Buông Tay

Chương 3

Tôi chậm rãi rút tay ra, gằn từng chữ: "Chuyển lời cho Tống Triết, nếu đã bán mình, cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia, một em gái là bán, hai em gái cũng có thể bán.”

Ánh đèn mờ mịt không rõ, giọng Khương Yến phát ra một tiếng cười nhạo:"Anh thật không hiểu, em vì cái gì luôn luôn cùng Tống Kỳ so sánh."

“Tống Triết nói không sai, em trời sinh lạnh lùng và ích kỷ.”

Tôi không thể nhịn được nữa, giơ tay tát một cái vào mặt hắn.

Sắc mặt Khương Yến đột nhiên thay đổi, như là nhìn thấy con thỏ từ trước đến nay luôn dịu dàng, ngoan ngoãn bỗng nhiên nhảy dựng lên cắn người, vừa sợ vừa giận.

“Tống Kỳ là cái thá gì?”

Trái tim tôi như than lửa rơi vào nước đá, trước khi bị dập tắt nổi lên gợn sóng cuối cùng.

Từng chữ từng câu mở miệng nói: "Ba mẹ tôi nhận nuôi cô ta, cô ta từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, còn được Tống Triết và anh nâng niu sủng ái, vậy tôi còn nợ cô ta cái gì nữa?"

Hắn nghe được tức giận, hai đầu lông mày mang theo mệt mỏi cùng chán nản: "Năm đó...”

Tôi ngắt lời hắn: "Năm đó cô ta đắc tội với người khác bị chụp ảnh khỏa thân đăng lên mạng, còn tự s át không thành. Anh khổ sở tự trách đến không thể tự kiềm chế......Nhưng có liên quan gì đến tôi đâu."

“Anh hổ thẹn với cô ta, muốn che chở cô ta, muốn sau lưng làm một người anh trai tốt của cô ta, tại sao phải đem mọi thống khổ đổ hết ở trên người tôi?"

Bóng tối không ngừng nuốt chửng lý trí của tôi, càng không lựa lời: "Ông trời sao không dìm chet cô ta đi chứ.”

Tôi lần đầu tiên ở trước mặt hắn biểu lộ ra hận ý đối với Tống Kỳ.

Hắn theo bản năng buông tôi ra, lui về phía sau hai bước, biểu tình dần dần cứng ngắc, yết hầu run rẩy lăn lên lăn xuống, thanh âm khàn khàn:"Em hận cô ấy, cũng hận anh?"

Tôi chậm rãi di chuyển thân thể, nhẹ nhàng dựa vào cửa, cố gắng khống chế cảm xúc, nhỏ giọng nói: "Khương Yến, chúng ta cứ như vậy đi.”

Trong bóng tối nổi lên hơi thở bất an, hắn suy nghĩ thật lâu mới mở miệng nói: "Em biết em đang nói cái gì không?"

Giọng điệu răn dạy của hắn từ trên cao nhìn xuống: "Tống Từ, tôi không phải không thể không có cô.”

Tôi thẳng lưng, giọng nói lạnh lẽo: "Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.”

Tâm ý của tôi chưa bao giờ kiên định như thế: "Sau này, không cần liên lạc nữa.”

Quan hệ giữa tôi và Tống Kỳ ngay từ đầu cũng không tệ như vậy, nhưng dây thừng vận mệnh khiến chúng tôi càng quấn càng sâu, cuối cùng thủy hỏa bất dung.

Năm mười tám tuổi, tôi được Tống gia tìm về.