Thích Trường Ninh sao lại tới đây?!
Khương Xu trông thấy Thích Trường Ninh đi tới càng là quá sợ hãi. Yến tiệc còn đang diễn ra, chính là bởi vì chắc chắn Thích Trường Ninh không thể rời khỏi, nàng mới dám nhàn nhã ở bên ngoài lâu như vậy. Không nghĩ tới Thích Trường Ninh vậy mà... Nàng sẽ không rời đi như vậy, đây chính là một dịp quan trọng đối với một đứa trẻ năm tuổi làm tân đế như Lương Ngọc phải không?
Nàng ấy vậy mà đến tìm nàng, sẽ không phải là hoài nghi nàng cùng Công chúa Nam Cương có chuyện mờ ám, muốn âm thầm hãm hại nàng ấy sao?!
Khương Xu cười nói: "Tỷ tỷ, ta thay y phục xong liền chỉ muốn hít thở chút không khí rồi mới về. Không ngờ tình cờ gặp được Công chúa Linh Vưc, liền cùng nàng nói chuyện thêm vài câu."
Đôi mắt phượng của Thích Trường Ninh trầm tĩnh như nước, nhìn nàng chằm chằm một hồi. Mà lại không có làm khó, chỉ nói: "Ngươi không phải đáp ứng ai gia phải chịu trách nhiệm tốt tẩy trần yến sao? Còn tranh thủ thời gian, nhanh chóng quay lại yến tiệc đi?"
Khương Xu gật đầu lia lịa, lại nhìn Thích Trường Ninh không có ý định cùng nhau rời đi, xem ra nàng ấy còn có chuyện muốn nói với Công chúa Linh Vực. Chắc là do ngôn từ có ý mạo phạm vừa rồi của Khải Vy phải không? Khải Vy hiện tại là Công chúa của một nước chư hầu, nghĩ đến nhiều nhất bị Thích Trường Ninh răn dạy vài câu, lúc này Khương Xu mới yên tâm rời đi.
Sau khi nàng đi, Thích Trường Ninh trực tiếp đưa tay đánh ra một luồng gió mạnh, tới gần mặt Linh Vực mà đi. Linh Vực chật vật trốn tránh, nhưng chưa kịp hoàn toàn tránh thoát, kêu lên một tiếng đau đớn, lau đi khóe miệng tràn ra một ngụm máu tươi.
"Nương nương, thần nhớ kỹ hiện tại ngài cùng thần vẫn là quan hệ hợp tác, lúc nào quan hệ này đơn phương kết thúc? Nương nương như này là bạc tình bạc nghĩa, đều không thông báo cho thần một tiếng?"
Mặt mày Thích Trường Ninh nhàn nhạt, nhẹ giọng cười lạnh: "Hợp tác? Không phải là ngươi cầu ai gia, muốn tới làm một quân cờ trong tay ai gia sao? Làm quân cờ thì phải ngoan ngoãn, đừng có trong lòng nổi lên vọng tưởng. Nếu không, ai gia cũng không ngại nghiền nát ngươi tan thành tro bụi đâu."
Linh Vực cười ha hả: "Phải chăng là vì Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu ư? Ồ, các ngươi không phải đối thủ một mất một còn sao? Nhớ không lầm lời nói ban đầu là nương nương mệnh lệnh thần ngụy trang thành cung nữ, đi Thượng Quốc Tự làm mật thám. Thần luôn không có khả năng nhầm lẫn, là Quý phi nương nương?"
"Ngươi nói nhảm quá nhiều, chẳng lẽ đây chính là giá trị mà ngươi muốn biểu hiện ra cho ai gia, một kẻ miệng lưỡi khoa trương, thích ồn ào?" Bộ dáng của Thích Trường Ninh rất không kiên nhẫn.
Linh Vực thấy mình không sao, không còn dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng. Từ trong tay áo mình rút ra một cây ống trúc nhỏ bé, ném cho Thích Trường Ninh.
Thích Trường Ninh đưa tay tiếp nhận, mở ra xem.
"Phía trên viết cái gì?" Linh Vực tò mò nhìn quanh.
Thích Trường Ninh môi mỏng khẽ mím môi: "Quẳng chén làm hiệu tại Thanh Di vườn, gϊếŧ người mang theo trâm phượng Tây Vực."
