Vụ án thứ 1: Ngọc lưu ly bị mất trộm.
Trong đầu có chút loạn, Lâm Diêu khó khi nào lại thành thật chạy theo Tư Đồ. Nhìn tấm lưng rộng kéo mình chạy phía trước, Lâm Diêu có chút hoảng hốt. Từ khi Tư Đồ nói “Á, sao lại là cậu?”, trong lòng đột nhiên thấy thân thiết lạ kì, ngay cả chuyện phía sau có người đuổi gϊếŧ hắn cũng không quan tâm. Rõ ràng tên chết tiệt này lúc trước làm hắn hận không thể gϊếŧ chết, bây giờ sao lại thấy đáng tin đến thế?
Chạy trốn thật nhanh, bên tai vang lên tiếng súng. Tư Đồ dùng sức kéo Lâm Diêu tới trước người, Lâm Diêu tức giận. Người này có ý gì? Bộ trông mình bất lực lắm sao? Cần hắn chắn đạn giùm?
“Tư Đồ…”
“Ở đây không có tín hiệu, phía trước là đường cao tốc, nhanh đi báo cảnh sát.”
“Tôi cũng là cảnh sát đó!”
“Có ích lợi gì chứ!”
Lâm Diêu dừng chân, Tư Đồ xém đè lên người hắn.
“Để tôi xem thử còn hiệu quả hơn cách của anh!”
Tư Đồ kinh ngạc nhìn gương mặt xinh đẹp của Lâm Diêu… đúng là làm cho người ta say đắm mà.
Tư Đồ còn chưa thoát khỏi cơn say, Lâm Diêu đã chạy về phía trước, rút súng ra.
Bây giờ đổi lại, Lâm Diêu kéo tay Tư Đồ chạy đi, hai người chạy ra khỏi rừng cây, Lâm Diêu xoay người bắn vài phát súng, Tư Đồ dự đoán, trên đường cao tốc sẽ có ít nhất bốn năm chiếc dừng lại xem náo nhiệt, rất nhanh liền nghe thấy tiếng còi cảnh sát, Lâm Diêu liền hiểu rõ, nhất định là Cát Đông Minh đuổi tới.
Hai người trốn phía sau lan can bảo hộ, trong rừng không nghe thấy tiếng nào, xem ra đối phương đã bỏ cuộc.
Tư Đồ ngồi xuống đất, nói, “Không phải chỉ còn một viên thôi sao?”
“Đạn quang vinh (*).” Lâm Diêu đáp cho xong chuyện.
(*) Đạn quang vinh có thể tích nhỏ hơn lựu đạn, thời gian nổ ngắn hơn, trên cơ bản chỉ cần rút chốt là nổ, thời gian lựu đạn nổ là 3,5 giây còn đạn quang vinh chỉ có một giây.
“Vậy cũng phải chừa lại hai viên chứ.”
“Chắc chuẩn bị cho anh lần này được quang vinh ha. Tên khốn kiếp này! Anh đã sớm biết hung thủ là ai, vậy mà để tôi chạy mấy đoạn đường oan uổng! Anh đã sớm biết hung thủ vào kho bảo hiểm bằng cách nào, mà còn giả ngu trước mặt tôi! Anh sớm biết, sớm biết người đối phương gϊếŧ là anh không phải tôi, vậy mà còn tạo tình huống đuổi tôi đi! Tôi cho anh biết Tư Đồ Thiên Dạ, món nợ này tôi sẽ không để yên đâu!”
Tư Đồ vẫn như cũ nở nụ cười vô lại, run run đứng dậy.
“Tôi biết cậu sẽ tức giận, chờ vụ án kết thúc, cậu muốn gì tôi đều nói hết, muốn đánh muốn đấm cũng được,
bây giờ…”
Tư Đồ đột nhiên dừng lại… Lâm Diêu kinh ngạc nhìn biểu tình không cam lòng lẫn kinh ngạc của hắn.
“Tư Đồ? Anh…” Đột nhiên không nói được, Tư Đồ từ từ ngã xuống, tựa vào người hắn. Lâm Diêu gần như không thể đỡ nổi trọng lượng cơ thể của Tư Đồ, trong lòng hoảng loạn vô cùng… Lâm Diêu theo bản năng ôm lấy thân thể Tư Đồ, lòng bàn tay cảm giác sự sền sệt của máu.
“Tư Đồ…?”
