Vân Yên xếp thứ hai.
Chất lượng sản phẩm ở cửa hàng cấp một rất bình thường, đến lượt cô, sản phẩm thực tế một quá đắt để mua, không tiết kiệm chi phí hai là không thể dùng được.
Sau khi suy nghĩ, cô chuyển sự chú ý sang đạo cụ trò chơi.
“Hai cơ hội rút thẻ, giá 10 điểm cống hiến.”
“Năm [Hàng rào] (thẻ kiến trúc), giá 30 điểm cống hiến.”
“Một [Tòa nhà dân cư] (thẻ kiến trúc), giá 20 điểm cống hiến.”
Vân Yên cân nhắc, vật liệu đầy đủ, cô lại có thể tự mình xây dựng kiến trúc nên không cần thiết phải tốn nhiều điểm lãng phí, thế là cô ấn nhẹ vào bảng.
[Chúc mừng người chơi đã mua được 2 cơ hội rút bài.]
[Hiện người chơi đang nắm giữ 5,8 điểm cống hiến.]
[Hiện tại, bạn có tổng cộng ba cơ hội rút thẻ, bạn có muốn sử dụng ngay bây giờ không?]
Vân Yên nhấp vào [Có].
Sau ba lần rút liên tiếp, cô nhận được thẻ N, thẻ N và thẻ R.
Vân Yên nhìn lướt qua, nhanh chóng cất ba tấm thẻ đi.
Hệ thống thông báo, [Trận chiến này đã kết thúc, vui lòng rời khỏi phó bản càng sớm càng tốt.]
[Nếu quá thời gian người chơi vẫn chưa rời đi, hệ thống sẽ cưỡng chế ngắt kết nối với người chơi]
Sau đó, đồng hồ đếm ngược ở góc trên bên phải được phóng to lên nhiều lần và xuất hiện ở chính giữa.
“Mua sắm xong khoan hãy rời đi, thẻ không sử dụng có thể đổi.” Tử Hi lạnh lùng nói.
Hải Vô Nhai đầu tiên là giật mình, sau đó bừng tỉnh nhận ra, khó trách sau khi đếm ngược kết thúc, vẫn có người chơi chưa chịu rời khỏi.
Hắn vừa mới cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng phó bản đã kết thúc vì sao lại có người không chịu rời đi? Ở lại phó bản tận nửa giờ, đây là muốn làm cái gì? Hóa ra là tập hợp một chỗ, cùng nhau trao đổi đồ vật.
Vân Yên lãnh đạm nói: “Tôi rút được đều là những lá bài có thể sử dụng, tôi sẽ không tham gia. Khi nào có duyên sẽ gặp lại.”
Nói xong, cô xin hệ thống rời đi.
Tử Hi còn chưa kịp giữ cô ở lại, đã nghe thấy Annie thì thầm nói: “Điểm cống hiến của tôi dùng để mua lương thực. Những tấm thẻ rút được trước đó đều đã dùng hết, tôi không có dư tấm thẻ nào để trao đổi.”
Tử Hi, “...”
Chuyện gì đã xảy ra với thôn dân trong phó bản này vậy? Nếu họ không tham gia thì hắn tìm đâu ra đối tượng trao đổi thẻ tài nguyên như gỗ, đá?
****
Thời gian trong trò chơi và trong thực tế giống nhau, khi trận chiến kết thúc, thế giới hiện thực đã là buổi tối.
Từ khoang trò chơi bò ra, Vân Yên phát hiện mình vậy mà cũng không đói lắm.
Nhân viên công tác chủ động giải thích: “Nếu trò chơi kéo dài hơn sáu tiếng, chúng tôi sẽ bơm dung dịch dinh dưỡng vào khoang trò chơi.”
“Đây là ưu đãi dành cho người mới, hoàn toàn miễn phí, chỉ có một lần này thôi.”
“Sau này khi chơi ‘Vô Hạn Kiến Thành’, cô nhớ chuẩn bị trước đủ lượng dịch dinh dưỡng.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn vì đã nhắc nhở.”
Vân Yên hoảng hốt nhớ lại, Vân Nghị đã nói với cô việc này. Cô thuận miệng nói tiếng cảm ơn rồi bước ra khỏi cửa phòng chuẩn bị.
Khi quay người lại, cô vô tình nhìn thấy 75% khoang trò chơi đã mở ra. Cô không rõ là do những người chơi mới khác đã sớm kết thúc phó bản hay là do không may bị loại khỏi trò chơi.
****
Đầu mùa xuân, vào tháng ba, trời trở ấm và lạnh.
Vân Yên vừa bước ra khỏi đại sảnh trò chơi, cô đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đợi ngoài cửa.
“Anh?” Cô hơi kinh ngạc.