"Chiếc trâm phượng... Không phải trên đầu của Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu sao?!" Sắc mặt Linh Vực thay đổi rõ rệt, "Tốt, hiện tại ta tin tưởng các ngươi vẫn là đối thủ một mất một còn, ta nói ngươi làm sao hào phóng như vậy đưa đồ vật tốt như vậy cho nàng. Hóa ra là muốn đẩy rắc rối về cho phía đông!"
"Câm miệng!" Sắc mặt Thích Trường Ninh âm trầm, lạnh lùng quát lớn nàng một tiếng, không tiếp tục để ý nàng liền xoay người rời đi.
Thích Trường Ninh đã sử dụng khinh công mà đi, Linh Vực theo sau lưng nàng: "Vậy ngươi có muốn nàng chết hay không? Trước tiên ta phải giải thích, ta không có ý chống lại ngươi, nhưng ta đã ra lệnh cho đám tùy tùng của ta. Trước khi ta ra ngoài, đêm nay sợ không bình yên, để bọn họ bảo vệ Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu."
"Thật sự là một con chim nhỏ Nam Cương ồn ào, nếu như ngươi lại líu ríu sau lưng ai gia, ai gia sẽ đem ngươi vỗ xuống!"
Linh Vực hậm hực ngậm miệng lại.
Thích Trường Ninh chạy bằng tốc độ nhanh nhất về Thanh Di vườn. Thanh Di vườn vẫn tràn ngập ca hát và nhảy múa.
Khương Xu từng bị nhốt ở Thượng Quốc Tự, đây là lần đầu tiên nàng trông thấy trong cung đình biểu diễn ca múa, liền một phen vui mừng. Thích Trường Ninh đi ngang qua nàng, nàng không chú ý đến nàng ấy cho đến khi người kia ngồi xuống bên cạnh nàng.
Khương Xu nghĩ đến chuyện vừa rồi cảm thấy bất an, nhất là khi nàng nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Thích Trường Ninh và vẻ mặt suy nghĩ sâu xa của nàng.
Sẽ không là đang giận nàng đi?
Khương Xu giơ ly rượu lên thăm dò: "Tỷ tỷ, muội muội kính ngươi một chén."
Thích Trường Ninh quay đầu nhìn về phía nàng, trong mắt hình như có suy tư thần tình lóe lên một cái rồi biến mất.
"Tốt."
Thích Trường Ninh đáp ứng.
Khương Xu đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì chợt nhận ra Thích Trường Ninh đã di chuyển toàn bộ cơ thể về phía nàng, chặn nàng lại cho đến khi nàng bị bao phủ bởi bóng tối dày đặc.
Dưới ánh sáng, sắc mặt Thích Trường Ninh nhìn càng thêm u ám, mở miệng nói với nàng: "Nâng chén uống."
Lúc đầu Khương Xu là nghĩ uống một ngụm hết sạch, nhưng phản ứng của Thích Trường Ninh lại khiến nàng do dự, sợ hãi nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt.
Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ trong rượu này lại đúng là có độc sao?! Thích Trường Ninh nhịn không được, dự định hạ độc cho nàng chết?!
Chắc là không phải đâu, tất cả đồ dùng trong tiệc, bao gồm cả chén rượu này đều là bạc. Nếu có độc thì nàng đã phát hiện từ lâu rồi!
"Uống nhanh đi." Thích Trường Ninh lại thúc giục nàng.
Tâm lý Khương Xu còn chưa vững, cuối cùng nàng cũng không chịu nổi áp lực của Thích Trường Ninh, liền uống rượu như sắp chết.
Nhưng mà còn không đợi nàng chậm một hơi, Thích Trường Ninh vậy mà duỗi tay bụm miệng nàng lại!
"A..."
Bàn tay của nàng ấy cọ mở đôi môi của nàng, ma sát răng nàng. Dưới ánh mắt hoảng sợ của nàng, Thích Trường Ninh thấp giọng nói: "Dùng lực cắn ta mạnh vào, cắn đến chảy máu!”
Mặc dù trực giác nàng mách bảo Thích Trường Ninh tuyệt đối không phải động kinh. Hành động lần này có thâm ý, nhưng nàng cũng không chịu nổi một đòn nặng nề như vậy.
Gặp nàng do do dự dự, Thích Trường Ninh nhíu mày: "Không dám mở miệng, ngươi đau lòng à?"