…
Trời đã sáng. Lâm Diêu buông ly cà phê đã nguội lạnh từ lâu, ngồi thẳng người, hắn không nhớ mình đã nhìn về phía phòng phẫu thuật bao nhiêu lần rồi, đèn đỏ chói mắt vẫn chưa chịu tắt.
Vết máu trên tay đã khô, nhưng Lâm Diêu không muốn rửa, tựa như đây là chứng cứ duy nhất chứng minh người kia sẽ sống tiếp.
Bác sĩ nói, viên đạn cách tim rất gần, muốn hắn mau chóng báo với gia đình của người bệnh. Hắn không biết Tư Đồ có gia đình không, cũng không biết báo cho ai, sau đó Cát Đông Minh nói, “Cha hắn đã qua đời từ năm hắn lên sáu, mẹ hắn đã tái hôn, ra nước ngoài sống khi hắn học trung học, hắn vẫn luôn một mình…”
“Đội trưởng, sao anh biết?” Lâm Diêu không rõ hỏi.
“Từ ngày đầu tiên hắn tham gia vụ án, tôi đã điều tra về gia cảnh của hắn, những cái này là thông tin cơ bản. Tôi tưởng cậu biết.”
Hắn căn bản không hề biết!
Đèn đỏ cuối cùng cũng tắt, Lâm Diêu đang trầm tư liền vọt tới chỗ bác sĩ.
“Ca cấp cứu tuy thành công, nhưng vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.” Bác sĩ vừa nhìn thoáng qua đã biết phải nói tình trạng người bệnh với ai, người thanh niên xinh đẹp đứng trước mặt này, trong lúc vô tình đã để lộ sự hốt hoảng và khẩn thiết, khiến hắn cảm động.
Lâm Diêu cũng không theo Tư Đồ vào phòng chăm sóc đặc biệt, hắn vẫn đứng trước phòng phẫu thuật.
“Đội trưởng, Tiểu Lâm hình như bị gì rồi.” Đàm Ninh nhỏ giọng nói với Cát Đông Minh.
Cát Đông Minh chỉ im lặng, hắn nhìn Lâm Diêu không biết nên nói gì. Hắn đã gặp rất nhiều người đối xử tốt với Lâm Diêu, đàn ông, phụ nữ, gộp lại đếm không xuể, nhưng Lâm Diêu vẫn dùng thái độ lạnh lùng đáp lại. Sau khi chuyện kia xảy ra, Lâm Diêu càng cách xa mọi người cả ngàn dặm, tới bây giờ hắn chỉ để lộ biểu tình tức giận và lạnh lùng, Tư Đồ Thiên Dạ này có thể mở trái tim mà Lâm Diêu đã đóng kín bấy lâu nay.
Cát Đông Minh hít một hơi thật sâu, thấy trong mắt Lâm Diêu lóe ra ánh sáng kiên định tự tin, sự việc cũng nên kết thúc rồi.
“Đội trưởng, đưa Tôn Bảo Bình tới viện bảo tàng, báo cho tất cả nhân viên ở đó, chúng ta có thể kết án rồi!” Lâm Diêu vừa nói vừa nắm chặt bàn tay dính máu của Tư Đồ.
Lúc quản lý Cao bị triệu tập tới viện bảo tàng, thật ra ông đã tới, bọn họ cũng chỉ chờ giờ phút này.
Trong phòng họp, không có ai lên tiếng, đợi khoảng nửa tiếng, tổ chuyên án cũng đã áp giải Tôn Bảo Bình vào.
Lâm Diêu nhìn Cát Đông Minh, đối phương thận trọng gật đầu, ý bảo hắn có thể bắt đầu rồi.
“Các vị, tôi sẽ không dài dòng. Điểm thứ nhất tôi muốn nói là động cơ. Mọi người đều biết, ngọc lưu ly này được chuyên gia định giá từ một triệu tới một triệu rưỡi, thầy Điền đã mua bảo hiểm hai triệu. Mà tôi đã tìm một người đấu giá chuyên nghiệp hỏi thăm, nếu bán ra, tối đa chỉ bán được bảy trăm tới tám trăm ngàn, hơn nữa còn như vật không có giá. Những nhân sĩ chuyên nghiệp cũng nói với tôi, nếu vật bị mất, một khoảng thời gian sau xuất hiện lại, giá đấu ở giới ngầm có thể tăng tới gấp hai, gấp ba lần. Nghĩ lại, ngọc lưu ly bị mất, công ty bảo hiểm bồi thường hai triệu, đem bán cho giới ngầm được tới hai mươi mốt, hai mươi hai triệu, cộng lại cỡ hai bốn triệu, một con số rất mê hoặc đúng không? Cho nên, động cơ chính là vì tiền!”
