Người Đẹp Yếu Đuối Hướng Nội Được Chú Nhỏ Gánh Lên Đỉnh Trong Show Thiếu Nhi

Chương 3-3: Đơn xin ly hôn

Bác Tần đã sớm đi guốc trong bụng cậu, bèn đứng phắt dậy, bước thẳng về phía trước, nhận lấy bao lì xì từ tay ông cụ, tiện thể giải thích hộ ý nghĩa đằng sau bao lì xì: “Cậu Ôn, trong này có chín nghìn chín trăm chín mươi chín tệ, ngụ ý chúc cuộc sống hôn nhân của cậu và A Chỉ mãi mãi bền lâu.”

Bác ấy đã nói tới cỡ này thì cậu thật sự chẳng còn đường lui nữa, chỉ đành mím môi, nhủ thầm rằng mình chỉ nhận tạm thôi, sau này sẽ hoàn trả đầy đủ.

Nhưng lúc nhận lấy bao lì xì, cậu lại sờ thấy bên trong còn có một tấm thẻ cứng cứng. Cậu ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Cung Sĩ Xương, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy bác Tần thì thầm bên tai: “Mong là cậu Ôn sẽ không khiến ông cụ thất vọng.”

Tiền mặt tượng trưng cho lời chúc tốt đẹp, nhưng tấm thẻ trong phong bì mới là số tiền thật sự ông cụ muốn tặng cho Ôn Trúc Sâm.

Ôn Trúc Sâm sững sờ.

Lúc trước, vào những đêm giao thừa, khi cậu tăng ca làm thêm giờ ở khách sạn cũng từng nhiều lần bắt gặp cảnh tượng người lớn lì xì cho con cháu trong nhà, những người bên cạnh cũng sẽ mỉm cười khuyên đứa nhỏ đừng để bậc trưởng bối thất vọng mà cứ thoải mái nhận lấy tiền lì xì đi, vì điều đó sẽ khiến họ cảm thấy vui vẻ đó.

Từ bé đến lớn Ôn Trúc Sâm chưa từng trải qua chuyện này bao giờ, thế nên khi nghe thấy những lời bác Tần nói ban nãy, trong lòng không hiểu sao lại thấy ấm áp vô cùng.

Hai tay cậu siết chặt lấy bao lì xì, khom lưng cúi đầu một cái thật sâu với ông cụ Cung: “Cảm ơn ông nội.”

“Đứa trẻ ngoan, mau ngồi xuống nghỉ đi cháu.” Cung Sĩ Xương biết Đỉnh Đỉnh rất thích chơi với Ôn Trúc Sâm và tất nhiên cũng biết chuyện cậu đột ngột ngất xỉu vào sáng nay: “Hôm nay ông mời cháu tới đây thứ nhất là vì muốn chính thức gặp mặt cháu một lần, thứ hai là để thương lượng với cháu chuyện dẫn Đỉnh Đỉnh tham gia show thiếu nhi.”

Cuối cùng Ôn Trúc Sâm cũng chờ tới cơ hội mà mình đang trông ngóng, lập tức ngồi thẳng sống lưng, vểnh tai lắng nghe, sợ mình bỏ sót chữ nào.

Cung Sĩ Xương bật cười, cong ngón tay lên, gõ nhẹ xuống mặt bàn hai cái, bình thản hỏi Ôn Trúc Sâm: “Trúc Sâm à, hình như Đỉnh Đỉnh thích cháu lắm đúng không?”

Dưới áp lực tỏa ra từ từng cử chỉ hành động của ông cụ Cung, Ôn Trúc Sâm quyết định đưa ra một đáp án không bắt bẻ được điểm nào: “Tính tình của chú nhỏ rất tốt, ai cũng có thể làm thân cả.”

Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời nhận xét này, Cung Sĩ Xương lập tức mỉm cười.

Bác Tần vươn tay nhận lấy tách trà người hầu bưng lên, đặt xuống bên cạnh tay Ôn Trúc Sâm. Cậu cảm ơn bác ấy một tiếng, rồi tiếp tục tập trung lắng nghe.

“Con trai và con dâu thứ của ông đi quá sớm, chỉ để lại cho ông một A Chỉ nhỏ xíu…” Khi nhớ tới người con thứ vẫn lấy làm tự hào, sự đau thương lập tức chiếm trọn đôi mắt ông cụ.

Tâm trạng của Ôn Trúc Sâm chìm dần theo lời kể của ông, đồng thời càng thêm đau lòng cho số phận của Cung Chỉ trong nguyên tác.

Quả nhiên, giống như những gì cậu đọc được trong truyện gốc, hình tượng của Cung Chỉ đã được thiết lập theo hướng đẹp – tài – thảm, tức đẹp trai, tài năng, nhưng cuộc đời lại rất bi thảm.

“Phẩm hạnh của Khải Dương không đoan chính, không hợp để trở thành người thừa kế nhà họ Cung, nhưng sức khỏe của Bội Ngu lại không quá tốt…” Cung Sĩ Xương thở dài: “Thế nên từ trước tới giờ, ông luôn xem A Chỉ là người thừa kế duy nhất mà tận tâm bồi dưỡng…”

Cung Khải Dương là bác cả của Cung Chỉ, còn Cung Bội Ngu là cô ba của anh.

Ôn Trúc Sâm là một người rất biết lắng nghe, khi đôi mắt tĩnh lặng kia chuyên chú nhìn bạn, như thể đang tập trung vào từng câu từng chữ bạn nói, thì trong lòng sẽ như vang lên tiếng nói, thôi thúc bạn giãi bày tất cả tâm sự trong lòng cho cậu nghe.