"... "
"Ngẫm lại lần trước ngươi cắn ai gia thế nào, ai gia lấy gậy đánh ngươi ra sao..."
Hay lắm, đây đều là Thích Trường Ninh buộc nàng!
Khương Xu hung ác nhẫn tâm, hung hăng dùng sức cắn một cái. Thích Trường Ninh thở nhẹ một hơi, thanh âm trầm vẫn bình tĩnh: "Dùng thêm chút sức."
Mùi máu tươi bắt đầu lan tràn ở trong miệng nàng, như có một dòng máu lớn tràn vào, phản ứng đầu tiên của Khương Xu chính là nôn ói. Thích Trường Ninh lau máu trên lòng bàn tay lên khắp khóe môi nàng. Sau đó thu tay vào trong ống tay áo của mình.
Lòng bàn tay vẫn còn đang rỉ máu.
Bỗng nhiên Thích Trường Ninh kinh hoảng thét lên: "Muội muội ngươi làm sao vậy? Tại sao lại nôn ra máu?"
"Khụ khụ..." Khương Xu hoàn toàn chính xác ho khan hai tiếng, đem máu bên trong miệng phun ra.
Yến tiệc thoáng chốc yên tĩnh, quần thần thất kinh, quỳ xuống đến kêu gào Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu.
"Chẳng lẽ rượu chúng ta vừa uống có độc sao?!"
Thích Trường Ninh vừa mới nói xong, Khương Xu liền vung tay ra, mặc cho chén rượu bên trong tay vô lực lăn xuống ra ngoài. Mặc dù không biết rốt cuộc Thích Trường Ninh muốn làm gì, nhưng nàng cố gắng hết sức phối hợp cùng nàng diễn kịch.
Khương Xu suy yếu vô cùng tựa ở trong ngực Thích Trường Ninh.
Sắc mặt Lương Ngọc tái nhợt, kêu lên như mèo nhỏ: "Mẫu phi, mẫu phi ngươi không sao chứ..."
Khương Xu vốn định đau lòng cho con, nhưng nàng nghĩ lại, thôi quên đi, tiết mục dạng này càng có hiệu quả.
Tất cả mọi người thấy được trên mặt Khương Xu máu tươi chói mắt, truyền thái y truyền thái y, hộ giá hộ giá. Ngự Lâm quân đã sớm vào chỗ, Khương Ngự Sử thậm chí không quan tâm đến lễ nghi tôn nghiêm của mình. Hắn loạng choạng bước tới chỗ nàng với vẻ mặt quan tâm. Sự lo lắng trên khuôn mặt khiến hắn trông già đi cả chục tuổi.
Công chúa Linh Vực đứng ở đằng xa, nheo mắt lại, đánh giá nói: "Thích Thái hậu thật túc trí đa mưu. Lúc đầu địch sáng ta tối, hiện tại chủ động xuất kích, thế công và phòng thủ là khác nhau, Ngự Lâm quân đã có mặt, bọn họ còn dám tới bắt rùa trong lọ sao?"
Trong yến tiệc đột nhiên truyền đến một âm thanh chén vỡ vụn.
Từ chỗ tối xông tới rất nhiều người áo đen, còn có cung nữ và thái giám đang rất bình thường đột nhiên rút ra vũ khí, cùng Ngự Lâm quân xoay đánh chém gϊếŧ cùng một chỗ.
Âm thanh đao kiếm chạm vào nhau, xen lẫn lại co thanh âm thét lên. Khương Xu nằm trong ngực Thích Trường Ninh, lại cảm thấy vô cùng an tâm.
Thích khách cao giọng nói: "Chủ tử có lệnh, truy sát Thích Thái hậu - Người mặc phượng bào hoa mỹ nhất! Trâm phượng Tây Vực trên người!"
"Là sao nữa vậy?"
Hiện tại Khương Xu là không có máu cũng có thể thổ huyết!
Hóa ra Thích Trường Ninh đưa cho nàng trâm phượng, là muốn đẩy tai họa qua cho nàng. Đúng là lừa đảo!
"Thích Trường Ninh, ngươi -" Khương Xu túm lấy cổ áo nàng, tức giận đến không nói nên lời.
"Đợi chút nữa ta sẽ giải thích với ngươi. "Thích Trường Ninh lời ít mà ý nhiều an ủi nàng một câu, lại tiếp tục bất động như núi mà ra lệnh cho Ngự Lâm quân.