“Ý cậu là gì? Tôi muốn về, bảo cảnh trưởng tới gặp tôi!” Điền Hải Quang ném cây quạt lên bàn, sắc mặt đỏ như gấc.
“Điền Hải Quang! Tâm trạng của tôi bây giờ không tốt, ông tốt nhất đừng chọc giận tôi!”
“Cái thái độ ngậm máu phun người của cậu với tôi là gì? Cậu nói tôi là hung thủ? Đúng là vu khống!”
Lâm Diêu lạnh lùng nhìn ông, tựa thân thể vào bàn, xem người đối diện như heo rừng, nói, “Tôi vu khống đó thì sao! Bây giờ tôi là cảnh sát, ông là kẻ trộm, không muốn bị tôi mời về cảnh cục uống trà thì câm cái họng lại, ngồi đàng hoàng nghe tôi nói!” Khí thế của Lâm Diêu đè bẹp toàn bộ âm thanh, mấy anh em có chút chột dạ.
“Các vị cũng thế, làm ơn phối hợp với chúng tôi. Nếu tôi có thật sự oan uổng ai thì xử lý sau!”
“Đội trưởng Cát, tại sao cậu không nói gì hết? Đây là sự tôn trọng mà cảnh sát các cậu dành cho tôi à?” Điền Hải Quang bất mãn nói với Cát Đông Minh.
“Thầy Điền, ông cũng là người lớn, làm gương tốt cho trẻ nhỏ noi theo đi.”
“Cậu, các cậu đúng là quá đáng! Tôi phải đi tố cáo với xã trưởng, à không, với chủ tịch tỉnh…”
“Ông có muốn đi tố cáo với liên hợp quốc thì cũng phải qua cửa của Tiểu Lâm! Đàm Ninh, nếu ông ta còn không chịu ngồi im thì cứ lấy danh nghĩa cản trở người thi hành công vụ còng tay ông ta lại!”
Đàm Ninh đã sớm lấy còng tay ra. Bây giờ Điền Hải Quang mới chịu ngồi đàng hoàng.
Lâm Diêu cũng không quan tâm Điền Hải Quang nữa, hắn cầm tài liệu trên bàn lên, “Tôi có một thứ rất thú vị, mọi người cùng nghe đi.”
Bỏ băng ghi âm nhỏ vào máy, mở lên, sau mấy tiếng rè rè, giọng của Điền Hải Quang vang lên, “Vội vàng cái gì, tối hôm nay sẽ kết thúc, chỉ cần người kia biến mất, chúng ta có thể bình yên rồi.”
“Ông có chắc là không sao chứ?” Một người khác lên tiếng hỏi.
“Không, đối phương là tay lão luyện, chưa từng thất thủ, còn làm cho tên cảnh sát kia sợ nữa.”
“Tôi vẫn không yên lòng, cảnh sát kia đã tìm tới tôi, bây giờ lão Tôn còn bị bắt…”
“Bắt thì sao? Bọn họ không tìm được chứng cứ thì sao bắt chúng ta được!”
“Mà nếu lão Tôn khai ra thì sao?”
“Không thể, lão Tôn còn ngoan cố hơn tôi, không có khả năng khai ra đâu. Được rồi, đừng nói nhiều nữa, ít gọi điện đi.”
Lâm Diêu tắt máy, lạnh lùng nhìn sắc mặt tái nhợt của Điền Hải Quang.
“Thầy Điền, đây là đoạn ghi âm tối qua Tư Đồ Thiên Dạ thu được. Tôi rất muốn biết, lúc đó khi ông và Vương Thủ Thành bàn chuyện trừ khử Tư Đồ, hai người có biết hắn đang ở gần đó không?”
Điền Hải Quang đổ mồ hôi lạnh, liếc mắt qua lại nhưng rất nhanh liền khôi phục sự lãnh tĩnh.
