Vô Hạn Kiến Thành

Chương 7: Trận chiến thứ nhất 6

“Trở về rồi à?”

Ánh mắt đảo qua, cô phát hiện HP và thể lực của hai người chỉ còn lại một phần ba. Vân Yên dời hàng rào, cho bọn họ tiến vào.

Hải Vô Nhai hưng phấn, vui vẻ nói: “Ra ngoài săn quái cũng không khó như tưởng tượng!”

“Lực công kích 5-7, tổn thương không cao lắm. Đeo thêm khiên tròn có khả năng phòng thủ +2 và HP+10, là có thể đem bọn chúng từ từ mài chết.”

“Còn nữa, sau khi đánh gϊếŧ động vật, không chỉ rơi ra mảnh vỡ thẻ cấp N mà còn nhận được điểm kinh nghiệm làm phần thưởng! Tuy ít một chút nhưng có còn hơn không.”

“Cậu đuổi theo mấy con thỏ rừng cấp thấp để xoát kinh nghiệm, đương nhiên là đơn giản.” Truy Đuổi không khách khí phá đám: “Huống chi, cậu vốn là giáp sĩ, công kích thấp, phòng thủ cao mà.”

Hải Vô Nhai không xấu hổ mà lại tự hào nói: “Đây là trò chơi mà, nên bắt đầu từ những bước đơn giản nhất mới lên trình được.”

Sau khi tự mình đi săn, hắn đã mơ hồ tìm ra cách sử dụng chính xác chiếc khiên và đã có những tiến bộ vượt bậc so với trước đây.

Truy Đuổi không còn gì để nói, cậu ngồi xuống chờ HP và thể lực của mình hồi phục.

“Bách Mộc đâu?” Vân Yên hỏi.

Trong mắt Hải Vô Nhai hiện lên một tia tôn kính: “Lúc tôi cùng thỏ rừng đánh nhau, đã nhìn thấy anh ấy cùng sinh vật triệu hồi số 1 đang đuổi theo con hổ.”

Đuổi hổ... Vân Yên im lặng.

“Kỳ lạ.” Truy Đuổi nhìn về phía xa, cực kỳ khó hiểu, “Phòng ngự của đội đối diện ở mức trung bình, lại có mấy người không làm gì cả. Sao không tổ chức nhân lực đi săn, sau đó dùng tế đàn triệu hoán NPC?”

Nếu tận dụng tốt khu dân cư, hiệu quả đi săn sẽ được cải thiện đáng kể.

Nếu có nhiều sinh vật triệu hoán không sợ chết, thực lực đoàn đội sẽ đủ để tạo ra sự biến đổi về chất.

Nhưng đối phương lại ngồi ngây người, không nhúc nhích, không có ý định hành động.

Khi câu hỏi được đặt ra, không đợi người khác trả lời, Truy Đuổi đã tỉnh táo trở lại: “Xem ra bọn họ không biết còn có cách khác để có được thẻ tài nguyên.”

Trước khi Bách Mộc và Vân Yên giải thích, cậu cũng giống như bọn họ, không biết gì cả.

Nếu không có người nhắc nhở, lúc này cậu đã ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, vừa quan sát Thôn dân bận rộn, vừa âm thầm tính toán khi nào đồng hồ đếm ngược sẽ kết thúc và khi nào kẻ thù sẽ tiếp tục tấn công.

——Không khác gì Tử Hi và những người khác.

Truy Đuổi đột nhiên ý thức được, việc có một đoàn đội tốt là rất quan trọng.

***

Vào lúc 42:05 sáng ngày thứ hai, Bách Mộc mang theo sinh vật triệu hồi số 1 trở về.

Anh không vội vàng tiến vào khu vực an toàn mà đi thẳng về phía tế đàn.

Trong lòng Hải Vô Nhai run rẩy: “Chẳng lẽ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Bách Mộc đã thu thập được thêm hai thẻ đồ ăn sao?”

Vẻ mặt Truy Đuổi vô cảm: “Trước đây một mình anh ta cũng có thể làm được, bây giờ có thêm sinh vật triệu hồi trợ giúp, không lý nào không làm được.”

“Cả hai đều là người chơi cấp 2, đều là cung thủ, nhưng HP của anh ấy cao hơn tôi một chút.”

“Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là Bách Mộc đã may mắn rút được thẻ trang bị!”

