Chương 17
Lúc Mạch Tiểu Hân và Hà Đông về đến phòng ăn thì Lục Tử Hãn và Mã Tô đang đấu rượu, Ngải Lâm vừa gặm cua biển vừa cười nói: "Đừng uống nữa, mấy cái chuyện lẻ tẻ ấy còn nhắc tới làm cái quái gì?"Mạch Tiểu Hân lặng lẽ nói với Hà Đông: "Chị Ngải Lâm đúng là vừa thô lại vừa nhã, hoàn toàn lật đổ hình tượng thư kí giám đốc trong cảm nhận của tớ, chẳng lẽ là tổng giám đốc Mục muốn học tập Bill Gates, thích loại nữ thư ký kiểu bà quản gia?"
Ngải Lâm thấy hai người này liền nói: "Đi đâu mà lâu thế? Chị còn tưởng rằng hai đứa bọn em bị hai gã công tử ăn chơi này dọa chạy mất rồi cơ".
"Ai là công tử ăn chơi?" Lục Tử Hãn bất mãn nói, "Tiểu Hân, mau tới đây ăn một chút gì đi".
"Cả hai thằng mày chứ ai, vừa rồi không phải còn đang diễn trò chó cắn chó sao? Từ năm đầu đại học đã tranh cướp gái lẫn nhau, ân oán tích lũy 4 năm liền làm chị nghe mà choáng váng hết cả người", Ngải Lâm nói, "Tóm lại một câu, ai đυ.ng phải hai đứa mày thì người ấy xui xẻo, tranh giành nhau từ trong nước ra đến nước ngoài, đúng là chỉ có hai thằng chúng mày".
Mã Tô cười nói: "Đó đều là mấy chuyện chơi đùa thời tuổi trẻ bồng bột không hiểu chuyện, chị hỏi Tử Hãn xem, nó thay bạn gái như đèn kéo quân, không ai vượt qua nửa năm. Mối tình lâu nhất là với một cô nàng hoa khôi khoa truyền hình, 6 tháng lẻ 7 ngày, kỳ thực là 6 tháng nhưng trước lúc đi du lịch nó quên nói, đến lúc về mới nhớ ra gọi điện bye bye".
Mạch Tiểu Hân không nhịn được cười nói: "Thật là hoành tráng".
Lục Tử Hãn nổi giận chỉ Mã Tô mắng: "Nhóc con nhà mày lại chơi tao, tao làm gì có bạn gái nào học khoa truyền hình? Ai như mày, đi công tác còn cưa cẩm cô nàng tiếp viên hàng không để chơi trò lãng mạn trên trời. Lần nào đi cũng phải mua vé thương gia để lấy le, thời gian đó bao nhiêu tiền kiếm được đều dùng mua vé máy bay hết".
Hà Đông giậm chân thở dài nói: "Đúng là phá gia chi tử, chơi trò trên máy bay cơ đấy, có cần phải yêu đương tốn kém như vậy hay không?"
Mạch Tiểu Hân trêu chọc: "Đúng là vé máy bay có đắt cũng không bằng tình yêu, Mã Tô, không ngờ anh cũng thật là chân tình".
Lục Tử Hãn cười đắc ý, "Hắn đâu phải chân tình, gọi là lạm tình còn nghe được".
Mã Tô nhìn Mạch Tiểu Hân nói: "Tuổi trẻ bồng bột, ai mà chưa từng vung tay quá trán vài lần. Bây giờ tuổi cũng lớn rồi, đến lúc cần nghiêm túc tìm bạn gái rồi".
Mạch Tiểu Hân nhớ tới những gì Hà Đông nói, không dám tiếp ánh mắt hắn đành phải quay đầu đi nói với Ngải Lâm: "Chị Ngải Lâm, vừa rồi ở bên ngoài gặp tổng giám đốc Mục của chị đấy".
Lục Tử Hãn nghe vậy liền rút điện thoại ra bấm số, "Tư Viễn cũng ở đây à? Để anh gọi anh ấy tới, thằng cha này bất kể ngày hay đêm đều chỉ biết làm ăn, có hẹn anh ta cũng không chịu đến".
Ngải Lâm đắc ý nói: "Anh ấy không muốn đến là có thể không đến sao? Chiều nay chị đã lừa lừa sắp xếp một cuộc hẹn cho anh ta ở đây, vì vậy anh ta không muốn đến gặp chúng ta cũng không được".
