Giọng nói rơi xuống đất, cả nhà đều có chút không thể tưởng tượng.
Phương Yến sao lại còn đề cập đến chuyện này? Trước đó không phải…
Thái Liên Hoa nhìn Phương Yến muốn nói lại thôi.
Phương Thịnh nhanh chóng nhíu một chút mày, không nói chuyện, nhìn về phía ông cụ Phương.
Bà cụ Phương thật ra muốn nói chuyện, nhưng không đợi bà cụ mở miệng, ông cụ Phương liền trừng mắt nhìn một cái, bà cụ đành phải nuốt lời đến bên miệng xuống.
Không nhịn được trong lòng mắng vài câu, Diệp Triều Nhiên thật là một tai họa!
Trước đó hành xác bà già này cũng thôi đi, hiện tại còn muốn tới hành cháu trai bảo bối của bà! Sớm biết như vậy bọn họ không nên đi tìm Diệp Triều Nhiên!
Chỉ là không tìm, bệnh Yến Yến phải làm sao bây giờ?
Mỗi lần nghĩ đến đây, bà cụ Phương liền đỏ hốc mắt, bà ấy không muốn để Phương Yến thấy, chỉ có thể quay đầu đi.
Ông cụ Phương không muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Phương Yến, liền cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Phương Yến, nhẹ giọng nói: “Chuyện này cũng không phải không thể thương lượng, nhưng Yến Yến con dù sao cũng phải cho ông một lý do đi? Thân thể con vốn dĩ không tốt, chúng ta đều không yên tâm con đi học, càng đừng nói Nam thị….”
Ông cụ Phương nặng nề mà thở dài, chờ Phương Yến giải thích.
Nước mắt còn treo ở khoé mắt Phương Yến, cậu ta vừa ngẩng đầu, nước mắt liền tràn mi mà ra.
Phương Thịnh cầm lấy một bên khăn giấy, giúp Phương Yến xoa xoa nước mắt.
“Cảm ơn anh trai,” giọng mũi Phương Yến thực nặng, cậu ta hít sâu một hơi, mới mở miệng nói, “Con chính là đột nhiên nghĩ đến, mỗi năm con ăn sinh nhật, ba mẹ anh cả còn có ông bà đều sẽ ở bên con, tổ chức sinh nhật cho con. Nhưng mọi người cũng không biết, ở một thành phố khác, con còn có một anh trai sinh cùng một ngày với con.”
“Con liền khống chế không được mà nghĩ, anh hai ở nhà người ta mười mấy năm qua có được tổ chức sinh nhật không? Cha mẹ nuôi anh ấy có biết hôm nay là sinh nhật anh ấy không? Anh ấy có thể giống con nghĩ về nhau không….”
“Mỗi lần nghĩ vậy, con liền cảm thấy khổ sở.” Phương Yến nói, nước mắt lại chứa đầy hốc mắt.
Thái Liên Hoa giúp cậu ta lau nước mắt, trong mắt tất cả đều là đau lòng: “Đừng khóc, nhìn con khóc mẹ liền đau lòng….”
Phương Yến bắt lấy tay Thái Liên Hoa, miễn cưỡng cười: “Con chính là muốn đi xem anh hai, anh ấy chưa hiểu chúng ta là người một nhà, khẳng định sẽ có phòng bị với chúng ta, nhưng chờ anh ấy chân chính hiểu chúng ta là một nhà, con nghĩ anh ấy khẳng định nguyện ý cùng chúng ta về nhà!”
“Con muốn đi thử xem.” Cuối cùng những lời này, Phương Yến nói phá lệ chắc chắn.
Như là sợ ông cụ Phương lại sẽ cự tuyệt, cậu ta tiếp theo nói: “Con cũng biết bệnh tình của con không thể tùy hứng, cho nên con cũng không chuẩn bị đi lâu lắm, liền nửa năm, ông nội có thể hay không ạ?”
Ông cụ Phương thở dài nặng nề.
Người ở đây trừ Phương Yến, đều biết Diệp gia đến tột cùng là cho sắc mặt như thế nào, nhưng cố tình bọn họ đều không đành lòng đem sự thật tàn nhẫn như vậy nói cho Phương Yến.
Phương Yến quá lương thiện, lỡ như sau khi biết được sự thật mà đau lòng quá mức, lại bị bệnh thì sao bây giờ?
Ông cụ Phương và mọi người không quan tâm đến việc bản thân bị ủy khuất chút nào, họ chỉ sợ Phương Yến bị ủy khuất.
Đây chính là bảo bối cục cưng của nhà họ!