“Thuộc tính cao, vận may tốt, làm sao chúng ta có thể so sánh?”

Hải Vô Nhai liên tục gật đầu, “Không so sánh, không so sánh, chúng ta đều là người bình thường.”

Khi đang nói chuyện, tế đàn bừng lên ánh sáng trắng lòa mắt.

Ngay lập tức, một cung thủ xuất hiện bên cạnh Bách Mộc với ID “Sinh vật triệu hồi số 2” trên đầu.

Đợi anh về, Truy Đuổi nghi hoặc hỏi: “Lần này nhất định sẽ vượt ải, giữ lại thẻ bài đó cho phó bản sau không phải tốt hơn hả?”

Đáp lại, Bách Mộc nói: “Tôi muốn đổi lấy thức ăn.”

Trong thực tế, anh nghèo đến như vậy hả?

Truy Đuổi suy nghĩ, vậy thì không còn cách nào khác. Tương lai còn quá xa, lúc này no bụng mới là điều quan trọng nhất.

Hải Vô Nhai lạc quan nói: “Lần đầu tiên tiến vào phó bản sẽ nhận được ba tấm thẻ bài. Nếu tham gia đánh gϊếŧ, sẽ có cơ hội rút thêm thẻ bài. Mảnh vỡ đi săn có thể hợp thành thẻ đồ ăn. Nhiều cách như vậy, nếu như tính toán ra, thì vẫn có thể có lời mà!”

Hắn tin chắc rằng, nếu chậm rãi tích lũy trong thời gian dài, thẻ bài kiểu gì cũng sẽ ngày càng nhiều hơn.

“Cậu cho rằng mọi chuyện quá đơn giản.” Truy Đuổi không thương tiếc vạch trần ảo tưởng của tân binh cấp 1.

“Trong trò chơi này, thẻ bài chính là sức mạnh và quyền lên tiếng. Càng có nhiều thẻ bài, giá trị càng cao, người khác càng sẵn lòng hợp tác.”

“Nếu cậu nghèo, trình độ lại thấp, sẽ không có ai sẵn sàng cùng cậu tổ đội.”

“Vậy nên một khi có cơ hội, cậu nên cố gắng tích lũy thẻ bài, lãng phí một cái cũng rất đáng tiếc.”

“Không tính là lãng phí.” Bách Mộc phân tích.

“Đây là một trận chiến nhỏ kéo dài ba ngày, hiện tại mới là rạng sáng ngày thứ hai, nếu có thêm một sinh vật triệu hoán hỗ trợ, sẽ có sản lượng lương thực cao hơn, kinh nghiệm tích lũy được nhiều hơn, thăng cấp cũng nhanh hơn.”

“Mặt khác, khi cống hiến tăng lên, các cậu sẽ có cơ hội đạt được thứ hạng tốt hơn.”

“Sáng ngày thứ ba chúng ta vẫn sẽ đi săn như bình thường. Với sự trợ giúp của 2 NPC, trận chiến sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

“Xét cho cùng thì cuộc mua bán này không tính là lỗ.”

Truy Đuổi, “……”

Không hổ là người đứng thứ ba trong bảng xếp hạng cống hiến, mạch não của anh ta cũng khác với người bình thường.

Chỉ cần vượt qua màn chơi, giữ lại những thẻ bài chưa sử dụng cho lần sau và cố gắng chơi càng nhiều vòng càng tốt - đây là lối suy nghĩ đơn giản và không phức tạp của những người chơi bình thường.

Đến lượt người này, lương thực, điểm kinh nghiệm, tốc độ thăng cấp, xếp hạng cống hiến và tiền thưởng, cùng với việc thu hoạch mảnh vỡ đi săn vào ngày thứ ba đều được anh ta xem xét.

Cậu có thể nói gì ngoại trừ việc bị thuyết phục?

****

Sau 1:12:00 chiều, mười kiếm sĩ và bốn giáp sĩ đã bắt đầu tấn công người chơi.

Hải Vô Nhai bỗng nhận ra: “Thời gian tấn công của quân địch là không chắc chắn?”

“Ừ.” Truy Đuổi đứng dậy đáp: “Chỉ cần là buổi chiều, quân địch có thể xuất hiện trước mặt người chơi bất cứ lúc nào.”

“Cho nên chúng ta không thể ở lâu trong rừng, phải trở về sớm.”