Vân Nghị ngước mắt lên: “Ra rồi à?”
“Vâng.” Vân Yên đáp lại rồi chạy chậm tới: “Sao anh lại tới đây? Anh không chơi game à?”
“Hôm nay anh nghỉ.” Vân Nghị nói.
Trong trò chơi “Vô Hạn Kiến Thành”, sau mỗi trận chiến, người chơi có thể được nghỉ hai ngày. Người chơi cũng có thể lựa chọn không nghỉ ngơi và tiến vào trò chơi báo danh mỗi ngày.
Bởi vì các ngày nghỉ có thể được tích lũy và không cần phải lo lắng về việc hết hạn nên những người chơi có kinh nghiệm thường sẽ có ý thức tích trữ nhiều hơn. Khi trạng thái của họ không tốt, họ có thể cho mình một kỳ nghỉ dài ngày để điều chỉnh lại.
Vân Yên thầm nghĩ, nếu cô nhớ không lầm thì anh trai cô một tuần chỉ nghỉ một ngày? Hôm nay cũng không phải là ngày nghỉ định kỳ mà?
“Đừng suy nghĩ nữa, lên xe đi.” Vân Nghị tiện tay xoa đầu Vân Yên.
Cùng lúc đó, Vân Yên nghĩ, ngón tay hơi lạnh, hình như anh ấy đã chờ được một lúc lâu rồi...
Cô lên xe, ngã người về phía sau một chút, chợt cảm thấy mệt mỏi.
“Rất mệt hả?” Vân Nghị cau mày hỏi.
“Có một chút.” Vân Yên mơ hồ trả lời.
“Chơi game mười hai tiếng, nhất định sẽ mệt mỏi.” Vân Nghị lẩm bẩm nói: “Về nhà đi ngủ sớm đi.”
Vân Yên không nói gì. Cô chỉ chơi game suốt 12 tiếng thôi sao? Luận văn cô cũng viết hơn mười tiếng đồng hồ đấy!
Nghĩ tới đây, cô không khỏi thở dài.
Khi tạo tài khoản, bị hệ thống ép chọn nghề; khi kiểm tra bảng, thuộc tính xuất hiện BUG; một kho kiến
thức khổng lồ chợt xuất hiện trong đầu cô, như thể bị một người chơi max cấp chiếm lấy.... Kể từ khi cô gặp ác mộng, mọi thứ cô trải qua đều giống như một sự kiện siêu nhiên.
Ban đầu cô còn muốn khiếu nại với chính quyền, nhưng bây giờ... Vân Yên cảm thấy, cô vẫn là nên tự mình tận hưởng niềm vui đi.
Thiết lập của trò chơi trên di động và trò chơi thực tế ảo cũng gần như giống nhau, chỉ có một số khác biệt nhỏ, giống như một bản cập nhật mới của hệ thống, một số yếu tố mới đã được thêm vào.
Cô cần phải nhanh chóng thích nghi với nó, cô chính là người chơi lão làng mà!
Mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, dù sao cô cũng là người được hưởng lợi từ nó, vậy là được rồi.
Vuốt vuốt lông mày, Vân Yên vui vẻ lật xem tư liệu.
Cô nhìn thấy dòng chữ viết trên giấy, “Trong các trận chiến nhỏ, lúc đầu hệ thống sẽ đưa 2-3 tòa nhà ở chỗ doanh trại đóng quân. Thông thường, người chơi sẽ gọi chúng là kiến trúc hệ thống.”
“Nếu có thể chiếm được nó trước và phòng thủ thành công, vào mỗi ngày sau khi chiến đấu kết thúc, phần cống hiến của người chơi sẽ là +2. Nếu chiếm được N tòa nhà, phần cống hiến sẽ là +2N.”
“Nếu người chiếm đóng là một đoàn đội gồm X người, vào mỗi ngấu khi chiến đấu kết thúc, điểm cống hiến của thành viên trong đội sẽ là + 2N/X”
“Chú ý 1: Kiến trúc hệ thống không thể di chuyển.”
“Chú ý 2: Sau khi chiếm giữ kiến trúc, người chơi phải ở gần đó trong thời gian chiến đấu và chịu trách nhiệm phòng thủ. Người chơi không thể rời xa kiến trúc cho đến khi từ bỏ chiếm đóng hoặc kiến trúc bị phá hủy.”
“Chú ý 3: Nếu từ bỏ chiếm đóng, trong trận chiến này người chơi sẽ không thể chiếm đóng một lần nữa. Trước khi từ bỏ, những người chơi khác không thể chiếm giữ nó.”
