Khoảng thời gian đó không khí trong nhà hết sức áp lực, Tống Triết giống như một con chó hoang bị chọc giận, gặp người đều nhào tới cắn hai miếng.
Khương Yến cũng rơi vào cảm xúc áy náy khó có thể tự kiềm chế, người bắt nạt Tống Kỳ bị bọn họ đưa vào ngục giam, ngay cả người nhà bọn họ cũng bị ảnh hưởng.
Nhưng trả thù đến muộn không cách nào xoa dịu vết thương Tống Kỳ từng chịu, cô ta trở thành một đóa hoa được thương tiếc kiều quý.
Di chứng của sự bắt nạt dần dần hiện ra trên người Tống Kỳ.
Cô ta bắt đầu tự hại mình, cũng sợ hãi tất cả những người tới gần, ngoại trừ Khương Yến.
Khi tôi nhận được tin tức chạy tới bệnh viện, Tống Kỳ tái nhợt yếu ớt rúc vào trong ngực Khương Yến, trên quần áo bệnh nhân thấm đẫm vết máu lốm đốm.
Sự xuất hiện của tôi giống như là chạm vào công tắc gì đó, cô ta điên cuồng gào thét với tôi, khóc lóc, thậm chí nhặt cốc nước trong tay lên ném về phía tôi.
Ly thủy tinh đập vỡ đầu tôi, nhưng mảnh vỡ cũng bắn ngược trở lại làm bị thương gò má cô ta, trong lúc nhất thời phòng bệnh bị bắn tung tóe m áu tươi, không phân biệt được là của cô ta, hay là của tôi.
“Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, Khương Yến ca ca, cứu em với.”
Tống Kỳ run rẩy trốn ở trong lòng Khương Yến, sụp đổ rơi lệ.
Tôi bị Tống Triết ở một bên đẩy ngã xuống đất, hắn đau lòng muốn đến gần Tống Kỳ nhưng lại bị Khương Yến ở một bên làm cho khϊếp sợ, hai tay nắm chặt thành quyền, kìm nén sự tức giận.
Trong cơn choáng váng, tôi muốn tìm mẹ ôm vào lòng nhưng khi tôi chạm vào bà ấy liền xua tay.
Trên khuôn mặt tinh xảo tràn ngập bất mãn đối với tôi.
“Mày không thể chờ đợi nên chạy đến để khoe khoang sao? Sao mày có thể đê tiện như vậy?”
Trong lúc nói chuyện bà ấy gắt gao nhìn chằm chằm vết đỏ trên cổ tôi, trong lúc hỗn loạn cổ áo tôi bị kéo xuống lộ ra dấu vết Khương Yến lưu lại.
Quan hệ giữa tôi và Khương Yến đã sớm ngầm hiểu, bà ấy lúc này làm khó dễ càng giống như là bênh vực kẻ yếu cho dưỡng nữ đáng thương của nàng.
Ở trong lòng bà ấy, Tống Kỳ đã t ự s át, trong lòng tôi nên tràn ngập sợ hãi và tội lỗi sao còn có thể làm như không có việc gì thân mật với người trong lòng Tống Kỳ chứ.
Một người mẹ làm nhục con gái mình, chỉ để xoa dịu một đứa con gái khác.
Tất cả đều rất lố bịch nhưng lại được coi là đương nhiên, ngay cả Khương Yến, người đã để lại những dấu vết này cũng nhìn tôi chằm chằm với vẻ không tán thành.
Trời đất quay cuồng, tôi gần như không thở nổi, miễn cưỡng mở mắt nhìn người trước mặt.