Mạch Tiểu Hân tiến đến bên tai Hà Đông nói: "Chị thư ký Ngải Lâm này thật là dũng mãnh, dám chơi cả ông chủ như vậy, nếu chưa nghe bạn nói chị ấy có chồng rồi thì tớ nhất định sẽ nghĩ rằng chị ấy chính là bà chủ".
Hà Đông cười ha ha nói, "Chị Ngải Lâm, Mạch Mạch nói chị rất giống bà chủ!"
Ngải Lâm hoàn toàn thất vọng: "Đã già thế này rồi, chắc là giống mẹ ông chủ đúng không? Ông chủ bọn chị có tiêu chuẩn cao lắm, sao có thể chọn một người xấu như chị được, xinh đẹp như Tiểu Hân thì còn may ra".
Mạch Tiểu Hân đã dần dần quen với kiểu ăn nói bốp chát của Ngải Lâm liền cười hì hì xua tay nói: "Công ty đã lên sàn cơ đấy, em cũng không dám với cao, sơ ý một chút ngã xuống thì có mà tan xương nát thịt".
Ngải Lâm nheo nheo cặp mắt đã có thoáng men say nhìn Mạch Tiểu Hân một hồi lâu rồi nói: "Ông chủ của chị tốt hơn hai thằng nhóc đang ngồi đây nhiều, anh ta tuyệt đối không nhiều chuyện phong lưu như vậy, hết giờ làm thì lại tăng ca, thuộc loại đàn ông tốt có thể tuyệt đối yên tâm".
"Như thế thì có gì mà gọi là đàn ông tốt?" Lục Tử Hãn gọi điện thoại xong, vừa nghe Ngải Lâm nói xấu mình trước mặt Mạch Tiểu Hân liền không phục bật lại, "Tư Viễn chính là một cái máy kiếm tiền, đừng để ý đến ngoại hình không tồi của anh ta, thực ra tính tình lại chẳng có chút thú vị nào, cũng chỉ có bà chị ngu ngốc của em mới một lòng một dạ yêu anh ta chứ những người phụ nữ khác làm gì có ai chịu được".
Mạch Tiểu Hân nhớ lại những gì Mục Tư Viễn nói về Lục Tử Tình, không khỏi kinh ngạc nhìn Lục Tử Hãn. Chẳng lẽ chị gái đã yêu đơn phương rồi, đến em trai cũng đơn phương chấp nhận ông anh rể này? Ngữ khí nói chuyện của Lục Tử Hãn tỏ ra rất chắc chắn, không giống như là làm bộ. Biết đâu khi đó Mục Tư Viễn sợ mình khó xử nên mới cố ý nói như vậy, thế mà mình lại tin là thật. Cô cười cười tự giễu, Mạch Tiểu Hân ơi Mạch Tiểu Hân, mày đúng là ngây thơ thật đấy!
Lục Tử Hãn để ý thấy toàn bộ quá trình thay đổi sắc mặt của Mạch Tiểu Hân, nhớ tới lời chị gái nói trước kia, một ý nghĩ bất chợt hiện lên: Chẳng lẽ bé con này động lòng với Tư Viễn rồi? Trong lòng không khỏi cảm thấy oán hận. Mình trẻ tuổi hơn, đẹp trai hơn Mục Tư Viễn, vừa biết chơi vừa biết nịnh gái, Văn Cẩm mặc dù chưa cổ phần hóa nhưng thực lực vẫn mạnh hơn Viễn Dương, Viễn Dương còn có một bộ phận cổ phần do Văn Cẩm nắm giữ mà. Nếu nói Mục Tư Viễn trị giá mấy ngàn tỷ thì sau này mình sẽ là mấy chục ngàn tỷ, vì sao bé con này lại không chịu coi trọng mình chứ? Xem ra phụ nữ được sủng ái quá thật sự không phải chuyện tốt, phải nghĩ cách làm cho đám Mã Tô và Mục Tư Viễn tất cả đều biến mất trước mặt cô ấy mới được. Hắn gắp một miếng cá vào bát Mạch Tiểu Hân, nói: "Đừng nghe chị Ngải Lâm nói linh tinh, Tư Viễn không phải hòa thượng, năm đó anh ta yêu cũng oanh liệt lắm, tầm đánh đấm lặt vặt như anh với Mã Tô làm sao có thể so sánh được. Chỉ có điều bây giờ hồi tâm rồi, cộng thêm chị gái anh ở tầng 36, anh ấy ở tầng 26, nhất cử nhất động đều có người nhìn kĩ thì sao có thể không ngoan ngoãn cho được!"