“Mẹo 1: Nếu các thành viên có thể tin tưởng, một người có thể độc chiếm kiến trúc trong quá trình làm việc nhóm để tối đa hóa lợi ích của đoàn đội. (Người có cống hiến cao nhất sẽ nhận được thêm 20% phần thưởng)
“Mẹo 2: Tất cả các kiến trúc hệ thống đều bị phá hủy, vượt ải thất bại. Hầu hết các kiến trúc hệ thống đều bị phá hủy, chỉ còn lại một toàn kiến trúc cũng được tính là vượt ải thành công.”
“Mẹo 3: Điểm cống hiến được tính toán hàng ngày, bao gồm nhưng không giới hạn các hành vi sau...”
Đằng sau còn viết rất nhiều.
Lúc này, Vân Yên rốt cuộc cũng hiểu tại sao Tử Hi và những người khác lại cố gắng cầm cự như vậy. Bảo vệ mỗi tòa kiến trúc, điểm cống hiến sẽ tăng thêm +2 mỗi ngày. Không có lý do gì để dễ dàng từ bỏ.
Hơn nữa… theo cô thì đó là liều chết nhưng những người khác có thể không nghĩ như vậy. Dù sao thì cũng không có thương vong, tất cả người chơi đều cùng nhau sống sót đến cuối cùng.
Nghĩ kỹ một chút, nếu không phải trong phó bản cô bị buộc làm bên đối lập, bọn Tử Hi sẽ không đến mức chật vật như vậy.
Kế hoạch ban đầu là thu thập các thẻ bài để dẫn dắt mọi người vượt ải, đồng thời tận dụng tối đa những người chơi nhàn rỗi để hợp tác bảo vệ các kiến trúc doanh trại, đây là một cuộc mua bán một vốn bốn lời.
Không ngờ nửa đường lại có ba người chơi solo bị cô bắt cóc, dẫn đến thiếu nhân lực, vệ binh yếu kém, nguy hiểm khắp nơi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Vân Yên vẫn bình tĩnh như trước, trong lòng không hề xao xuyến. Ngay từ đầu cô đã đề nghị hợp tác, chính đối phương đã từ chối thẳng thắn mà không để lại đường lui.
Đánh giá sai tình huống, phán đoán sai lầm nên phải chịu hậu quả tương ứng.
Trong lúc lái xe, Vân Nghị thỉnh thoảng liếc sang một bên, cực kỳ giống một ông bố già đang lo lắng về điểm số của con mình nhưng không dám hỏi thêm.
Vân Yên chủ động báo cáo: “Em đã chọn nghề nghiệp thôn dân, thành công vượt qua phó bản, cấp bậc hiện tại của em là cấp 2.”
“Em đổi điểm cống hiến lấy kẹo bơ cứng và hộp sữa bò chocolate. Nếu cần, anh có thể mang đi tặng.”
“Ngày mai em sẽ nghỉ ngơi một ngày, ngày kia tiếp tục chơi.”
Vân Nghị khịt mũi, “Anh không hỏi.”
“Đúng vậy, là em quá hưng phấn, nóng lòng muốn cùng anh chia sẻ tin vui.” Vân Yên nghiêm túc nói nhảm.
Vân Nghị hơi cong môi, “Sản lượng lương thực đã giảm đi rất nhiều, nhà máy sản xuất bánh kẹo càng ngày càng ít. Quả thực nó rất thích hợp để làm quà tặng.”
Nhưng giây tiếp theo, anh đổi chủ đề: “Anh có thuốc lá với rượu cao cấp, nó thích hợp làm quà hơn. Còn kẹo bơ cứng và sữa bò chocolate của em, cứ để ở nhà từ từ ăn.”
Vân Yên không tranh cãi và mỉm cười đáp lại: “Vâng.”
Trong tương lai, cô sẽ dọn sạch phó bản, sẽ đổi được càng nhiều thứ tốt. Đến lúc đó, có thể tha hồ ăn uống mà không cần phải lo lắng điều gì.
****
Hai mắt nhắm lại. Khi cô tỉnh dậy thì trời đã sáng.
Vân Yên dọn dẹp sơ qua rồi đi đến phòng khách, dự định ăn sáng.
Không ngờ đi được nửa đường, cô phát hiện một gói hàng nằm trên ghế có viết “Vân Yên” ở cột người nhận.
“Chẳng lẽ đây là vật phẩm đổi được trong trò chơi?” cô đoán.
Mở gói hàng ra, trong đó chứa một túi kẹo bơ cứng được đóng gói cẩn thận và một hộp sữa chocolate được đậy kín.
“Tốc độ giao hàng nhanh thật.” Vân Yên vừa nói vừa lấy ra một viên kẹo bơ cứng, nhét vào miệng.
Vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng.
Vân Yên cẩn thận nếm thử, trong mắt có hơi hoài niệm.
Giảm sản lượng lương thực không chỉ có nghĩa là giảm sản lượng ngũ cốc mà còn có nghĩa là giảm sản lượng các loại cây trồng chính như bông, mía, củ cải đường và các loại cây công nghiệp khác.
