Thế Thân Trọng Sinh Vạn Người Mê

Chương 1: Trọng sinh

Gió lạnh gào thét thổi qua cửa sổ nhỏ, cuốn những bức màn trắng lên, mang đi phần lớn hơi ấm trong căn hầm ngầm.

Trên chiếc giường lạnh lẽo, một thanh niên run rẩy tỉnh dậy sau cơn mê man do thuốc tê.

Cậu há miệng, nhưng cổ họng khô khốc chỉ phát ra những tiếng ú ớ kỳ lạ không rõ nghĩa.

Gió lạnh không ngừng thổi vào, khiến thanh niên run rẩy cả người.

Chẳng biết đã qua bao lâu, cánh cửa phòng mới được mở ra từ bên ngoài.

Một người đàn ông từ trên cao nhìn xuống thanh niên đang nằm trên giường, sau đó chậm rãi đóng cửa sổ lại. Gió lạnh bị ngăn chặn bên ngoài, thanh niên lúc này mới dễ chịu hơn đôi chút.

Cậu từ từ cử động cổ, ánh mắt đυ.c ngầu nhìn chằm chằm người đàn ông, như muốn nói điều gì đó.

Người đàn ông kéo ghế dựa ra, thong thả ngồi xuống bên mép giường của thanh niên.

“Diệp Triều Nhiên.” Người đàn ông chậm rãi cất tiếng.

Đôi mắt Diệp Triều Nhiên giật giật, cậu muốn mở to mắt ngồi dậy, nhưng thuốc tê đã hết tác dụng. Cậu vừa động, lập tức động đến vết thương ở l*иg ngực, cơn đau dữ dội khiến cậu thổn thức, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Cậu vừa mới ngồi dậy được nửa chừng, lại vô lực mà ngã xuống giường.

Từ đầu đến cuối, người đàn ông ngồi trên ghế vẫn không hề động đậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu giãy giụa gần chết.

“Hô hô ——”

Trong cổ họng Diệp Triều Nhiên phát ra tiếng thở dốc ồ ạt, như tiếng chong chóng cũ kỹ, vô cùng khó nghe.

Người đàn ông không hề che giấu sự chán ghét trong mắt, nhìn Diệp Triều Nhiên như thể cậu là một thứ đồ bẩn thỉu. Cậu liếc mắt một cái rồi rời tầm mắt.

"Cha mẹ nuôi mày, hôm qua trên đường đến đây thăm mày, đã gặp tai nạn xe cộ qua đời."

Những lời này như là một cú sét đánh vào Diệp Triều Nhiên, cậu không màng đến vết thương đang chảy máu, bắt đầu giãy giụa như điên dại, vươn tay muốn túm lấy ống tay áo người đàn ông, nhưng bị ông ta nhẹ nhàng né tránh.

Người đàn ông đứng dậy, lùi một bước, tiếp tục nói: "Nhưng mày cũng không cần lo lắng, mày cũng mau đi cùng họ. Ngay sáng hôm nay, Phương gia đã tuyên bố Phương Yến đã chết, nguyên nhân tử vong là bệnh tim bẩm sinh. Từ nay về sau, Yến Yến sẽ thay thế thân phận của mày, sống tốt ở Phương gia. Còn mày, sẽ là Phương Yến, thay thế thằng bé mà chết đi."

"Nhưng đây cũng là do mày tự chuốc lấy, nếu không phải mày trở lại Phương gia, chia đi sự sủng ái của Yến Yến. Mày là song sinh của Yến Yến, trái tim của mày và thằng bé là tương thích nhất. Muốn cho Yến Yến sống sót, đây là biện pháp duy nhất."

"Diệp Triều Nhiên, mày muốn trách thì trách chính mình đi, đều là do mày sai."

L*иg ngực Diệp Triều Nhiên phập phồng kịch liệt, cơn đau từ vết thương chưa lành ở ngực trái truyền đến, cổ họng trào lên một mảng vị tanh ngọt, trước mắt Diệp Triều Nhiên tối sầm lại, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Chẳng biết cậu lấy sức lực từ đâu, thế mà chống một hơi ngồi dậy.