Ngải Lâm tức giận nhìn Lục Tử Hãn, vừa định biện bạch thì Mục Tư Viễn đẩy cửa đi vào.
Lục Tử Hãn lập tức đứng lên nói: "Tư Viễn, anh ở ngay bên cạnh mà cũng không chào hỏi một câu, phạt rượu phạt rượu!"
Mục Tư Viễn nhìn Ngải Lâm như cười như không nói: "Có lẽ cô thư ký Ngải của anh cho rằng lượng công việc của anh vẫn chưa đủ để thể hiện cho các cổ đông thấy, vì vậy trước khi hết giờ làm còn sắp xếp một cuộc hẹn cho anh. Ở bên kia anh đã uống không ít rồi, giờ để cô ấy uống thay anh thôi!"
Ngải Lâm cũng không từ chối, đứng lên rót một chén rồi ngửa cổ uống hết, "Tư Viễn, chén rượu này tôi uống giúp anh, anh nhớ phải cảm ơn tôi đấy".
Mục Tư Viễn phớt lờ cô, vừa chào hỏi Mã Tô vừa ngồi xuống nói: "Hôm nay làm sao mà hào hứng thế, chẳng mấy khi thấy mọi người tụ tập với nhau như vậy!"
Lục Tử Hãn cười khổ nói: "Em hẹn Tiểu Hân, cả đám này nghe thấy nhao nhao đòi chạy tới làm bóng đèn, đúng là chẳng biết ý gì cả! Ngồi gần cả đống bóng đèn thế này em sắp bị nướng chín đến nơi rồi!" (bóng đèn: tương tự như kì đà cản mũi).
Mục Tư Viễn quay về phía Mạch Tiểu Hân mỉm cười nói: "Thì ra là như vậy".
Mạch Tiểu Hân không ngờ Lục Tử Hãn lại nói như vậy, vội đáp: "Trợ lý Lục nói đùa, nếu nói đến bóng đèn thì lần trước ở quán cà phê em mới đúng là một cái bóng đèn nướng chín người khác, xin tổng giám đốc Mục thứ lỗi".
Mục Tư Viễn nhíu mày cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng lại không tiện hỏi kĩ, đúng lúc Mã Tô rót một chén rượu tới mời liền uống cạn. Mã Tô lại rót một chén cho Lục Tử Hãn, nói: "Không cam tâm tình nguyện vẫn phải mời bọn tôi đi ăn, đúng là tủi thân cho đại thiếu gia ngài. Tôi kính ngài một chén bồi tội, lần sau tôi mời Tiểu Hân đi ăn nhất định cũng cho ngài cơ hội đến làm bóng đèn".
Lục Tử Hãn lười nhác ngồi yên trên ghế không chịu đứng dậy, nhìn Mã Tô chằm chằm hồi lâu rồi đột nhiên đưa tay chống cằm nhìn sang Mạch Tiểu Hân bên cạnh nói: "Tiểu Hân, anh uống nhiều rồi, uống giúp anh chén này nhé!" Trong giọng nói tỏ ra thân mật khác bình thường.
Ngải Lâm cau mày nói: "Không được, dựa vào cái gì mà Tiểu Hân phải uống thay cậu, cấp dưới của cậu cũng có đây, có nhờ cũng phải nhờ Hà Đông mới đúng".
Hà Đông vội nhìn Mạch Tiểu Hân nói: "Em dị ứng rượu cồn, không tin cứ hỏi Tiểu Hân. Em không bao giờ uống rượu, còn tửu lượng của Tiểu Hân thì lại khá lắm".
Nhận được gợi ý của Hà Đông, Mạch Tiểu Hân vội gật đầu nói: "Đúng vậy, Đông Đông uống rượu sẽ nổi mẩn, chén rượu này của trợ lý Lục để em uống thay". Nói rồi tự rót cho mình một chén đầy.
Lục Tử Hãn lập tức đứng lên dùng tay đè chén rượu của cô xuống thấp giọng nói: "Thế này nhé, uống thay anh chén này, nếu như còn gọi anh là trợ lý Lục nữa thì sẽ không tính".