“Lâm cảnh quan, muốn ghi âm giống giọng tôi thì khoa học bây giờ làm rất dễ, chuyện cậu nói tôi không hề hay biết, chọc ông già như tôi vui lắm à? Với lại, tên Tư Đồ đó chỉ là một thám tử, lời hắn nói có bao nhiêu phần đáng tin? Cậu dùng đoạn ghi âm giả ngụy tạo tội cho tôi, có tin được không?”
Điền Hải Quang phe phẩy cây quạt, khá là lão luyện.
Lâm Diêu suy nghĩ một chút, ông ta có chết cũng không thừa nhận, có bắt cũng bằng thừa, lãng phí thời gian vào chuyện này không có ý nghĩa gì.
“Cái này chỉ là món khai vị thôi, kế tiếp mới là món chính. Để tiết kiệm thời gian, xin mời mọi người tới kho bảo hiểm cùng tôi.”
Đoàn người mau chóng có mặt trước cửa kho bảo hiểm. Lâm Diêu xoay người nhìn mọi người nói, “Cách mở kho bảo hiểm ai cũng biết rồi, vân tay, con ngươi, chìa khóa, mật mã. Khi vào trong, cần có trọng lượng quy định, nhiệt độ, hệ thống cảm ứng, muốn trộm vật từ nơi này đi là không thể. Thế nhưng, đồ vật bên trong thật sự đã bị trộm! Khả năng người ngoài trộm là bằng không. Cho nên, chúng ta có thể giới hạn phạm vi hung thủ.
Đầu tiên là cách mở khóa, với vân tay của quản lý Cao thì con ngươi của phó quản lý Vương là không thể nào lấy được. Hung thủ cũng đâu thể móc mắt ông ta? Bởi vậy tôi dự đoán, phó quản lý Vương là một trong những hung thủ.
Đầu tiên, phải lấy được vân tay của quản lý Cao, cái này thì đơn giản, tùy tiện mua một lọ sơn bóng ở đâu đó, sơn lên… ví dụ như ly thủy tinh, rồi tùy tiện kêu mượn, toàn bộ năm ngón tay đều có. Về phần chìa khóa của quản lý Cao, phó quản lý Vương ban ngày vào văn phòng, dùng đất sét in vào ổ khóa.”
“Lão Vương không biết mật mã két sắt của tôi.” Quản lý Cao nói.
“Cái này rất đơn giản, có còn nhớ tôi phát hiện một chiếc gương trong phòng chú không? Ông ta lợi dụng chiếc gương, chỉ cần lúc chú mở két sắt, ông ta có thể thông qua chiếc gương nhìn thấy con số mà chú bấm, lúc tôi trở về cảnh cục có đem nó đi giám định, bên trên có dấu vân tay của phó quản lý Vương.”
Phó quản lý Vương đã sớm thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Điền Hải Quang mặt đỏ như gan heo, lời Lâm Diêu nói khiến ông bất an.
Lâm Diêu cũng lười nhìn ba ông già mặt mày tái mét, tiếp tục nói, “Cứ thế, điều kiện mở kho đã có. Kế tiếp thì khá thú vị, đầu tiên là hệ thống cảm ứng trọng lượng. Quản lý Cao, chú là người duy nhất có thể vào đó, chú nặng bao nhiêu?”
“74,5kg.”
“Thầy Điền, ông nặng bao nhiêu?”
“80.”
Còn phó quản lý Vương?”
“75,5.”
“Thua quản lý Cao hai ký… Vậy người vào kho bảo hiểm chỉ có thể là ông thôi.”
“Cậu nghĩ tôi là sao? 1,5kg của tôi chạy đi đâu?” Vương Thủ Thành bắt đầu không nén được tức giận.
“Tôi nghe nói, gần đây thân thể ông không khỏe, không chỉ bình thường tiêu chảy mà còn ăn không ngon, lẽ nào không phải để giảm béo cấp tốc? Nếu có thể thì xin mời ông cân lại một lần ngay tại đây.”
Lúc này, một thành viên của tổ chuyên án như làm ảo thuật, lấy cân điện tử đặt xuống trước mặt Vương Thủ Thành, dùng ánh mắt ‘còn dám kì kèo tôi băm nát ông ra’, Vương Thủ Thành tốt xấu gì cũng là một văn nhân, bị cảnh sát trừng mắt như vậy cũng chỉ có thể nuốt nước miếng.
“Chờ chút, ở đây không có nữ, làm ơn cởϊ qυầи áo ra.”
“Cậu?!”
“Không đồng ý thì tôi cởi giùm cho.” Một cảnh sát lên tiếng.
