The Day You Went Away

Chương 27

… Bốp …

… … … … …

Trận đấu dường như dừng lại , mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bạn nữ …

_ “Ê, banh trúng mặt người ta rồi kìa …”

_”Thôi, tao không biết đâu à nha, ai đánh quả đó thì ra xin lỗi đi …”

_ “Gum, mày đánh bóng, mày ra coi thế nào đi … “

Cả lũ đều đồng tình với nhau, dồn hết tội lỗi lên trên đầu tôi, đệt mợ tụi mày, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia là thế này đây hả ????

Tôi cũng hơi sợ, thấy bạn nữ kia đang ôm mặt nửa nằm nửa ngồi trên đất, quả nãy tôi cũng dùng nhiều lực đánh bóng lắm, không biết có bị giám thị sờ gáy không đây …

Lại gần xem tình hình thế nào, thì thấy có cặp mắt kính gần đó, đã bể tròng và méo cả gọng, bạn nữ thì còn đang dùng tay mò mẫm dưới đất, có lẽ là tìm cái cặp kính …

_ “Bạn ơi, cho mình xin lỗi, hồi nãy mình lỡ tay, mắt kính của bạn nè …”

Cầm cái mắt kính lên, tôi nói nhỏ, bày tỏ sự hối hận của bản thân.

_ “À, ko sao đâu” – bạn nữ kia ngước mặt lên nhìn tôi, rồi cười cười nhân hậu.

_ “Á … Bạn đây là … nhớ mình không, bữa trời mưa mình đến đỡ bạn nè, trước cổng trường đó …” – nhìn thấy mái tóc quen quen, khuôn mắt cũng na ná, tôi sực nhớ đến hình ảnh cô bé lọ lem lúc đó.

Con bé cũng hơi bất ngờ, đưa mắt lại gần tôi nhìn nhìn, được một hồi thì em nó gật gật đầu rồi nói lí nhí:

_ “Em nhớ ra rồi, cảm ơn anh lần đó đã giúp em …”

_”Ko có gì đâu, thôi, giờ em có sao ko, có cần đến phòng y tế ko …”

_ “Ko… ko sao, em ko sao đâu” – con bé xua tay hoảng hốt từ chối.

Bữa đó do bùn đất nên tôi không tài nào nhìn rõ khuôn mặt cô bé, lần này gặp lại trong tình huống chẳng hay ho gì, tôi mới thấy được, cô bé … nói sao đây ta … xấu cũng không đúng … mà xinh thì chưa biết được vì khuôn mặt bị mái tóc ẩn đi phần nào, do ko có cặp kính che khuất nên cũng phần nào nét hơn, nhìn cô bé như trẻ con ấy, mặt mũi cũng tương đối sắc nét, góc cạnh và tinh tế.

Nhìn kĩ mắt nó thì thấy có một vết bầm to, thế mà nó còn nói không sao



_ “Đi theo anh …” – tôi nắm tay nó rồi kéo đi.

_ “Ơ …. “ – giọng con bé vang lên ngượng ngùng, xấu hổ.

…Tại phòng y tế …

_ “Trời, sao lại ra nông nỗi này???” – sau khi xem xét vết thương của con bé, cô bác sĩ la lên rồi quay sang nhìn tôi với một ánh mắt trách móc.

_ “Em nhìn vết thương kìa, bầm nguyên con mắt trái, trên còn có một đường rách nhỏ, có thể thấy máu, mặt mũi thì bụi bặm, khắp cả mặt còn có vài chỗ bầm tím … Em đánh bạn ấy hả ???? “ – cô bác sĩ chất vấn tôi.

_ “Ack, ko có cô ơi, em lỡ … đánh bóng văng vào mặt bạn ạ … “ – tôi gãi gãi đầu.

_ “Cô ơi, em ko sao đâu, đừng trách anh ấy nữa … “ – con bé khều khều tay bác sĩ, rồi nói đỡ cho tôi.

Tôi nhìn em với ánh mắt cảm kích, ôi, nhìn em giờ đây trông y như con panda ấy, nhưng mà tôi ko dám cười một chút nào cả …

…Ít lâu sau …

Sau khi được băng bó, rửa vết thương, tôi và cô bé đi ra khỏi phòng y tế.

_”Thật lòng xin lỗi em, anh ko cố ý đâu…” – tôi cảm thấy cắn rứt quá nên xin lỗi thêm 1 lần nữa.

_ “Ko sao đâu anh à …” – cô bé cười trừ.

Sau đó tôi và cô bé cũng lặng im, ko nói gì…

_ “Thôi, anh đi trước …” – nhìn cô bé, tôi nói.

Đi được khoảng mấy bước thì …

_ “Ư ơ … anh … “ – cô bé chợt thốt.

_ “Có gì ko em ???” – tôi quay lại khó hiểu nhìn cô bé.

_ “… … … Ko … ko có gì “ – cô bé có vẻ chần chừ, sau đó lắc đầu nói.

Tôi hơi lạ với thái độ của cô bé, nhưng cũng quay lưng rồi tiếp bước …