"Sống sót!"
"Dám cả gan hạ độc ám sát Thái hậu một nước, phía sau là người phương nào chỉ làm?! Việc này tuyệt sẽ không xem nhẹ tha thứ!"
Việc ám sát đòi hỏi sự bất ngờ công khai và bí mật, nhưng tiếc là lần ám sát này không có điều kiện nào được đáp ứng, khi ngày càng nhiều Ngự Lâm quân đến, thích khách dần dần cảm thấy khó khăn để tiếp tục.
Thích Trường Ninh đỡ lấy hai chân Khương Xu, nàng đứng dậy ôm người rời đi.
Trở lại tẩm điện bên trong Khôn Ninh cung, Khương Xu không thể giả vờ nữa, giãy dụa giãy giụa nói: "Thích Trường Ninh, ngươi mau thả ta xuống!"
Thích Trường Ninh buông nàng xuống, thân thể Khương Xu đứng vững vàng.
Nhìn nữ nhân cao lớn điềm tĩnh mặc phượng bào đen trước mặt, nàng có chút đau lòng. Nàng hoàn toàn có thể không đối xử tốt với nàng, lại không thiện chí với nàng. Tại sao lai lợi dụng cùng lừa gạt người, khoác áo lên mình một tầng giả nhân giả nghĩa?
Nàng liền giật chiếc trâm phượng trên đầu mình mà ném xuống đất.
"Chuyện đã kết thúc, ta cũng không cần thiết lại mang vật này đi?"
Thích Trường Ninh sắc mặt âm trầm, nhìn không ra quá nhiều biểu cảm. Môi nàng mấp máy, cúi người xuống, nhặt lên cây trâm.
Lại đưa tay đưa cho nàng.
Máu trên bàn tay Thích Trường Ninh dính vào bên trên kim sắc trâm phượng, điểm điểm pha tạp vết máu màu đỏ, giống như là cánh hoa tàn ngoài cửa sổ.
"Cho ngươi."
"Đây chính là lần đầu tiên ai gia tặng thứ gì đó cho ngươi."
Khương Xu nhìn chằm chằm vết máu bên trên trâm phượng.
"Đồ vật đòi mạng."
"Nó đáng giá cả gia tài."
"Ta tin tưởng tỷ tỷ sẽ không chết đói vì một cái Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu."
"Nó được mang trên đầu ngươi nhìn rất đẹp." Thích Trường Ninh thở dài.
Nàng nói, đi về phía người kia dưới cái trừng mắt lạnh lùng của Khương Xu, Thích Trường Ninh ghim chiếc trâm phượng vào tóc nàng.
Máu trên bàn tay Thích Trường Ninh thuận cổ tay của nàng trượt xuống, đến nhỏ giọt trên gương mặt trắng nõn của Khương Xu.
"Ai gia cam đoan với ngươi hôm nay chỉ là một cái ngoài ý muốn. Người bọn hắn muốn gϊếŧ là ai gia, nhưng là ai gia không nghĩ tới, phương thức bọn hắn phân biệt thân phận ta lại thô thiển như vậy."
Con mắt Khương Xu nháy một cái.
Dáng vẻ Thích Trường Ninh không giống như là đang lừa gạt.
Chẳng lẽ nàng thật chỉ là vô tình bị thương?
Chỉ là không nghĩ tới Thích Trường Ninh vậy mà tốt tính như thế giải thích cho nàng. Khả năng nàng đã vô tình làm tổn thương mình nên mới cảm thấy thật có lỗi với mình phải không?
"Tỷ tỷ... Lòng bàn tay của ngươi còn đang chảy máu, chúng ta đi cầm máu một chút đi."
Thích Trường Ninh hình như vừa mới phát hiện ra lòng bàn tay đang chảy máu của mình, nàng rút ra như bị điện giật.
"Được rồi, trong phòng ta có thuốc, để ta tự đi tìm. Ngươi đợi ta ở đây!"
Khương Xu soi vào gương đem toàn bộ máu trên mặt mình đều lau khô.
Lúc này, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh của một tiếng phá cửa sổ, một thân ảnh chạy tiến đến, đi ngang qua bên người Khương Xu nhìn cũng chưa từng nhìn nàng một chút. Trường kiếm trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lao thẳng về phía Thích Trường Ninh.