Người đàn ông bị hoảng sợ, ông ta đang muốn quát lớn Diệp Triều Nhiên, liền thấy Diệp Triều Nhiên như con diều đứt dây, thẳng tắp rơi xuống đất.

Dụng cụ bên giường bệnh kêu ầm ĩ, trong cơn hỗn loạn, Diệp Triều Nhiên cuối cùng một lần mở to mắt, cậu há miệng, cuối cùng phát ra một câu chỉ có mình cậu có thể nghe được:

"Chính là, lúc trước là các người cầu tôi trở về……"

Âm thanh "Tích" liên tục vang lên, màn hình theo dõi trên giường bệnh biến thành một đường thẳng không còn phập phồng.

Diệp Triều Nhiên mãi mãi nhắm lại đôi mắt.

"Này! Diệp Triều Nhiên, mau nói chuyện với tôi một chút nào," bạn cùng bàn dùng sức đập vào bả vai Diệp Triều Nhiên, tò mò hỏi, "Sau khi cậu về với cha mẹ ruột, có phải cũng muốn chuyển trường không?"

Nhìn khuôn mặt có vài phần xa lạ trước mặt, Diệp Triều Nhiên hoảng hốt vài giây, mới chậm rãi chớp mắt.

"Cậu là..."

Cuối cùng chữ "ai" còn chưa kịp thốt ra, Diệp Triều Nhiên đã đối chiếu người trước mặt với người trong trí nhớ.

Người này là bạn cùng bàn của cậu ở lớp 12 - Trương Tề.

Quá khứ trước đây, hiện rõ trước mắt.

Như một giấc mộng dài đằng đẵng, Diệp Triều Nhiên tỉnh dậy vẫn chưa lấy lại bình tĩnh được.

Nhưng cảm giác đau đớn khi kim gây tê đâm vào cánh tay quá chân thật, Diệp Triều Nhiên không thể tin được đó chỉ là một giấc mơ.

Không phải mơ, Diệp Triều Nhiên lắc đầu chắc chắn.

Tất cả đều là những gì đã xảy ra thật sự.

Trong thời gian ngắn ngủi vài giây, Diệp Triều Nhiên đã chấp nhận sự thật này.

Cậu đã trọng sinh.

Trọng sinh trở lại năm lớp 12 của cậu.

Thời điểm mà bi kịch vẫn chưa diễn ra.

Diệp Triều Nhiên cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, cậu trực tiếp đứng lên, xoay người chạy ra ngoài lớp học.

Các bạn học đang học tự học đều bị hành động khác thường của cậu kinh ngạc, sôi nổi nhìn xung quanh.

Trương Tề càng sửng sốt vài giây, mới lớn tiếng hô một câu: "Diệp Triều Nhiên! Còn chưa tan học mà!"

Lúc này Diệp Triều Nhiên đã sớm không quan tâm đến những thứ đó nữa.

Ký ức dần trở lại, cậu rất nhanh đã xâu chuỗi toàn bộ những gì sẽ xảy ra hôm nay lại với nhau.

Cũng chính vào hôm nay của kiếp trước, dưới sự thuyết phục của cha mẹ ruột, cậu đã đưa ra một quyết định hối hận cả đời, chia tay cha mẹ nuôi đã nuôi dưỡng mình mười sáu năm, đi theo cha mẹ ruột trở về nhà họ Phương.

Cũng chính từ thời khắc quan trọng này, cuộc đời Diệp Triều Nhiên bắt đầu đi vào con đường tối tăm.

Ngay từ đầu, Diệp Triều Nhiên vẫn chưa phát hiện ra bộ mặt thật của những người thân này.

Nhưng theo thời gian trôi qua, họ dần dần lột bỏ lớp vỏ giả nhân giả nghĩa, Diệp Triều Nhiên mới biết được, hóa ra trước nay chờ đợi cậu đều không phải một gia đình ấm áp hạnh phúc, mà là một âm mưu tính toán đã được lên kế hoạch từ lâu.

Diệp Triều Nhiên ở nhà họ Phương chính là người ngoài.

Bố mẹ nhà họ Phương nói với cậu: "Con họ Diệp, chúng ta họ Phương, vốn dĩ chúng ta không phải người một nhà."