“Nếu không có cơ sở phòng thủ, không có khu dân cư, người chơi phải dành ra một khoảng thời gian để nghỉ ngơi, chờ HP cùng thể lực khôi phục tự nhiên. Nếu bắt đầu đánh nhau khi HP còn ở mức thấp thì coi như xong. “

Cổ họng Hải Vô Nhai nghẹn lại, âm thầm ghi nhớ lời cảnh cáo của người chơi đi trước.

Trong lúc nói chuyện, quân địch chia thành hai nhóm.

Trong số đó, năm kiếm sĩ và hai giáp sĩ đi về phía hàng rào, năm kiếm sĩ và hai giáp sĩ khác đi về phía khu dân cư.

Đội hình của bọn chúng được sắp xếp khá đặc biệt. Những giáp sĩ có khả năng phòng thủ cao được xếp ở phía trước, bảo vệ hoàn hảo kiếm sĩ ở phía sau.

“Oanh——” Tháp mũi tên trung cấp phát động tấn công trước, đầu mũi tên dính chặt vào khiên, đuôi tên hơi run lên.

Nếu đây là người chơi, lúc này tay phải của họ sẽ tê dại, tim gan khẽ run lên. Tuy nhiên, người bị tấn công là NPC, sau khi HP giảm nhẹ, chúng vẫn không nhanh không chậm tiếp tục tiến về phía trước.

“Tập trung hỏa lực tấn công!” Bách Mộc hét lớn.

Ngay sau đó, ba mũi tên bắn vào giáp sĩ bên trái, một mũi tên bắn vào bên phải.

Vẻ mặt Truy Đuổi vô tội: “Tôi không biết là cậu nói đến tập trung bên nào.”

“Không sao, tôi đang ra lệnh cho các sinh vật triệu hồi.” Bách Mộc nói.

……Khỏe.

Truy Đuổi thay đổi mục tiêu, chọn đối tượng tương tự để tập trung bắn.

Vân Yên lợi dụng tình thế, cô điều chỉnh để tháp mũi tên trung cấp tấn công cùng một người trước.

Mọi người cùng nhau hợp tác, kéo cung, bắn tên, tốc độ cực nhanh.

Tháp mũi tên trung cấp xứng đáng là thẻ cấp R, tần suất tấn công của nó gấp 1,5 lần cung thủ. Cung thủ kết thúc đợt tấn công thứ hai, tháp mũi tên đã lần thứ ba phóng ra mũi tên.

Hải Vô Nhai nhìn một hồi, ở trong góc run rẩy, cảm giác như chút tự tin mà hắn tích lũy được qua việc đi săn đã mất sạch.

“Muốn mài sạch máu của giáp sĩ quả thật không dễ dàng… Rõ ràng là có sinh vật triệu hồi số 2 trợ giúp, nhưng tốc độ đánh gϊếŧ có vẻ chậm hơn so với hôm qua.”

“Vậy là tốt lắm rồi.” Truy Đuổi tay không ngừng hành động, miệng trả lời: “Cậu thử nghĩ xem, nếu đối phương cũng có cung thủ thì sẽ ra sao.”

Thân thể Hải Vô Nhai chấn động, không dám nghĩ tới.

Một loạt mũi tên khác phóng đi.

Tháp mũi tên trung cấp bắn trúng mục tiêu một cách chính xác, giáp sĩ cuối cùng cũng ngã xuống.

Cùng lúc đó, Vân Yên nhận được nhắc nhở của hệ thống.

[Bạn đã tiêu diệt thành công kẻ địch.]

[Chúc mừng người chơi có cấp độ +1, HP +20 và thể lực +40.]

“Mỗi lần thăng cấp, tốc độ của những nghề nghiệp khác ít nhất sẽ là +1 cho mỗi cấp. Chỉ riêng tốc độ của Thôn dân sẽ là +1 cho mỗi hai cấp.” Vân Yên than nhẹ.

Sau đó cô kiểm tra dữ liệu của chính mình.

Bảng thuộc tính hiển thị——

ID trò chơi: Vân Yên

Cấp bậc: 2 (tiến độ thăng cấp 0)

HP: 80

Giá trị vật lý: 180

Tốc độ: 8

Nhìn vào bảng số liệu, cô thầm tính toán: “Khi thăng cấp, các nghề nghiệp khác nhau sẽ có thuộc tính thưởng khác nhau..”