Mạch Tiểu Hân rất khó xử len lén nhìn Mã Tô, thấy Mã Tô cũng hơi nhíu mày nhìn mình, trong lòng nghĩ cứ làm thế này để cắt đứt tâm niệm của anh ấy cũng tốt, liền mỉm cười nói với Lục Tử Hãn: "Gọi thế nào thì cũng vẫn là anh mà? Chẳng lẽ còn thành ra gọi người khác được? Em thay Lục Tử Hãn uống một chén là được". Nói rồi cầm chén của Lục Tử Hãn nhẹ nhàng chạm với Mã Tô rồi uống cạn rất dứt khoát.
Mã Tô sầm mặt lặng lẽ ngồi xuống. Lục Tử Hãn vui vẻ trong lòng, tiếp tục dịu dàng thương lượng với Mạch Tiểu Hân: "Còn có thể uống được nữa chứ? Lại mời Tư Viễn một chén giúp anh được không? Mấy năm nay anh vẫn ở nước ngoài, đành nhờ anh ấy với chị gái anh tận hiếu với ông già giúp anh".
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Mục Tư Viễn hơi sầm xuống, lạnh lùng nói: "Tử Hãn, cậu không uống nổi thì thôi, đừng làm phiền người khác".
Lục Tử Hãn như không nghe thấy sự lạnh lẽo trong đó, quay đầu nói với Hà Đông: "Hà tiểu thư, để Tiểu Hân uống một chút nữa, cô thấy thế nào?"
"Hai chút?" Hà Đông giật mình hỏi.
Lục Tử Hãn cười cười gật đầu, "Nói như vậy cũng được".
Hà Đông chần chừ nhìn về phía Mạch Tiểu Hân, Mạch Tiểu Hân không làm gì được đành cười cười giơ chén về phía Mục Tư Viễn.
Mặt trầm như nước, Mục Tư Viễn nhìn Lục Tử Hãn chằm chằm không nói. Tận hiếu với Lục Kiến Thành? Anh cười lạnh trong lòng, Lục Tử Hãn, đến cùng nó có biết bố nó đã làm gì với nhà họ Mục hay không?
Vừa thấy sắc mặt Mục Tư Viễn Ngải Lâm thầm kêu không ổn trong lòng, lúc người này nhìn người khác chằm chằm mà yên lặng không nói thì đó chính là lúc anh ta không thể chịu nổi chuẩn bị phát tác, vì vậy liền kêu to một tiếng: "Chậm đã, Tiểu Hân, em đừng mắc lừa Tử Hãn, tửu lượng của nó tốt lắm, còn tốt hơn Tư Viễn ấy".
Lúc này Hà Đông đang bị ánh mắt gϊếŧ người của Mã Tô nhìn đến mức toát mồ hôi đầy lưng, thừa dịp Ngải Lâm ngắt lời cô vội chen vào: "Trợ lý Lục, tửu lượng của Mạch Mạch cũng không tốt, chỉ có thể uống một chút, uống một chút là đủ rồi Mạch Mạch à".
Tỉnh táo lại, Mục Tư Viễn xua tay với Mạch Tiểu Hân, sắc mặt đã mềm mỏng lại: "Mọi người đều quen nhau cả, không cần khách khí như vậy".
Mạch Tiểu Hân sớm đã cảm thấy không tự nhiên, thấy Hà Đông vừa đổi ý cô liền nói với Lục Tử Hãn: "Xem kìa, người tốt bao giờ cũng được ủng hộ, người xấu không ai nói giúp, có phải em với anh bây giờ là như vậy không?"
Mặc dù Lục Tử Hãn khó chịu trong lòng nhưng bị Mạch Tiểu Hân trêu chọc như vậy cũng đành phải thôi, hắn múc một bát canh tôm hùm cho cô, "Uống rượu rồi phải ăn một chút lót dạ dày, không nhỡ em có say mọi người lại mắng anh". Trong lòng còn không ngừng hồi tưởng lại sắc mặt Mục Tư Viễn vừa rồi. Chẳng lẽ hắn thật sự động lòng với Mạch Tiểu Hân nên sắc mặt hắn còn kém hơn cả Mã Tô như thế? Nếu đúng như vậy chính mình thế nào chưa nói, nhưng chị gái mình thì làm thế nào?