Hai mẹ con ở bên ngoài phòng bệnh thổ lộ tình cảm một phen, Cố Minh thành công xoa dịu nỗi lo của Kỷ Vân, cam đoan rằng mình sẽ không đi sai đường, nhất định sẽ kiên định mà sống.
Lúc tài khoản của mình lên đến hai trăm vạn, Cố Minh cũng hiểu rõ, nếu cô đã có năng lực dị thường này, vậy thì tuyệt đối không thể lãng phí.
Bản thân cô học giám định cổ vật, dựa vào nỗ lực của chính mình, hơn nữa lại có năng lực dị thường kề bên, không lo sau này không tìm được con đường thích hợp.
Mỗi lần thấy chuyên gia giám định từ khắp các phương tới trường học tọa đàm, bọn cô ao ước từ đáy lòng, kỳ vọng một ngày kia có thể trở thành chuyên gia giống như vậy, nổi tiếng một phương.
Bởi nguyên do từ Đỗ Hào, cô đã chừng gần như buông tha mộng tưởng ấy, buông tha sự nhiệt tình tha thiết với bài vở, là ông trời đã thức tỉnh cô, để cô một lần nữa nhận thức công việc của mình.
Không lâu sau, Cố Ninh tỉnh lại trong phòng bệnh, vừa vặn tới giờ uống thuốc, Kỷ Vân vội vã đi lấy nước uống thuốc, còn Cố Minh ngồi bên giường bệnh nói chuyện với Cố Ninh.
Gần đây ông nội hồi phục rất tốt, tuy không thể nói được câu dài, nhưng vẫn có thể phát âm những từ đơn giản, lúc này nghe được cháu gái pha trò thì vui vẻ, trên mặt lộ rõ vẻ hài lòng.
Tới gần trưa, chú thím tới thay ca, thuận tiện đem tới canh hầm cho Cố Ninh.
Cố Minh cùng thím hai giúp ông húp canh, dù biết thím hai vì Cố Nam mới tìm tới mẹ con cô, nhưng trong lòng khó tránh có chút vướng mắc, để tránh ông nhìn ra điều gì, cô trực tiếp lôi kéo mẹ về nhà nghỉ ngơi.
Bởi vì thân thể ông hồi phục tốt, bác sĩ nói ít lâu nữa có thể xuất viện về nhà bồi dưỡng, khoản phí chữa bệnh khổng lồ không cần lo lắng, bảo hiểm của mẹ cũng đã mua lại, khí sắc của Cố Minh cũng tốt lên, cả người khoan khoái, người vẫn quan tâm Cố Minh là Bạch Phương Phương cũng rất vui vẻ.
Bán đi gối sứ Định diêu thời nhà Tống, Cố Minh cũng không quên chuyện đã đồng ý với Chu Đào, đợi sau khi mọi chuyện đã gần xong, liền chuyển vào tài khoản của Chu Đào một vạn đồng.
Một vạn đồng đối với một sinh viên bình thường mà nói không phải là nhỏ, so với giá bán gối sứ không tính là bao, hơn nữa Cố Minh nhớ rằng Chu Đào rất tốt, cũng không muốn quá ức hϊếp đối phương, càng nghĩ không chừng sau này Chu Đào còn có thể hỗ trợ, mới quyết định con số này.
Không phải nhiều lắm, nhưng thể hiện cô nói được thì cũng làm được, lưu lại ấn tượng tốt với người ta.
Hành động này, khiến cho người không tính là thân quen dần dần trở nên quen thuộc, mà mấy ngày nay Chu Đào chỉ cần thấy Cố Minh là hai mắt tỏa sáng, hận không thể ngày ngày lôi kéo Cố Minh đi kiếm món hời.
Cố Minh vội vàng xua đi trước khi quên mất việc học, đâu có lúc nào cũng rảnh rỗi chạy khắp nơi với Chu Đào, hơn nữa cô không muốn để người khác chú ý thái quá, liền khéo léo từ chối đối phương, mà Chu Đào cũng rất có chừng mực, thấy Cố Minh không có ý liền ngậm miệng, cũng không lộ ra việc nhận tiền từ Cố Minh, bản thân nên làm gì thì làm, cũng không hỏi sau khi Cố Minh kiếm được đồ thì bán được bao nhiêu tiền.
Bởi vì tiền bán gối sứ cũng đủ rồi, cho nên Cố Minh không đem ra vật hình ống bút, sờ lên còn có thể khiến cô nghe thấy tiếng bọt nước tí tách nữa, mà để nó ở nhà, dự định khi có cơ hội sẽ đi hỏi giáo sư, xem giáo sư có biết đó là vật gì không.