“Sự xuất hiện của Đỉnh Đỉnh hoàn toàn không phải do hai ông bà già này nảy lòng tham, muốn sinh thêm một đứa lúc xế bóng…”

Ôn Trúc Sâm rất đồng cảm với tình huống mà ông cụ Cung nói tới. Kiếp trước, vì căn bệnh nan y quái ác, cậu thường xuyên nhập viện, mỗi lần hóa trị xong, lúc về phòng bệnh nghỉ ngơi, cậu sẽ tình cờ nghe được rất nhiều chuyện hay ho trong bệnh viện. Trong số đó có rất nhiều cặp vợ chồng lớn tuổi vì giờ đã có cuộc sống giàu sang nên hy vọng rằng có thể thực hiện được giấc mơ hồi còn trẻ, thế nên dù cả hai đã năm mươi mấy tuổi thì vẫn cam tâm tình nguyện mạo hiểm sinh một đứa con. Lúc đầu cậu còn thấy lạ nhưng lâu dần cũng thành quen.

Nhưng dựa theo giọng điệu của ông nội thì có vẻ ẩn đằng sau chuyện này vẫn còn một lý do nào đó khác.

“Mấy năm trước, Bội Ngu mắc bệnh ung thư máu, tất cả mọi người trong gia đình đều đi làm xét nghiệm tủy nhưng không một ai thành công, thế nên Đỉnh Đỉnh mới được sinh ra…” Nói tới đây, ông cụ Cung như đã cởi bỏ tất cả ánh hào quang trên đời, trở về với thân phận một người cha.

Quá khứ đau thương dần hé mở qua từng lời kể của ông cụ.

Trước giờ Ôn Trúc Sâm chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày bản thân được nghe tận tai chuyện riêng tư thầm kín của giới nhà giàu, nên nhất thời bị dọa đến không nói nên lời.

“Khi đó Bội Ngu thật sự không thể chờ thêm được nữa, vì vậy lúc Đỉnh Đỉnh mới tám tháng đã bị ép sinh non… cũng vì thế mà đến tận bây giờ, nó thường xuyên ngủ không ngon giấc…” Ông cụ Cung lại thở dài: “Là hai ông bà già này có lỗi với Đỉnh Đỉnh, thế nên bọn ông luôn cố gắng hết sức để nó có thể lớn lên trong yên bình và hạnh phúc.”

“Nhất định chú nhỏ và cô ba sẽ luôn vui vẻ, mạnh khỏe mà.” Ôn Trúc Sâm an ủi.

Một đứa nhỏ hiền lành, dễ thương như vật, chắc chắn sẽ lớn lên thật khỏe mạnh và hạnh phúc.

“Trúc Sâm à, ông không muốn người bên ngoài biết ông vẫn còn một đứa con trai nữa là Đỉnh Đỉnh…” Cung Sĩ Xương quay lại chủ đề chính: “Thế nên khi cháu dẫn Đỉnh Đỉnh tham gia chương trình, tuyệt đối không được công khai thân phận của hai đứa.”

Mấy người hầu trong nhà cũng như nhà họ Hứa đều sống dựa vào nhà họ Cung nên tất nhiên sẽ không có gan lan truyền tin này ra ngoài, nhưng ông cụ lại không thể xác định liệu Ôn Trúc Sâm có trở thành biến số hay không.

“Cháu hiểu rồi, xin ông nội cứ yên tâm.” Ôn Trúc Sâm hiểu rất rõ suy nghĩ của ông cụ Cung, cũng chính vì vậy mà cậu biết trọng trách trên vai mình nặng tới cỡ nào.

Bà nội đã gần sáu mươi tuổi lại mạo hiểm cả tính mạng để đưa Đỉnh Đỉnh tới thế giới này, thế nên như một lẽ đương nhiên, bé con chính là cục vàng cục bạc được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, là báu vật vô giá với toàn thể nhà họ Cung.

Giờ báu vật đó lại được giao cho cậu chăm sóc, nếu nói không áp lực thì là nói dối, và đương nhiên cậu tuyệt đối sẽ không để lộ bí mật này ra ngoài.

Bác Tần vốn định chốc nữa sẽ nhân lúc ông cụ không có ở đây mà giải thích sơ cho cậu Ôn hiểu, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu, bác ấy lập tức hiểu ngay bản thân không cần nói nhiều làm chi nữa, vì cậu Ôn đã nhìn thấu vấn đề ẩn bên trong rồi.

“Trúc Sâm, cháu chỉ cần dẫn Đỉnh Đỉnh tới đó chơi thật vui là được, không cần lo những người kia sẽ bắt nạt hai đứa.” Sau khi nhận được lời hứa hẹn của Ôn Trúc Sâm, tâm trạng của ông cụ tốt lên trông thấy: “Những chuyện đó đã có A Chỉ giải quyết thay cháu rồi.”

Trước khi Ôn Trúc Sâm và A Chỉ kết hôn, ông cụ đã sai người điều tra tất tần tật về cậu rồi.

Mấy năm trước, cậu từng thử đặt chân vào giới giải trí, nhưng vì một số lý do không thể chấp nhận được, nhưng thật ra lại không quá đáng đến độ khiến người khác không thể tha thứ, “cậu” bị ép rời khỏi giới, mặc dù bây giờ đã trở lại nhưng cũng khó tránh khỏi cảnh bị khán giả lên án, nhục mạ.