Vương Thủ Thành ngoan ngoãn cởϊ qυầи áo, bước lên cân điện tử, màn hình hiện lên con số 75. Vương Thủ Thành và Điền Hải Quang lén nhìn nhau cười.
“75kg, nặng hơn quản lý Cao 0,5kg. Xem như là một đi.”
“Hừ, đừng nói là một, chệch 0,1 cũng đừng hòng vào được!” Vương Thủ Thành tự phụ coi thường Lâm Diêu.
“Bây giờ là vấn đề thứ nhất, có ai biết có một thứ sau khi lấy khỏi người, nó có thể hồi phục lại không?”
Cái này chẳng phải đã rõ sao? Tóc và móng tay đó! Nhưng nhìn thế nào tóc của Vương Thủ Thành cũng không phải tóc giả, móng tay cũng dài, trông rất đủ chất. Với lại tóc và móng tay có thể đủ 1kg sao? Có cạo hết lông trên người cũng chưa chắc đủ nữa.
Mọi người đang thảo luận vô cùng náo nhiệt, Lâm Diêu đơn giản lên tiếng cắt ngang mọi người.
“Ngoại trừ tóc và móng tay còn một thứ nữa… là máu!”
Không gian liền trở nên yên lặng.
“Một ngàn milliliter máu bằng một kg, vậy năm trăm milliliter thì sao? Vừa lúc bằng 0,5kg. Với lại một người mất đi bao nhiêu đó máu cũng không tới nỗi hôn mê bất tỉnh. Phó quản lý Vương, vào ngày x ông đã tới một bệnh viện tư nhân để truyền máu đúng không? Tư Đồ đã tìm được bằng chứng ông đi truyền máu từ bệnh viện. Quá trình chính là như vậy, cởi toàn bộ quần áo cộng thêm năm trăm milliliter máu đã rút, tiến vào kho bảo hiểm.”
“Chờ chút! Cái cậu nói có thể xảy ra, nhưng cậu đừng quên kho bảo hiểm có cảm ứng vật chất, tôi làm cách nào mang ngọc lưu ly ra ngoài?”
“Đừng vội, tôi sẽ nói cho chú biết. Trong kho có trang bị cảm ứng với ngọc lưu ly, đầu tiên tôi nghĩ các chú dùng vật thay thế, nhưng trên tình huống đó thì bên trong phải có vật gì để lại, mà trên thực tế, cảnh sát chúng tôi không tìm thấy vật nào cả. Nói thật, vấn đề này làm tôi rất hao tâm tổn phí, mãi cho tới khi có con chuột lẻn vào nhà tôi, tôi mới hiểu ra, hắn không lấy đi vật gì, cũng không để lại vật gì, hắn không phải muốn lấy đi hay để lại mà là để ngăn chặn tôi. Ít nhiều gì hành động nhàm chán của hắn tôi vẫn sẽ nghĩ tới, cho dù là tôi hay có bất kì ai khác vào trước đều sẽ sai lầm… Ngọc lưu ly không hề bị mất trộm vào đêm hôm đó!”
Cát Đông Minh ngồi một bên vô cùng kiêu ngạo nhìn Lâm Diêu gật đầu, những người khác đều mở to mắt kinh ngạc.
“Không bị trộm?” Giọng nói của quản lý Cao có hơi run.
“Đúng, không hề. Ban đêm, bọn họ chỉ lấy ngọc lưu ly để gần cửa ra vào, cũng chính là góc chết sau khi mở cửa. Sang ngày hôm sau, bọn họ thừa dịp mọi người hốt hoảng, giấu ngọc lưu ly đi, tôi nghĩ, chắc là thầy Điền mới đúng, vóc người tương đối mập mạp, chỉ cần một bàn tay là có thể giấu đi.”
“Cậu có chứng cứ không? Tôi phải đi kiện cậu với tòa án!” Sắc mặt của Vương Thủ Thành hoàn toàn trái ngược với Điền Hải Quang, xanh tới dọa người.
“Chứng cứ đương nhiên đợi tới phút chót sẽ lấy ra. Bây giờ mời mọi người xuống phòng giải khát ở lầu bốn cùng tôi, xem thử con quỷ đó rốt cuộc là cái gì.”
Mọi người mau chóng xuống phòng giải khát, bởi vì không gian bên trong nhỏ hẹp, nên thành viên của tổ chuyên án đều đợi bên ngoài.
