Thế Thân Trọng Sinh Vạn Người Mê

Chương 16: Quỷ kế đa đoan

Phó Tân trả lời: "Trên diễn đàn trường học chúng ta, cậu không thấy sao?"

Thời gian Khương Tầm Mặc chuyển trường dài như vậy, lần đầu tiên biết Nhất Trung có diễn đàn.

Dựa theo cách Phó Tân chỉ Khương Tầm Mặc vừa nhấn vào đã thấy, đầu trang có ba bài đăng đang rất nổi:

[ Nghe nói ngày hôm qua gần trường học chúng ta có lưu manh thu phí bảo kê!]

[Cấp Báo! Học thần thật sự đã chia tay! Có bằng chứng!]

[Sáng nay học thần cùng Khương Tầm Mặc đi học, bọn họ nhất định đang hẹn hò.]

Mặc dù chủ đề thứ nhất mới liên quan đến anh và Diệp Triều Nhiên, nhưng Khương Tầm Mặc vẫn nhấp vào mở chủ đề thứ hai.

Ngay khi anh nhấp vào, anh liền thấy ảnh chụp của chủ bài đăng.

Do là chụp lén vào ban đêm nên bức ảnh này hơi mờ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng người.

Khương Tầm Mặc liếc mắt một cái liền nhận ra hai người trong ảnh chụp chính là anh và Diệp Triều Nhiên, đây là hai người họ ngày hôm qua đi ăn cơm cùng nhau trên đường bị người chụp lén.

Chủ bài: “Tan học liền cùng nhau đi về! Nhất định có chuyện!”

“Cái này, vậy giáo thảo thật sự bị bỏ rơi sao?”

“Diệp Triều Nhiên cùng Cố Nghiêu chia tay rồi à?”

“Lầu trên không cần nói bừa được không? Cố Nghiêu trước giờ chưa bao giờ có phản ứng với Diệp Triều Nhiên, là Diệp Triều Nhiên một bên tình nguyện!”

“Dù sao đi nữa tôi cũng ship CP này, hiện tại tôi có chút khổ sở QAQ."

“Ai ai ai, chúng ta đổi ý nghĩ đi, ôn nhu học thần X cao lãnh học tra, này không phải cũng rất thơm sao?”

“!! Đúng! Rất thơm a! Hơn nữa Khương Tầm Mặc so Cố Nghiêu soái hơn nhiều 😝, tôi cảm thấy cậu ấy càng xứng với học thần nha!”

“Lầu trên, tôi cũng tán thành!”

……

Thảo luận trong diễn đàn vô cùng náo nhiệt, Khương Tầm Mặc trước giờ chưa bao giờ có kiên nhẫn xem những cuộc thảo luận giả dối hư ảo này, nhưng lần này anh không biết vì lý do gì, lại xem hết một lượt, chuyển đến trang thứ hai, lại thấy Admin ra bài hồi đáp:

Admin: 【 Cứu mạng a!!! Tôi vừa mới thấy Diệp Triều Nhiên, Khương Tầm Mặc, và cả bố mẹ của Diệp Triều Nhiên! Họ cùng nhau trở về nhà của Diệp Triều Nhiên! Đây là đang gặp mặt gia đình sao? 】

Khương Tầm Mặc ngay lập tức hiểu ra, xem ra tin đồn chính là từ đây truyền ra.

[ Xem xong chưa?] Phó Tân nhắn tin lại ngay lập tức.

Khương Tầm Mặc: 【 Ừ. 】

Ừ là có ý gì vậy?

Là đang ở bên nhau hay không?

Phó Tân tò mò không chịu được, bèn tiếp tục nhắn tin hỏi:

[Vậy có phải cậu và học thần đang ở bên nhau không?]

[Vì sao mọi người đều gọi cậu ấy là học thần?]

[Không phải chứ? Cậu không biết Diệp Triều Nhiên mỗi lần đều là hạng nhất sao?]

Khương Tầm Mặc đương nhiên biết Diệp Triều Nhiên mỗi lần thi cử đều là nhất.

[Biết.]

[Thật ra nếu Diệp Triều Nhiên ở lớp sáu, cậu ấy làm lớp trưởng thực bình thường! Nhưng cậu ấy ở lớp chúng ta a! Dù không muốn thừa nhận, nhưng lớp chúng ta dù là giáo viên hay bầu không khí học tập, chắc chắn đều kém lớp mũi nhọn một chút, nhưng Diệp Triều Nhiên mỗi lần thi cử đều có thể áp Cố Nghiêu, trở thành học thần, này thật sự quá bá đạo không phải sao?]

