Cô tải app tiểu thuyết nổi tiếng về thể loại ngôn tình nhất về, xin trở thành tác giả rồi đăng quyển tiểu thuyết mình vừa viết lên.
…
Sáng sớm hôm sau, Thời Trăn vừa mới tỉnh ngủ đã nhanh chân chạy đi tìm bác Vương, sợ chỉ cần chậm một chút thì hợp đồng của cô sẽ bay đi mất.
Bác Vương chăm sóc Lục Yến từ khi còn nhỏ đến tận bây giờ, cũng biết chuyện giữa anh ta và Kiều Nịnh, cho nên khi đối diện với Thời Trăn có gương mặt tương tự Kiều Nịnh, thái độ của ông ta rất phức tạp.
Một mặt, ông ta không muốn Lục Yến sa đoạ vào quá khứ, sự tồn tại của Thời Trăn chỉ khiến Lục Yến chìm sâu vào những hồi tưởng trước kia thôi; một mặt khác, ông ta cũng cảm thấy xót thương cho Thời Trăn, cô là một đứa trẻ tốt, trong tình huống không biết gì lại bị kéo vào mớ rắc rối này.
Bác Vương nhìn dáng vẻ đầy chờ mong khi chuẩn bị nhận hợp đồng của Thời Trăn, nhớ đến những lời mà Lục Yến nói với mình ngày hôm qua, trong lòng âm thầm thở dài.
Thời Trăn nhìn điều khoản về tiền lương trên hợp đồng, kinh ngạc ngẩng đầu: “Bác Vương, tiền lương một tháng chỉ có sáu ngàn nhân dân tệ thôi sao?”
Đây là thành phố Hải tấc đất tấc vàng, mà nơi cô ở còn là biệt thự của nhà họ Lục!
Mức lương này thật sự ổn sao?
Bác Vương hiền lành cười, giải thích: “Tiền lương liên quan đến số năm làm việc, lúc bắt đầu cơ bản tiền lương sẽ không quá cao, nhưng theo thời gian làm việc, tiền lương và tiền thưởng sẽ tăng dần, với cả tiền thưởng cuối năm cũng rất hậu hĩnh.”
Thời Trăn nghe bác Vương giải thích xong, nhìn ông ta nở nụ cười hơi miễn cưỡng: Chẳng lẽ cả đời này cô phải ở đây làm người hầu, mỗi ngày đều phải sống dưới bóng của Lục Yến á?
Rất nhanh, cô đã tự an ủi chính mình: Thịt muỗi dù nhỏ cũng là thịt, vẫn tốt hơn là không có gì.
Sau khi xác nhận lại hợp đồng không có vấn đề, cô dứt khoát ký tên mình lên.
Bác Vương nhận lấy bản hợp đồng Thời Trăn đưa qua, cười vô cùng hiền hậu: “Cô Thời, cậu chủ bảo tiền lương của cô hôm nay ngài ấy đã cho người chuyển qua, phiền cô kiểm tra tài khoản.”
“Tôi biết rồi.” Nghe thấy có thể lập tức nhận tiền, nụ cười trên mặt Thời Trăn vô cùng ngọt ngào: “Cảm ơn bác Vương.”
Nhưng vào ngày hôm sau, ngay cả khi đã nhận được tiền lương, cô cũng không thể cười nổi được.
Cô biết Lục Yến thích điều khiển mọi thứ trong tay, cũng biết thái độ của cô ngày hôm qua không đạt mong đợi của Lục Yến.