Anh cả nhà họ Phương nói: "Đừng đến trước mặt tôi lấy lòng, chướng mắt."

Ngay cả người mà Diệp Triều Nhiên thích nhất cũng nói với cậu: "Cậu vĩnh viễn cũng không bằng Yến Yến."

Mọi người đều thiên vị Phương Yến, thậm chí cuối cùng, trái tim thuộc về Diệp Triều Nhiên cũng bị đổi lấy bằng Phương Yến.

Nước mắt mới từ khóe mắt chảy xuống đã bị gió lạnh cuốn đi, gió lạnh như dao cắt.

Diệp Triều Nhiên cũng không nhớ rõ mình đã chạy bao lâu, cuối cùng chạy đến dưới lầu khu chung cư nhà mình.

Trước cửa căn hộ dừng một chiếc siêu xe đắt tiền, Tống Nhã đang kéo Diệp Bùi, cùng với cặp vợ chồng trước mặt nói chuyện cười nói, ngay bên cạnh họ, còn có hai chiếc vali cực lớn.

Nhìn thấy hai khuôn mặt nhớ nhung ngày đêm, chóp mũi Diệp Triều Nhiên càng cay, không chút suy nghĩ liền gọi lên: "Ba, mẹ!"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tống Nhã lập tức quay lại đây.

Thấy Diệp Triều Nhiên, bà vừa mừng vừa sợ: "Tiểu Nhiên, sao sớm như vậy đã trở lại......"

Lời còn chưa dứt, Diệp Triều Nhiên tựa như một quả đạn pháo nhỏ vậy, lao vào trong vòng tay bà.

Trên mặt Tống Nhã không che được kinh ngạc, Diệp Bùi càng mờ mịt.

Ánh mắt nghi hoặc của Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa cũng dừng ở trên người Diệp Triều Nhiên.

Hai vợ chồng liếc nhau, Thái Liên Hoa thuần thục mà treo lên một nụ cười, cười hỏi: "Triều Nhiên, đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ là bởi vì muốn cùng chúng ta đi trở về, quá khẩn trương?"

Phương Kỳ Sơn cũng nở nụ cười: "Triều Nhiên nha, tuy rằng nhà của chúng ta điều kiện ở thành phố A cũng không tính đặc biệt tốt, nhưng là so với nơi này, kia chính là mạnh hơn nhiều. Con yên tâm, cùng chúng ta trở về, tuyệt đối sẽ không làm con chịu ủy khuất."

Thái Liên Hoa cũng tán đồng gật gật đầu.

Diệp Bùi và Tống Nhã nghe được lời này sắc mặt đồng thời thay đổi.

Diệp Triều Nhiên nhận thấy được người Tống Nhã rõ ràng cứng một chút.

Cảm xúc thoáng phát tiết xong, Diệp Triều Nhiên dần dần bình tĩnh lại.

Lần này trọng sinh, Diệp Triều Nhiên sẽ không lại giẫm lên vết xe đổ, càng sẽ không lại làm cha mẹ dưỡng dục mình mười sáu năm thương tâm.

Lau sạch nước mắt, Diệp Triều Nhiên buông Tống Nhã ra.

Đón nhận ánh mắt lo lắng của Tống Nhã, Diệp Triều Nhiên nhìn bà lộ ra một nụ cười trấn an.

Cậu xoay người, cuối cùng đem tầm mắt đặt ở trên người Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa.

Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa hôm nay tới đều là cố ý trang điểm một phen, ngăn nắp xinh đẹp cùng tiểu khu xưa cũ này có vẻ không hợp nhau.

Thấy ánh mắt Diệp Triều Nhiên nhìn qua, hai vợ chồng đồng thời nhìn Diệp Triều Nhiên lộ ra một nụ cười.

“Hành lý đã giúp con đóng gói xong, nếu Triều Nhiên cũng đã trở lại, bây giờ chúng ta đi thôi.” Thái Liên Hoa đã có chút không kiên nhẫn, nhưng bà ta kìm nén rất tốt.