[Đúng vậy.]

[Vậy cậu và học thần?]

[Là cậu ấy đang theo đuổi tôi, tôi không có ở bên cậu ấy.]

Gửi xong tin nhắn này, Khương Tầm Mặc liền tắt điện thoại, đang định dựa vào bàn ngủ thì Phó Tân bỗng nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Toàn lớp học sinh đều quay đầu nhìn lại.

Phó Tân: "..."

Giáo viên dạy vật lý: "Phó Tân, cầm điện thoại của cậu ra ngoài nghe."

Phó Tân lộ ra một nụ cười khổ, thời buổi này ăn dưa thật sự quá nguy hiểm!

Nhưng cũng đáng!

Cậu ta đã có được tin tức mới nhất!

……

Một nửa số học sinh trong trường Nhất Trung đều có thói quen lướt diễn đàn, Cố Nghiêu đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Buổi sáng tiết thứ hai là tiết toán, giáo viên dạy toán vì chiếu cố phần lớn học sinh trong lớp tham gia cuộc thi toán, hôm qua đã cố ý in đề thi năm trước ra, để cho các bạn làm trước, hôm nay giảng giải.

Tiết học này đối với Cố Nghiêu mà nói thực sự rất quan trọng, nhưng lúc này anh ta lại không thể nào tập trung được.

Nghĩ đến những bình luận sôi nổi trên diễn đàn, anh ta liền cảm thấy vô cùng bực bội.

Sự thật hoàn toàn không giống như họ nói!

Diệp Triều Nhiên cùng Khương Tầm Mặc cùng nhau rời đi là vì họ cùng nhau trực nhật hôm qua.

Còn về việc hai người gặp mặt gia đình, thì là do anh ta kêu người đi……

Những người này chẳng biết gì cả, lại cứ nói bừa.

Nhưng đáng tiếc, lúc này Cố Nghiêu chỉ có thể ăn quả câm, anh ta không thể giải thích gì được.

Cố Nghiêu cảm thấy có chút bực bội, càng khiến anh ta cảm thấy khó chịu hơn chính là ánh mắt của các bạn học trong lớp hôm nay.

Những ánh mắt ấy không mang theo ác ý, chỉ là mang theo sự tò mò, tìm hiểu, và hưng phấn vì được nghe chuyện bát quái.

Rốt cuộc Cố Nghiêu cũng là người trong cuộc, vậy thì cùng lớp với anh ta sao có thể không kích động chứ?

Lâm Bạch, người ngồi cùng bàn với Cố Nghiêu, thấy bạn mình suốt một tiết học đều tinh thần bất an, bèn không nhịn được viết cho anh ta một tờ giấy.

【 Cố ca, cậu đừng để những chuyện đó vào lòng. Tớ nghĩ Diệp Triều Nhiên vẫn thích cậu. 】

Cố Nghiêu nhận lấy tờ giấy, đọc xong liền vò nát thành cục, ném vào thùng rác bên cạnh.

Những người khác không biết, nhưng Cố Nghiêu rất rõ ràng, Diệp Triều Nhiên là thật sự không thích anh ta.

Thứ sáu hôm đó, trên sân thượng gió có hơi lớn, đối diện với Diệp Triều Nhiên, Cố Nghiêu thấy trong mắt cậu có sự khinh thường, châm chọc, nhưng dù anh ta có cố gắng tìm kiếm thế nào, cũng không thể tìm thấy ánh mắt yêu mến như trước kia.

Nghĩ đến đây, Cố Nghiêu liền cảm thấy ngực mình trướng trướng.

Loại cảm giác này thật kỳ lạ, là trước đây chưa từng có, Cố Nghiêu trong lúc nhất thời cũng không biết nên hình dung như thế nào.

Cố Nghiêu sẽ tìm người trả thù Khương Tầm Mặc, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn làm tổn thương Diệp Triều Nhiên.

Nếu không phải ngày hôm qua Diệp Triều Nhiên cùng Khương Tầm Mặc đi cùng nhau, cũng sẽ không……

Nghĩ đến đây, Cố Nghiêu bỗng nhiên sửng sốt một chút.

Anh ta vì sao phải thay Diệp Triều Nhiên suy xét?

Nếu không phải bởi vì Diệp Triều Nhiên, cũng sẽ không xảy ra loạt chuyện này.

Thậm chí có thể nói, Cố Nghiêu hôm nay gặp những khó khăn này đều là do Diệp Triều Nhiên dựng lên.