"Thế này đi, Yến Yến, con hãy cho ông một chút thời gian để chúng ta thương lượng một chút nhé?" Ông cụ Phương nói, "Dù sao việc để con đi Nam Thị cũng không phải là chuyện nhỏ, chúng ta chắc chắn phải chuẩn bị rất nhiều."
Phương Yến nghe thấy những lời này, đôi mắt sáng lên trong chớp mắt: "Ông nội là đồng ý rồi hả?"
Ông cụ Phương chưa nói đồng ý cũng chưa nói không đồng ý.
Phương Kỳ Sơn nhìn thấy nụ cười trên mặt Phương Yến, có chút bất đắc dĩ: "Này liền cười?"
Thái Liên Hoa cười: "Thôi, anh cũng đừng trêu ghẹo Yến Yến nữa."
Phương Yến ngượng ngùng mà cúi đầu xuống.
Phương Thịnh kéo ông cụ Phương đứng dậy, lại nói với Phương Yến: "Vậy Yến Yến em thay quần áo trước đi, ông nội đã nói sẽ suy xét, chúng ta sẽ nhanh chóng cho em đáp án."
Phương Yến cười đến rất vui vẻ: "Vâng, cảm ơn ông nội, cảm ơn bà nội, cảm ơn ba mẹ cảm ơn anh! Con yêu mọi người!"
Cả nhà đều bất đắc dĩ mà lắc đầu.
"Mỗi ngày chỉ biết làm nũng!" Thái Liên Hoa đỡ bà cụ Phương, trên mặt đều là cười.
Bà cụ Phương lại rất hưởng thụ: "Trẻ con còn nhỏ, làm nũng cũng bình thường."
"Thằng bé chính là ỷ vào chúng ta đều sủng nó!" Phương Kỳ Sơn nói.
Đóng lại cửa phòng, ông cụ Phương nhịn không được: "Chúng ta không sủng thằng bé còn có thể sủng ai đâu?"
Phương Kỳ Sơn cùng Thái Liên Hoa đồng thời nghĩ đến Diệp Triều Nhiên, biểu cảm hai người nháy mắt lạnh xuống. Nghĩ đến Phương Thịnh còn đứng ở một bên, bọn họ đành áp xuống tức giận ở đáy lòng.
"Ba thật sự chuẩn bị đáp ứng Yến Yến sao?" Phương Kỳ Sơn không nhịn xuống hỏi.
Ông cụ Phương nói: "Ta đã nói ra ngoài, còn có thể đổi ý?"
Người một nhà lại trầm mặc xuống.
Bà cụ Phương tưởng tượng đến người nhà Diệp gia, liền cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn, bà ấy che lại ngực: "Bà già như ta thật ra không có việc gì, ta chỉ sợ Yến Yến đi chịu ủy khuất giống ta……"
Ông cụ Phương chỉ nói: "Bà yên tâm, tôi sẽ liên hệ lại cho bọn họ một chút."
Những người khác đều thở dài, không nói nữa.
……
Buổi sáng 10 giờ, Trương Tề là người đầu tiên gõ cửa nhà Diệp Triều Nhiên.
Cậu ta và Diệp Triều Nhiên tiểu học đã quen biết, đối với nhà Diệp Triều Nhiên đã sớm quen cửa quen nẻo.
Vừa vào cửa, cậu ta đã được Diệp Bùi cùng Tống Nhã nhiệt liệt chào đón.
Trương Tề cùng Diệp Bùi kết thúc nói chuyện phiếm, Diệp Triều Nhiên liền dẫn theo Trương Tề đi về phòng của mình.
Vừa vào cửa, Trương Tề liền hỏi: "Sao chỉ có một mình tôi vậy, những người khác đều chưa đến à?"
Diệp Triều Nhiên gật đầu: "Cậu là người đầu tiên."
Trương Tề ngạc nhiên: "Cậu còn mời ai nữa?"
Diệp Triều Nhiên nói vài người tên, cuối cùng mới nói Khương Tầm Mặc.
Nghe được tên Khương Tầm Mặc, Trương Tề nháy mắt cho ra biểu tình "Đã hiểu".
Diệp Triều Nhiên rất là bất đắc dĩ, trừng cậu ta một cái: "Cậu cũng tin những lời đồn đó à?"
“Cậu nói là lời đồn, tôi tin hay không lại có liên quan gì?” Trương Tề cười hề hề.
Diệp Triều Nhiên: “…… Tôi trong khoảng thời gian này đã giải thích mệt mỏi, muốn nói như thế nào các cậu mới nguyện ý tin tưởng tôi không thích cậu ấy?”
“Không thích ai?” Cửa phòng không biết khi nào bị người từ ngoài đẩy ra, Tống Nhã bưng trái cây thuận miệng hỏi một câu.