Lâm Diêu đứng xoay mặt vào bồn rửa chén, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của ba người kia hận không thể bóp chết hắn, “Tối hôm đó, cô gái kia đứng ở chỗ này, khi đó cô ta nói cảm giác luồng gió thổi qua nên mới xoay đầu lại, bây giờ là vấn đề thứ hai, trong căn phòng kín bưng sao lại có gió mát?”
“Không có khả năng nên mới nói gặp quỷ.” Điền Hải Quang cười lạnh nói.
“Cô gái đó đúng là nhìn thấy, nhưng không phải quỷ mà là người! Bước về phía trước một bước… Đúng, chính là chỗ đó, lúc đó cô gái cảm giác gió thổi vào cổ bên trái, vậy gió thổi từ chỗ bên phải các vị, cô ta cao 175cm, xin mọi người nhìn về phía bên phải ở vị trí 170cm.”
“Là bức tường mà.” Quản lý Cao có chút thất vọng nói.
“Nhưng không phải là tường bình thường, có ai giúp tôi một chút không?” Lâm Diêu nhìn ra ngoài hô một tiếng, sau đó có hai người bước vào, “Chờ một chút.” Nói xong, Lâm Diêu bước về phía trước bức tường, giơ tay ra.
Mọi người nín thở nhìn Lâm Diêu. Cánh tay mảnh khảnh giữ bức tường, đột nhiên cố gắng kéo ra một mảng lớn… Trên mặt mọi người lộ ra biểu tình khác nhau.
Quản lý Cao như ếch ăn trúng con nhím, Vương Thủ Thành nhìn trông như thấy quỷ thật, nửa mặt Điền Hải Quang không ngừng co giật, Tôn Bảo Bình như bị nhét trái sầu riêng vào mũi.
Giấy dán tường màu xám trắng, dĩ nhiên trông có vẻ như chỉ là tờ giấy dán tường bình thường! Lâm Diêu kéo xuống một lớp, màu sắc không hài hòa liền hiện ra trước mặt! Một mảng xi măng khá mới, vừa vặn có thể để một người chui vừa, bởi vì màu sắc khác với màu tường bên cạnh, nên rất dễ dàng nhận ra.
Lâm Diêu mỉm cười xoay người.
“Xi măng này là sản phẩm mới, sau sáu tiếng là khô hoàn toàn.” Nói xong, hắn nhìn về phía hai cảnh sát, hai người đã chuẩn bị xong dụng cụ, đánh xuyên qua miếng xi măng.
Trong bức tường đen liền có làn gió lành lạnh thổi vào.
“Nếu chui vào trong đó leo lên trên, sẽ tới ống thoát nước ở nhà vệ sinh nữ lầu mười. Để tôi nói chuyện đã xảy ra thế nào ha… Vào ban đêm, Điền Hải Quang, Tôn Bảo Bình và Vương Thủ Thành leo dây thừng lên lầu bốn, bọn họ trước đó đã mở sẵn cửa sổ. Tại phòng này tháo giấy dán tường xuống, theo đường ống leo lên nhà vệ sinh nữ ở lầu mười, ở bên trong phá vỡ bức tường bên dưới ống thoát nước, kế tiếp ba người lợi dụng góc chết của camera, chạy lên lầu mười một. Mở khóa kho bảo hiểm, Vương Thủ Thành dùng cái cân đã mang tới trước, cân lại xác nhận phải rút bao nhiêu máu, sau khi rút xong, ông ta bước vào kho, đặt ngọc lưu ly bên cạnh cửa, ba người lại theo đường cũ leo về. Đầu tiên là sửa lại bức tường bên dưới ống thoát nước, theo đường ống leo xuống phòng giải khát ở lầu bốn.
Thế nhưng, lúc này lại có một sự cố xảy ra. Cô nhân viên tăng ca đến phòng giải khát pha cà phê… Tình huống lúc đó khá là buồn cười, ba người bận sửa lại bức tường, bởi vì tiếng bước chân nên mới trốn dưới ngăn tủ. Ngăn tủ nhỏ đó không có sức chứa ba người đàn ông, bởi vậy, có một người lật đật chui vào tường trốn, người này chính là Vương Thủ Thành.” Lâm Diêu nói tới đây, mắt nhìn thoáng qua người đang phát run, trong mắt ngoài sự miệt thị còn có sự phẫn nộ không thể kiềm nén.