Nhưng không biết vì sao, đối với Diệp Triều Nhiên Cố Nghiêu chính là hận không thể nói.

Cố Nghiêu xưa nay chưa bao giờ có tâm trạng phức tạp như thế.

……

Nhất Trung có hai phần ba học sinh thích dạo diễn đàn, Diệp Triều Nhiên là phần ba còn lại.

Gần đến giờ tan học, Diệp Triều Nhiên mới từ trong miệng Trương Tề biết được tin tức về mình đang thầm yêu trộm nhớ.

Diệp Triều Nhiên trong lúc nhất thời vô cùng sợ hãi, cậu không ngờ lời đồn lại truyền đến mức thái quá như vậy.

“Tớ cùng Khương Tầm Mặc chỉ là……” Diệp Triều Nhiên ấp úng một chút, trong lúc nhất thời không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung chính xác nhất, cậu vốn định nói là bạn học, nhưng lại nghĩ đến ngày hôm qua và sáng nay, nói ra liền biến thành, “Chúng tớ chỉ là bạn bè.”

Nhưng Trương Tề chú ý lại không phải lời giải thích của Diệp Triều Nhiên, mà là cái chớp mắt tạm dừng vừa rồi của cậu!

Nhìn một cái xem, chính mình cũng ngập ngừng!

Điều này chứng minh cái gì?

Chứng minh Diệp Triều Nhiên cũng có chút chột dạ!

Trương Tề chớp mắt nhìn Diệp Triều Nhiên: “Hiểu rồi đều hiểu.”

Diệp Triều Nhiên: “……”

Cậu biết cái gì cậu hiểu cái gì?

Diệp Triều Nhiên rất bất đắc dĩ: "Mọi người thật sự hiểu lầm."

Suy nghĩ một chút, cậu đem chuyện hôm qua gặp lưu manh kể lại cho Trương Tề.

Trương Tề ngạc nhiên: "Người hôm qua gặp lưu manh thế mà là cậu và Khương Tầm Mặc?"

Diệp Triều Nhiên gật đầu.

Trương Tề nói: "Tôi nói sao Khương Tầm Mặc còn đi theo cậu về nhà, thì ra là như thế này……"

Trước đó Trương Tề còn mang tâm thái xem náo nhiệt, lúc này tâm thái của cậu ta đã thay đổi: "Vậy hiện tại thế nào? Cậu muốn lên diễn đàn giải thích một chút sao?"

Diệp Triều Nhiên tự hỏi một lát, lắc đầu: "Không được."

"Càng giải thích càng lớn chuyện."

Không phải Diệp Triều Nhiên không muốn giải thích, mà là cậu cảm thấy lúc này mình nhảy ra giải thích, phỏng chừng cũng không mấy người sẽ tin.

Ngược lại sẽ cho nổi lên tin vịt bốn phía, sẽ chỉ làm những học sinh thích ăn dưa càng thêm phấn khích.

Ngược lại là không giải thích, không đáp lại, đợi những thảo luận này giảm nhiệt, lại ra mặt giải thích, người tin tưởng sẽ nhiều một ít.

Trương Tề còn muốn nói gì, vừa lúc tiếng chuông vào học vang lên, Khương Tầm Mặc đi tới chỗ ngồi, Trương Tề đành phải trở về chỗ của mình.

Giáo viên vào phòng học, phòng học nháy mắt yên tĩnh lại.

Diệp Triều Nhiên vốn hẳn là rất nhanh sẽ tiến vào trạng thái học tập, nhưng nghĩ đến lời nói của Trương Tề vừa rồi, thật lâu cũng không thể bình tĩnh.

Khương Tầm Mặc biết chuyện trên diễn đàn sao?

Cậu ấy sẽ không nghĩ nhiều đi?

Diệp Triều Nhiên khó được thấp thỏm, muốn gửi tin nhắn cho Khương Tầm Mặc hỏi một chút, lại nghĩ đến mình căn bản không có liên hệ của Khương Tầm Mặc.

Vì vậy Diệp Triều Nhiên xé một tờ giấy nháp, viết cho Khương Tầm Mặc một tờ giấy: 【 số WeChat của cậu là bao nhiêu? 】

Khương Tầm Mặc nhìn thấy tờ giấy xong hơi nhíu mày, viết số WeChat của mình qua.

Diệp Triều Nhiên lén lấy ra điện thoại, thêm Khương Tầm Mặc vào WeChat.