Diệp Triều Nhiên trong lòng lộp bộp một tiếng, sắc mặt biến đổi chạy nhanh nói: “Không có ai! Mẹ trái cây cho con, mẹ đi bận việc trước đi.”
Tống Nhã cười một chút, không có lại truy vấn, chỉ là ý vị thâm trường mà nhìn mắt Diệp Triều Nhiên cùng Trương Tề.
Diệp Triều Nhiên bị bà xem đến mặt đều đỏ, chạy nhanh đem người đẩy ra phòng.
“Cái này xong rồi,” Diệp Triều Nhiên đem trái cây nặng nề mà đặt ở án thư, vẻ mặt bi phẫn, “Mẹ tôi nghe được!”
Trương Tề vừa nãy cũng bị sợ tới mức không nhẹ, cậu ta duỗi tay sờ sờ trái tim nhỏ bé của mình: “Sao vừa rồi cậu không đóng cửa?”
“Tôi nào biết cậu sẽ hỏi cái này?!” Diệp Triều Nhiên gãi đầu, “Cái này thảm, mẹ tôi chờ lát nữa khẳng định sẽ ở trên bàn cơm hỏi, cậu nói tôi bây giờ có nên nhắn cho Khương Tầm Mặc một tin nhắn bảo cậu ấy đừng tới……”
Lời còn chưa dứt, Diệp Triều Nhiên liền nghe Tống Nhã bên ngoài gọi: “Tiểu Nhiên, Tiểu Khương tới!”
Diệp Triều Nhiên: “……”
Trương Tề: “…… Không còn kịp rồi, đã tới rồi.”
Diệp Triều Nhiên vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, chỉ có thể đi ra cửa nghênh đón.
Khương Tầm Mặc hôm nay ăn mặc phá lệ hưu nhàn, một thân quần áo vận động màu xám nhạt, trong tay xách theo một cái hộp, nhìn thấy Diệp Triều Nhiên, khóe miệng anh cực nhanh mà cong một chút: “Sinh nhật vui vẻ.”
Diệp Triều Nhiên có chút xấu hổ, nhận lấy quà nói cảm ơn, liền tiếp đón Khương Tầm Mặc ngồi xuống.
Diệp Triều Nhiên còn sợ xấu hổ, kết quả Khương Tầm Mặc mới vừa ngồi xuống không lâu, bạn học khác liền tới liên tiếp.
Bảy tám bạn cùng lứa tuổi ở bên nhau, mồm năm miệng mười mà nói chuyện vui trường học, Diệp Triều Nhiên cũng đáp lời, sự xấu hổ liền dần dần tan, một lát Tống Nhã đã làm xong cơm trưa.
Mọi người vây quanh bàn tròn ngồi xuống, Diệp Bùi đi đem bánh sinh nhật bưng ra.
“Bật lửa đâu, châm nến!”
“Diệp Triều Nhiên, mang mũ lên!”
“Mau mau mau, tới ước nguyện!”
Có người châm nến, có người đội sinh nhật mũ cho Diệp Triều Nhiên, làm xong này đó, lại đẩy Diệp Triều Nhiên đến trước bánh kem, trên mặt mọi người đều mang theo ý cười, cười ngâm ngâm mà nhìn cậu.
Hốc mắt Diệp Triều Nhiên đột nhiên có chút ướŧ áŧ, sinh hoạt đơn giản như vậy mới là thứ cậu vẫn luôn hướng tới, cậu có người nhà, cũng có bạn bè, ở trong tiếng chúc của mọi người, thành kính mà ước nguyện ——
Nguyện tháng đổi năm dời, người nhà bình an vui vẻ, bạn bè khỏe mạnh.
Lại mở mắt, Diệp Triều Nhiên thổi tắt ngọn nến.
Trong phòng lại lần nữa tràn ngập tiếng hoan hô, hết đợt này đến đợt khác mà nói câu chân thành chúc phúc ——
“Sinh nhật vui vẻ!”
……
Di động trong bóng đêm lập loè không rõ ràng ánh sáng, Lâm Bạch ngủ đến mơ mơ màng màng, nhận được điện thoại.
“Alo?”
Giọng Phùng Thần vang lên ở đầu dây bên kia: “Lâm ca, hai tuần nữa trường các cậu có phải sẽ tổ chức đêm văn nghệ không? Học sinh ngoài trường cũng có thể vào xem à?”
Lâm Bạch cảm thấy buồn ngủ tan đi rất nhiều, cậu ta gắng gượng tinh thần hỏi: “Mày định làm gì?”
Phùng Thần nở một nụ cười không thiện ý, không nói gì đã cúp máy.