời Thiển hiếm khi mà làm nũng nhìn nhìn anh, mi mắt, đuôi mắt đều rất linh động.

Tùy Cẩn Tri sờ sờ đầu cô, khóe miệng là mềm mại mà linh tinh ý cười: “Bởi vì chỉ có khi ở trước mặt anh, em mới có thể ngốc nghếch, anh thích em như vậy.”