Khương Tầm Mặc đồng ý lời mời của Diệp Triều Nhiên.

Chỉ một lát, tin nhắn của Diệp Triều Nhiên đã gửi lại.

Diệp Triều Nhiên: 【 Hôm nay cậu xem diễn đàn chưa? Trên diễn đàn nói cậu không tin là thật chứ? 】

Khương Tầm Mặc nhìn tin nhắn trên điện thoại, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một chút.

Chỉ vì chuyện này mà tìm mình muốn WeChat?

Tờ giấy có thể muốn WeChat của mình, không thể viết giải thích?

Chính là muốn thêm mình vào WeChat thôi.

Diệp Triều Nhiên, thật đúng là quỷ kế đa đoan a.

Khương Tầm Mặc trả lời: 【 Không có. 】

Diệp Triều Nhiên: 【 vậy là tốt rồi! Tôi thật sợ cậu bởi vì chuyện này xa cách tôi. 】

Cậu thật vất vả mới kết bạn được một người.

Khương Tầm Mặc lần này không đánh chữ trả lời, mà là buông điện thoại, nhìn về phía Diệp Triều Nhiên, hạ giọng nói: "Sẽ không."

Diệp Triều Nhiên đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó đôi mắt cong cong, lộ ra một nụ cười, cũng nhẹ giọng nói: "Vậy là tốt rồi."

Khương Tầm Mặc thu lại ánh mắt, nghĩ thầm nếu không mình cứ đợi thêm một thời gian nữa rồi mới từ chối Diệp Triều Nhiên.

Nếu lúc này từ chối cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ khổ sở đến mức khóc.

Khương Tầm Mặc lại nghiêng đầu nhìn mắt Diệp Triều Nhiên, khóe miệng cậu vẫn chưa thu lại, đôi mắt sáng ngời lại thanh tú, hơi hơi nghiêng đầu đối diện với anh.

Khương Tầm Mặc cũng nhịn xuống nụ cười, vậy cứ đợi một lát đã.

Anh vẫn rất thích nhìn Diệp Triều Nhiên cười.

...

Dù sao ngày hôm qua mới xảy ra chuyện "thu phí bảo kê", nên hôm nay tan học, số lượng phụ huynh đến đón học sinh rõ ràng tăng lên, Diệp Triều Nhiên cũng nhìn thấy Diệp Bùi ở cổng trường.

Nhìn thấy Diệp Triều Nhiên, Diệp Bùi liền vẫy tay với cậu.

Diệp Triều Nhiên nhanh chóng chạy tới, có chút bất đắc dĩ nói: "Ba, nhà của chúng ta gần như vậy, sao ba còn tới đón con?"

Chuyện xảy ra ngày hôm qua, chỉ có Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc biết rõ.

Cố Nghiêu một lần không thành, chắc chắn sẽ có động thái tiếp theo, nhưng chắc chắn không phải trong thời gian gần nhất, nên Diệp Triều Nhiên cũng không lo lắng.

Diệp Bùi biết cậu hiểu lầm, cười giải thích: "Không hẳn là vì chuyện này, chủ yếu là hôm nay ba và mẹ con đi giao tiền đặt cọc nhà mới, chúng ta muốn đưa con qua xem, tiện thể ăn một bữa cơm."

Diệp Triều Nhiên: "À, nhà mới ở đâu thế?"

Cậu vẫn chưa hỏi đâu.

Diệp Bùi nháy mắt: "Đợi tới rồi con sẽ biết."

Diệp Triều Nhiên cười: "Được ạ."

Nhưng lúc này bọn họ cũng không nghĩ tới, chuyện ngoài ý muốn sẽ đến đến nhanh như vậy.

Không đợi Diệp Triều Nhiên và Diệp Bùi đến nhà mới, Diệp Bùi liền nhận được điện thoại từ công ty.

"Cái gì? Ai tiếp đơn đó?" Diệp Bùi dừng xe bên đường, xuống xe nghe điện thoại.

Diệp Triều Nhiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Bùi, cảm thấy chuyện này có khả năng không phải việc nhỏ.

Quả nhiên, không lâu sau Diệp Bùi liền lên xe nói với Diệp Triều Nhiên: "Xin lỗi, Tiểu Nhiên, hôm nay công ty có chút việc, ba trước đưa con về nhà, lịch trình hôm nay chỉ có thể hủy bỏ."

Diệp Triều Nhiên rất hiểu chuyện: "Không có gì, chờ lúc sau có thời gian lại đi cũng được."