Đường trắng được làm từ cây mía và củ cải đường, nguyên liệu thô giảm mạnh, số lượng sản phẩm chế biến cũng giảm mạnh.
Mặt khác……
Lúa mì, đậu, ngũ cốc nguyên hạt và gạo không đủ ăn, có bao nhiêu người quan tâm đến việc trồng cây công nghiệp? Tất nhiên là phải mở rộng diện tích trồng ngũ cốc để thu hoạch thêm lương thực vào năm sau.
Dưới loại tình huống này, kẹo càng trở nên có giá trị hơn.
Vân Yên tự cảnh cáo mình: “Nếu mình không cố gắng, một viên kẹo cũng không có mà ăn!”
Cô xé mở gói bánh mì ra, nhai nuốt từng miếng nhỏ. Trong lòng thì đang tính toán, hôm nay có chút thời gian rảnh, cô phải tranh thủ sắp xếp lại ký ức của mình.
****
Ngày 3 tháng 3.
Sáng sớm, Vân Yên cùng Vân Nghị đến đại sảnh trò chơi.
“Anh sẽ đỗ xe trước.” Vân Nghị dặn dò “Lát nữa chúng ta sẽ đến phòng 18, cùng nhau tổ đội.”
Vân Yên căng thẳng trong lòng, cô kiên định lập trường: “Em muốn tự chơi một mình!”
Vân Nghị, “?”
Chỉ thấy Vân Yên bước đi mạnh mẽ, nhanh chóng rời khỏi, cuối cùng gần như bắt đầu chạy.
Anh vẫn đứng yên tại chỗ, suy ngẫm một lúc nhưng rốt cuộc vẫn không biết mình nói sai chỗ nào.
Vân Yên đi lòng vòng quanh co, cuối cùng cũng thoát khỏi người nào đó. Khi dừng lại nghỉ ngơi, cô thấp giọng tự nói: “Nghề nghiệp, thiên phú, kỹ năng của mình rõ ràng là không bình thường, ai nhìn vào cũng đều biết là có vấn đề. Anh trai có đội ngũ cố định, nên tách ra thì tốt hơn.”
Tài khoản vừa mới tạo chỉ trải qua một trận chiến, nhưng trên bảng thuộc tính đã sáng lên hơn mười kỹ năng.
Người chơi thôn dân bình thường chỉ có thể thắp sáng các kỹ năng tương ứng bằng cách rút bản vẽ. Nói cách khác, ngay cả khi mỗi lần rút thẻ đều không trùng lặp thì vẫn phải rút hơn mười lần liên tiếp mới có thể tạo ra cây kỹ năng.
Còn cô thì sao? Ngay từ đầu trò chơi, cái gì cô cũng có thể tạo ra vậy nên không cần phải lãng phí thời gian, sức lực để thu thập bản vẽ.
Nhưng số liệu quá dễ thấy, nếu không cẩn thận sẽ bị phát hiện. Lỡ như có người báo cáo thì sẽ rất rắc rối!
Để che giấu và giả vờ mình là một người chơi bình thường, Vân Yên đã phải cân nhắc rất nhiều.
Trong phó bản trước, cô đã rút được ba tấm thẻ lần lượt là [Thẻ gỗ] cấp N, [Áo giáp da] cấp N và [Tháp mũi tên trung cấp] cấp R.
[Áo giáp da] được dùng để trao đổi vật liệu, [Tháp mũi tên trung cấp] đã được sử dụng nên không có cách nào giấu diếm. Vì vậy, thứ duy nhất có thể thay thế được chính là [Thẻ gỗ].
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô đã nói dối mình rút được [Bản vẽ hàng rào], cũng dựa vào đó mà thu hút Truy Đuổi và những người khác. Nhờ vậy mà cô không bị lộ tẩy, bình an vượt ải thành công.
Nếu trong tình huống khẩn cấp, buộc cô phải xây dựng các tòa kiến trúc khác, cô vẫn có thể vượt qua phó bản nhưng cô sẽ không thể giải thích được nguồn gốc của bản vẽ. Có lẽ cách duy nhất để xua tan sự nghi ngờ của những người chơi khác là cưỡng ép giải thích bằng “Vận may nghịch thiên” và “Con cưng của thần may mắn”.
May mắn thay, theo thời gian trôi qua, số lần rút thẻ tăng lên, việc có nhiều kỹ năng cũng là điều đương nhiên.
Bởi vậy, trong giai đoạn đầu của trò chơi, Vân Yên có kế hoạch tránh tiếp xúc với người quen càng lâu càng tốt, đợi đến giai đoạn giữa hoặc sau của trò chơi thì cô lại tự do thành lập đoàn đội.