Thập Niên: Xuyên Thành Vợ Cũ Trong Niên Đại Văn

Chương 5

Lâm Thiên Thu dựa vào cửa để không cho anh ta vào trong, lúc này đôi tay nhanh nhạy của cô nghe được tiếng bước chân gần đó, cô nói với giọng nhút nhát: “Anh Tôn, không được đâu, tôi không làm vậy được đâu, tôi đã kết hôn rồi, tôi không thể làm thế với anh được, tôi đâu thể làm chuyện có lỗi với anh Phong được.”

Nếu biết họ của chồng mình thì cô đã không phải gọi là anh Phong, Lâm Thiển Thu vừa nghĩ vừa nói thầm trong lòng.

Tôn Văn Minh ngơ ngác khi thấy nước mắt của Lâm Thiển Thu, lúc này mắt cô nàng đẫm lệ, chẳng mấy chốc tràn ra khoé mi. Thấy thế anh ta lại càng ngơ ngác hơn, tới độ, Tôn Văn Minh tự nghi ngờ chính mình, tự hỏi xem có phải anh ta đã ép cô nàng làm chuyện này hay không.

Ngay trong chốc lát mà Tôn Văn Minh chần chừ ấy, Lâm Thiển Thu vội nắm lấy tay anh ta hòng để đẩy anh ta ra, nhưng thực chất là đề rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cho Tôn Văn Minh ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người cô. Tức thì anh ta bị mê hoặc ngay, vội vàng tóm lấy bàn tay mềm mại của cô nàng, trong giọng nói mang sức mạnh:

“Thiển Thu, anh thích em thật mà, anh đã thích em từ rất lâu rồi. Đã một năm rồi mà tên Hạ Phong kia không trở lại, thì rõ là anh ta đã quên em từ lâu. Em hãy theo anh rồi chúng mình cưới nhau. Anh thích em mà, Thiển Thu…”

“Anh Tôn, không, em không muốn…”

Hai người còn chưa nói xong thì Tôn Văn Minh đã bị ai đó túm lấy cổ áo, rồi bị người kia kéo mạnh một cái, thế là cả người anh ta ngã hẳn về sau, trong lúc anh ta chưa kịp phản ứng lại thì cả người đã đập tiếp vào mặt tường phía sau rồi ngất đi.

Lâm Thiển Thu biết có người đang tới đây nên cũng không để tâm lắm, cô chỉ nghĩ chắc đấy là hàng xóm xung quanh chạy tới bênh vực kẻ yếu thế, cuối cùng thì họ cũng ló mặt. Ai ngờ, người hàng xóm này lại hung hãn tới mức ném Tôn Văn Minh ra sau còn khiến anh ta bất tỉnh. Thế này thì diễn kịch kiểu gì nữa, đoạn sau thì làm sao? Rồi lúc nam chính tới thì thấy được cái gì?

Lúc này nước mắt vẫn còn trên mặt Lâm Thiển Thu, cô đang suy nghĩ xem có nên giả vờ kiên cường hay là tiếp tục khóc thút thít thì cái người hàng xóm kia, cái vị mà vừa ném Tôn Văn Minh đã đi tới. Khuôn mặt người này đang đanh lại thì vội vàng giãn ra và sửng sốt, tay chân anh ta cuống cuồng một hồi mới giơ tay lau hàng nước mắt trên cô, trong lời nói có sự nghiêm túc:

“Xin lỗi, anh tới muộn.”

Lâm Thiển Thu: ??? Bạn ơi, chưa có vai của bạn trong này đâu? Bạn diễn thật trân như vậy là sao?

Cũng may là lúc này Bạch Ngọc Hà đi ra từ phía sau nên không khiến cho Lâm Thiển Thu và Hạ Phong gặp mặt, nếu không lại lộ ra chuyện cô nàng không biết người đàn ông trước mặt.

“Cậu có làm sao không vậy Thiển Thu? Hai ngày qua tớ thấy cậu uể oải nên mới định gọi anh Hạ về thăm cậu. Ai ngờ lại gặp phải chuyện này.” Cô nàng nhìn Lâm Thiển Thu với vẻ ưu sầu xen lẫn lo lắng.

Ngày lập tức Lâm Thiển Thu đã nhận ra nữ chính trong quyển sách này - Bạch Vũ Hà, là người trước mặt, một bông hoa trắng muốt, trắng tinh, trắng thuần khiết, lại còn yếu đuối và tốt bụng. Tuy là nước đi cuối có hơi mùi tanh tưởi, khi bạn mình vừa ly hôn cái đã ở cùng với chồng cũ của người ta ngay, ấy thế mà người đời lại không trách móc, mắng nhiếc cô nàng. Ngược lại, họ còn cảm thấy đây là chuyện do duyên số tác thành.

Nhưng hôm nay, khi Lâm Thiển Thu nhìn cô ta lần nữa mới nhận ra được có gì đó không ổn ở người này. Tuy là phong thái của Bạch Vũ Hà không hề tệ, ánh mắt cũng rất chân thành, nhưng nếu chỉ dựa vào vẻ bề ngoài thì không thể nào biết là cô ta có ý xấu với cô hay không.

Lâm Thiển Thu đã từng lăn lộn ở mạt thế nhiều nên cực kỳ nhạy cảm với ý xấu mà người khác lộ ra lúc lơ đễnh.

Nếu so về diễn xuất, chị đây chưa sợ ai bao giờ, mấy thứ mà em đang nghịch bây giờ đều là đồ thừa của chị.