“Đi, mình vào xem!” Bạch Phương Phương làm đầu tàu gương mẫu, nhanh chóng chạy vào bên trong.
Cố Minh không kích động như Bạch Phương Phương, cảm thấy vụиɠ ŧяộʍ theo sau giáo sư Trương hình như không tốt lắm, nhưng trong lòng lại mờ hồ có chút chờ mong.
Giáo sư Trương thần thần bí bí như thế, mười phần làm nổi lên lòng hiếu kỳ trong cô.
Những người dính líu đến đồ cổ nhất định đều như vậy, chỉ cần vừa nghe có thứ gì tốt là trong lòng ngứa ngáy, coi như không thể chiếm làm của riêng, thì cũng muốn tận mắt nhìn tới vật thật, hoặc là dùng tay sờ thử một cái cũng tốt rồi.
Cuối cùng khát vọng từ đáy lòng vẫn chiến thắng lý trí, Cố Minh hít một hơi sâu, đi theo Bạch Phương Phương vào Vô Danh Trai.
Vô Danh Trai nhìn từ bên ngoài vô cùng không bắt mắt, thế nhưng sau khi đi vào mới phát hiện bên trong giống như chốn bồng lai tiên cảnh hoàn toàn khác biệt, trong đặt một cái bàn kiểu dáng cổ xưa, Cố Minh nhìn lướt qua, cũng mơ hồ không rõ cái bàn này có phải cũng là đồ cổ hay không.
Bên cạnh bàn còn bày ra rất nhiều loại báu vật, Cố Minh suy đoán những thứ này hẳn là làm nhái, không thì sẽ không bày ra mà không giữ gìn như thế này.
Cả cửa tiệm tràn ngập trong bầu không khí cổ xưa, khiến người ta cảm giác được sự tĩnh lặng khó có thể có được giữa chốn thành thị ồn ào náo nhiệt, sự xao động trong lòng cũng nhanh chóng được vỗ về.
“Hai em thế nào lại tới đây?” Giáo sư Trương kinh ngạc nhìn Bạch Phương Phương trước mắt tươi cười vẻ nịnh nọt, và cả Cố Minh theo phía sau.
“Giáo sư Trương, chúng em vừa vặn đang đi loanh quanh ở gần đây, không nghĩ là gặp được thầy ở chỗ này.” Bạch Phương Phương mở to mắt nói dối.
Giáo sư Trương giật giật khóe môi, nhìn thoáng qua phía bên cạnh, cuối cùng thở dài một cái, cũng lười tính toán rốt cuộc Bạch Phương Phương có nói thật hay không, đưa tay vẫy Cố Minh và Bạch Phương Phương tới bên cạnh mình, thấp giọng nói: “Hai em yên lặng một chút, đừng mở miệng lộn xộn, ngoan ngoãn mà nhìn thôi.”
“Vâng.” Bạch Phương Phương mắt sáng lên, biết là lần này đoán trúng rồi, giáo sư Trương nghiêm túc như thế, nhất định là có thứ tốt ở đây.
Cố Minh ngoan ngoãn đứng bên cạnh giáo sư Trương, âm thầm quan sát những người khác trong cửa tiệm.
Lúc vừa vào tới cửa cô chú ý thấy, giáo sư Trương ngồi ở bên trái gian phòng, hai người còn lại ngồi phía tay phải, còn có một người đàn ông vóc dáng nhỏ bé đứng bên quầy hàng.
Hai người bên tay phải đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, trong đó một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ ca rô sáng màu tựa như cảm giác được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Cố Minh, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Cố Minh không kịp thu hồi tầm mắt, bị người ta vừa vặn tóm được, chống lại một đôi mắt vô cùng sắc bén, trong lòng kinh hãi, tim bỗng đập mạnh, bản năng muốn dời tầm mắt.
Chỉ là không đợi cô dời đi tầm mắt, đối phương lại cúi đầu, tiếp tục thấp giọng nói chuyện với người bên cạnh.