“Cố Minh, Cố Minh, cậu có nghe chưa, có nơi phát hiện di chỉ, giáo sư Vương nhận được lời mời tới trợ giúp phục hồi văn vật!” Bạch Phương Phương kích động chạy vào phòng ngủ, lôi kéo lắc lắc Cố Minh.
Cố Minh đang cố gắng hoàn thành luận văn, bị Bạch Phương Phương lay lay, toàn bộ đầu óc đều nhanh chóng thành nước tương, vội vã xin tha nói: “Bạch tiểu thư của tớ à, cậu đừng lắc lắc nữa, tớ sắp ói ra rồi.”
“Xin lỗi, tớ nhất thời kích động.” Bạch Phương Phương nhìn Cố Minh mắt sắp trợn trắng, ngượng ngùng cười cười.
“Tin này nghe được ở đâu thế? Coi như giáo sư Vương muốn đi trợ giúp, nhưng liên quan gì tới chúng ta? Giáo sư Vương đi, giờ của chúng ta ai sẽ lên lớp?” Tư duy của Cố Minh lập tức nhảy tới chuyện học, ai bảo mấy ngày nay cô chỉ một mực bận bịu làm bài tập.
“Thế nào lại không liên quan tới chúng ta? Tớ thấy cậu viết luận văn đến điên rồi!” Bạch Phương Phương trở tay đóng cửa phòng ký túc, hưng phấn nói: “Tin này tớ nghe được từ một học trưởng, nghe nói giáo sư Vương không chỉ tự mình muốn đi trợ giúp, mà còn có thể chọn một vài sinh viên đi cùng để hỗ trợ. Đây chính là cơ hội trời ban, có thể quan sát văn vật (di vật văn hóa) ở cự ly gần, nghe đâu chuyên ngành khảo cổ bên kia đã bắt đầu tranh chỗ rồi!”
“Đánh lộn rồi?” Cố Minh hiếu kỳ hỏi.
“Đi xuống địa ngục đi, người ta là người văn minh, đâu đến mức đánh nhau ầm ĩ, nhiều nhất là dùng ám chiêu.” Bạch Phương Phương cười hắc hắc.
“Tớ thấy rõ ràng đánh lộn mạnh hơn dùng ám chiêu nhiều.” Cố Minh bĩu môi.
Vì số người hạn chế, tranh đấu giữa đám sinh viên cũng không kém gì trận chiến ở phòng làm việc công ty.
“Ai nha, những điều này không quan trọng, quan trọng là tất cả mọi người muốn tranh thủ ở chỗ giáo sư Vương.” Bạch Phương Phương ôm cổ Cố Minh, chớp mắt: “Tớ đây chính là muốn tốt cho cậu, vừa có tin lập tức chạy về báo, giáo sư Vương luôn luôn có vẻ tán thưởng cậu, cậu nên nắm lấy cơ hội này, kỳ sau chúng ta bắt đầu thực tập rồi, nhiều kinh nghiệm một chút thì đến lúc đó tìm việc cũng dễ hơn nhiều.”
“Thực sự cảm ơn cậu rồi.” Cố Minh nhéo nhéo khuôn mặt trơn nhẵn mềm mại của Bạch Phương Phương.
Nghe là biết Bạch Phương Phương nói không sai, tự mình tới hiện trường khai thác để phục hồi văn vật, giống như là đi tới viện bảo tàng, không khác gì thiên đường cả, nếu như đi theo giáo sư, không chỉ có thể tăng kinh nghiệm làm việc, mà còn có thể mở rộng tầm mắt, nâng cao tri thức.
Nói Cố Minh nghe Bạch Phương Phương nói mà không động tâm là giả, nhưng mà trong trường nhiều sinh viên như vậy, chuyên ngành có liên quan tới văn vật càng không ít, trong tình hình hạn chế số lượng người thế này, cô cũng không dám hi vọng quá xa vời rằng giáo sư Vương sẽ nhớ tới mình. Nếu như cô muốn đi, e là phải chủ động xuất kích.
Sáng hôm sau Cố Minh không có tiết, sau khi cô và Bạch Phương Phương gặp nhau liền tới Tụ Bảo Sơn, hôm nay là ngày cố định trong tháng giáo sư Vương sẽ qua Tụ Bảo Sơn, căn cứ vào kinh nghiệm của cô, giáo sư Vương nhất định sẽ tới đây.
Quả nhiên, Cố Minh vừa bước vào Tụ Bảo Sơn, đã thấy giáo sư Vương đang nói chuyện với ông chủ Trịnh.
“Tiểu Cố tới đó à.” Anh Kim vui vẻ chào hỏi Cố Minh.
Giáo sư Vương ngừng nói chuyện với ông chủ Trịnh, quay đầu cười như không cười nhìn cô, tựa như đã nhìn thấu ý đồ xuất hiện ở nơi này của cô.