Phương Kỳ Sơn liếc mắt nhìn hai cái rương hành lý lớn, trong mắt ghét bỏ chợt lóe lên: “Thực ra nhà chúng ta cái gì cũng chuẩn bị tốt rồi, không cần mang nhiều đồ vật như vậy.”

Quan trọng hơn là, ông ta cảm thấy hai cái rương lớn này sẽ làm bẩn xe của mình.

Diệp Triều Nhiên bất động thanh sắc mà thu lại biểu cảm của hai người vào đáy mắt.

Cậu không khỏi có chút ngạc nhiên, hóa ra đôi vợ chồng này lại thể hiện rõ ràng đến vậy.

Vậy vì sao kiếp trước mình không phát hiện ra chứ?

Diệp Triều Nhiên âm thầm nắm chặt nắm tay, xoay người nhấc rương hành lý của mình.

“Đi thôi.” Diệp Triều Nhiên nói.

Trên mặt Thái Liên Hoa vui vẻ, đang định bảo Phương Kỳ Sơn giúp một tay, liền thấy Diệp Triều Nhiên xoay người đối Diệp Bùi nói: “Ba, giúp con đem cái rương kia xách lên.”

Lời này vừa ra, bốn người lớn ở đây đều ngây ngẩn cả người.

Tống Nhã càng là khó tin mà nhìn về phía Diệp Triều Nhiên: “Tiểu Nhiên?”

Diệp Bùi dẫn đầu phản ứng lại, sắc mặt ông vui vẻ, bước nhanh đi đến bên cạnh Diệp Triều Nhiên, nhấc cái rương bên chân Diệp Triều Nhiên, đồng thời còn cầm lấy cái rương trong tay Diệp Triều Nhiên: “Đều giao cho ta.”

“Đi, trở về đi.” Diệp Bùi nói.

Diệp Triều Nhiên đôi mắt có chút đỏ, gật đầu thật mạnh: “Dạ."

Thái Liên Hoa cùng Phương Kỳ Sơn vẫn chưa hiểu rõ biến cố bất ngờ, nhất định sẽ không để Diệp Triều Nhiên rời đi như vậy, nhanh chóng tiến lên ngăn lại.

“Triều Nhiên, làm sao vậy? Không phải đã nói muốn cùng chúng ta trở về sao?” Phương Kỳ Sơn hỏi.

“Bây giờ con không muốn cùng các người đi nữa.” Diệp Triều Nhiên nói xong liền nắm lấy cánh tay Tống Nhã, từ một phía khác đi lên lầu.

“Như vậy được sao?” Thái Liên Hoa liền nóng nảy, “Chúng ta không phải đều nói tốt sao? Con sao đột nhiên đổi ý?”

Phương Kỳ Sơn còn muốn đuổi theo, Diệp Bùi liền chắn trước mặt hai người.

Ông cao hơn hai người này nửa cái đầu, dáng người cường tráng, chính xác chặn tầm mắt của hai vợ chồng.

“Hai vị mời trở về đi.” Diệp Triều Nhiên đã đi rồi, Diệp Bùi cũng khó che giấu vẻ chán ghét đối với đôi vợ chồng này, trên cao nhìn xuống chăm chú nhìn hai vợ chồng, trong mắt đều là khinh thường.

Phương Kỳ Sơn bị chặn lại, tức giận đến khớp hàm đều cắn chặt, ông ta căm giận trừng mắt Diệp Bùi: “Diệp tiên sinh, ngài đây là có ý gì? Biết được nay Diệp Triều Nhiên cùng chúng ta về nhà, không ít truyền thông đều đuổi đến đây, mấy người không phải là làm trò trước mặt truyền thông đổi ý đi?”

Diệp Bùi nghe được lời này liền cười, con ngươi thâm sâu đều là trào phúng: “Triều Nhiên là con trai hợp pháp được chúng tôi nhận nuôi, cho dù chúng tôi thật sự đổi ý, cũng hợp pháp hợp tình hợp lý. Các người lại có thể làm gì?”

Nói xong những lời này, Diệp Bùi cũng không quay đầu lại mà đi.

Lời tác giả:

Mở đầu một cuốn truyện mới đây!

Một cuốn truyện ngược tra vả mặt ngọt sảng, hy vọng mọi người thích!