“Cố Minh, cậu đang làm gì vậy?” Bạch Phương Phương lấy khuỷu tay huých vào Cố Minh.
“Không có gì.” Cố Minh làm vẻ bình tĩnh đáp lời.
“Phải không?” Bạch Phương Phương chớp chớp mắt với Cố Minh, thấp giọng nói: “Trông rất được nha! Tớ thấy rất hợp với khẩu vị của cậu.”
Cố Minh liếc Bạch Phương Phương một cái, không thèm để ý tới.
Lúc này, một người đàn ông cầm một chiếc hộp bằng gỗ màu tối đen dè dặt từ hậu đường đi tới, phía sau hắn còn có một người đàn ông trông rất thô kệch, ngông cuồng.
Khi người đàn ông trung niên kia xuất hiện trong nháy mắt, tầm mắt của tất cả mọi người trong phòng đều tập trung trên người ông ta, mà chính xác hơn là tập trung tới chiếc hộp trên tay người đàn ông.
“Giáo sư Trương, trong chiếc hộp kia là có cái gì vậy?” Có Trà cảm thấy bầu không khí không thoải mái lắm, không khỏi nhỏ giọng hỏi.
Giáo sư Trương nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trên tay người đàn ông, không nỡ cả chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Có người nói là bát sứ men màu từ năm Khang Hi.”
“Bát sứ men màu?” Cố Minh và Bạch Phương Phương cùng thấp giọng thốt lên.
Đồ gốm sứ tráng men màu là loại gốm sứ vẽ màu nổi tiếng nhất của Trung Hoa Trung Quốc, là kết quả của kỹ thuật chế tác của Trung Quốc phát triển đỉnh cao ở thời nhà Thanh: Khang Hi, Ung Chính và Càn Long.
Kỹ thuật này xuất phát từ cuối thời Khang Hi, hưng thịnh vào thời Ung Chính tới Càn Long. Nhưng men màu thời Ung Chính là có trình độ cao nhất, kỹ thuật đẹp mắt nhất. Tới thời Càn Long thì dần dần chuyển hướng sang men trắng và ngưng hẳn vào cuối thời Càn Long.
Sứ men màu và men trắng cực kỳ khó phân biệt, thường thì như là tranh sơn dầu hay tranh màu nước rất khác nhau, chỉ có điều cả hai đều vô cùng trân quý, hiện có số lượng không nhiều lắm.
Đặc biệt là men màu, chế tác men màu là từ gốm sứ màu trắng thuần tốt nhất do Cảnh Đức Trấn nung chế sau đó đưa vào trong cung nướng men màu thành tranh vẽ. Các họa sĩ tài nghệ cực kỳ cao, trình độ gia công khống chế nghiêm ngặt, nếu có chỗ thiếu sót thì lập tức xử lý, đập vỡ. Hơn nữa bởi đồ men màu là đồ chuyên dụng của nơi cung điện, trong hoàng thất, không được truyền ra bên ngoài, vì vậy số lượng cực kỳ ít, được gọi là “quan diêu” (trong nhà quan)
Đồ sứ men màu có thể nói là có mọi loại ưu điểm trong lịch sử phát triển gốm sứ Trung Hoa Trung Quốc, từ kỹ thuật kéo phôi, thành hình, vẽ tranh, cách dùng nguyên liệu, làm men, màu sắc tới nung chế, gần như là tinh xảo nhất, cho nên những đồ vật này đại diện cho trình độ nghệ thuật tối cao, là ngự khí chốn cung đình (đồ vật trong cung) cực kỳ quý báu trong lúc đó, số ít sản phẩm cũng được dùng để thưởng cho công thần.
Mỗi đồ gốm sứ men màu đều là duy nhất, từ việc đặc chế phôi trắng từ Cảnh Đức Trấn, vận chuyển tới kinh thành, rồi được chế hoa văn màu trong cung nhà Thanh, đem nung đốt. Cách vẽ tranh theo ý như trong bản thảo, được hoàng đế khâm định, họa sĩ cung đình vẽ theo hình dạng hoạch định, tuyệt đối không trùng lặp.