“Ví dụ, với kiếm sĩ, cấp bậc của người chơi là +1, HP +30, thể lực +30 và tốc độ +1.”

“Ví dụ, một người chơi giáp sĩ sẽ có cấp bậc +1, HP +40, thể lực +20 và tốc độ +1.”

“Ví dụ, đối với một cung thủ, cấp bậc của người chơi là +1, HP +25, thể lực +30 và tốc độ +1,5.”

“Thôn dân có đôi chân ngắn (=tốc độ chậm) và HP thấp, nên họ được định sẵn là một nghề gắn bó với vòng phòng thủ đến chết.”

Trong khi cô đang suy nghĩ, giáp sĩ bên phải đã bị Bách Mộc gϊếŧ chết.

Tuy nhiên, dưới sự che chở của đồng đội, những kiếm sĩ đầy HP đã chạm tới hàng rào. Chúng không nói lời nào, rút kiếm ra, chém mạnh.

Ngay lập tức, HP của hàng rào giảm mạnh.

“May mắn là phòng tuyến được xây dựng thành hai lớp.” Truy Đuổi không thể diễn tả được sự vui sướиɠ.

Ngay cả khi năm tên kiếm sĩ hợp tác chém vào, chúng cũng chỉ có đủ thời gian để chọc thủng tuyến phòng thủ đầu tiên.

Quả nhiên, mấy phút sau, hai hàng rào ngoài cùng đã bị phá hủy. Hàng rào bên trong 67/100 và 74/100 ngoan cố ngăn cách địch với ta.

Lúc này, cả tám kẻ địch đều bị tiêu diệt, không một ai sống sót.

“Chờ một ngày nữa, trận chiến đầu tiên sẽ kết thúc tốt đẹp.” Hải Vô Nhai tự động viên chính mình.

****

So với Bách Mộc và Truy Đuổi thoải mái ra ngoài, Tử Hi và đồng đội của hắn chật vật hơn nhiều.

Tây Dã và một giáp sĩ khác gánh vác trách nhiệm nặng nề, mỗi người cõng hai kiếm sĩ. Họ tập trung tinh thần cao độ, cố gắng hết sức để tránh các đòn tấn công của đối thủ và tạo môi trường tấn công tốt cho đồng đội.

Còn lại một kiếm sĩ và hai giáp sĩ đã có mục tiêu rõ ràng, chúng giơ kiếm lên chém vào tháp mũi tên sơ cấp.

Cung thủ kéo cung muốn bắn, NPC giáp sĩ cầm khiên ở hai bên trái phải bảo vệ chặt chẽ cho các kiếm sĩ.

“Mục tiêu đã bị chặn! Không thể tấn công!” Cung thủ lo lắng hét lên.

Vào thời khắc mấu chốt, Tử Hi vẫn bình tĩnh, lần lượt ra lệnh: “Kiếm sĩ công cao, tôi sẽ quấn lấy hắn.”

“Giáp sĩ có khả năng phòng thủ cao, cậu kết hợp với tháp mũi tên sơ cấp, bắn tên làm hao mòn lượng máu đối thủ.”

“Annie, cầm lấy [Thẻ gỗ] này, tìm cơ hội sửa chữa tháp mũi tên bị hư hỏng!”

“Không cần lo lắng, không cần hoảng sợ, kéo dài trận chiến đối với chúng ta có lợi.”

Giọng của Tử Hi rất bình tĩnh, dường như có thể mang đến cho con người ta sức mạnh vô hạn.

Đám người bình tĩnh trở lại, hành động theo kế hoạch.

Không biết qua bao lâu, dưới sự liên thủ của cung thủ và tháp mũi tên sơ cấp, giáp sĩ của quân địch cuối cùng không thể chống cự được nữa, ngã gục xuống đất.

Không kịp nghỉ ngơi, cung thủ đã nhắm vào một tên giáp sĩ khác, kéo thả dây cung.

Dưới sự cắn răng kiên trì của mọi người, cán cân thắng lợi đang dần nghiêng về phía người chơi.

Khi cung thủ gϊếŧ chết tên giáp sĩ thứ hai, Tử Hi 1v1 cũng chém chết kiếm sĩ, tình hình cuối cùng đã ổn định trở lại