Bởi vì quá mức trân quý, mỗi lần bán đấu giá xuất hiện gốm sứ men màu đều gây náo động, lúc thành giao giá cũng lên tới nghìn vạn trở lên.
Cố Minh trước đây chưa từng được nhìn thấy gốm sứ men màu, cùng lắm là được nhìn trong hình ảnh online. Dù thế nào cô cũng chưa từng nghĩ lại có thể ở trong một cửa tiệm nhỏ bé không có chút thu hút nào như thế này, có thể thấy được vật trân quý như thế.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là vật này là gốm sứ men màu thật.
Thực ra ngoài Cố Minh, ngay cả giáo sư Trương trước hôm nay cũng nhìn thấy không quá vài vật gốm sứ men màu, bảo tàng Bắc Kinh cố cung cũng có, chỉ có điều loại đồ sứ trân quý này cũng chỉ có thể quan sát mà không thể chạm vào.
Chiếc hộp trên tay người đàn ông trung niên hấp dẫn vô số tầm mắt, nhẹ nhàng đặt đặt lên trên bàn gỗ kiên cố, không quá quan tâm tới sự xuất hiện đột ngột trong cửa tiệm của Bạch Phương Phương và Cố Minh, chỉ nói với người đàn ông thô kệch, ngông cuồng phía sau: “Giữ cửa cho tốt.”
Người đàn ông thô kệch kia gật đầu, nhanh chóng đi tới đóng cửa, đồng thời canh giữ tại đó.
“Hôm nay có thể tới chỗ này, tin là các vị cũng có nguồn tin của mình, thứ này không phải thuộc sở hữu của cửa tiệm, mà là do một vị khách nhân gửi bán, nếu có người có hứng thú, có thể ra giá.” Người đàn ông trung niên nói xong, khẽ vuốt chiếc hộp gỗ trên bàn, lẳng lặng nhìn những người ở đây.
“Ông chủ Đào yên tâm, chỉ cần là đồ tốt, chắc chắn sẽ ra một cái giá hợp lý.” Người đàn ông vóc dáng nhỏ bé đứng bên quầy hàng vội vã mở miệng nói.
Ông chủ Đào gật dầu với người đàn ông vóc dáng nhỏ bé, chuyển hướng tầm mắt sang những người khác.
Hai người đàn ông ngồi bên tay phải lúc trước cũng bày tỏ ý tứ giống như người đàn ông vóc dáng nhỏ bé, còn giáo sư Trương trực tiếp thanh minh ông chỉ tới để mở mang kiến thức.
Còn Cố Minh và Bạch Phương Phương thì bị người đàn ông trung niên thẳng tay bỏ qua.
“Đã như vậy, mời các vị bước tới.” Người đàn ông trung niên dưới con mắt nhìn chăm chú của mọi người mở hộp, đem vật bên trong ra.
Một vật phần chính màu lam, một cái bát bằng khoảng một bàn tay xuất hiện trước mắt mọi người.
Bát này miệng rộng,bụng bát hình cung, trôn bát hình tròn. Hình thức ngay ngắn, đôn hậu. Trong có men màu bạc, viền lam, ngoài màu hồng, vẽ hoa văn mẫu đơn hai màu vàng cân đối, màu sắc tươi sáng, kỹ thuật vẽ tinh tế.
Hoa cúc ở viền nhỏ màu hồng đào, màu hồng lại tôn lên màu trắng nhạt, tạo cảm giác kiên cường, trông rất sống động. Tâm mỗi đóa hoa có một chữ màu hồng, lần lượt là “Vạn”, “Thọ”, “Trường”, “Xuân”, ngụ ý là cát tường (may mắn).
Từ hoa sinh ra cành lá, phô ra màu lục. Chỉnh thể biểu hiện đặc thù hoa lớn lá nhỏ, rõ ràng là đặc thù của men màu thời kỳ đầu.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người cứ như vậy ngây ngẩn nhìn chằm chằm bát sứ, không ai tiến lên xem xét kỹ càng.