Mắc Nợ Trăm Triệu, Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 30

Đối diện tầm mắt Dung Chiêu, đối phương tựa như sợ hãi, cúi đầu xuống.

Nhưng Dung Chiêu là người như thế nào, làm sao có thể không nhìn ra hắn kỳ thật căn bản không sợ, chỉ là ngụy trang.

Dung Chiêu nhíu mày: "Đây là?”

Tuân lão đầu nhanh chóng tiến lên: "Bẩm thế tử, đây là xa phu đưa chúng ta tới, dọc đường đi chiếu cố chúng ta rất nhiều, lão nhi liền đưa hắn tới..."

Lão hiển nhiên là muốn tìm cơ hội cho xa phu này.

Dung Chiêu nhìn về phía Tuân lão đầu, người này chính là đạo sĩ có năng lực nhất mà cô nghênh đón lần này, lão còn dẫn theo một tiểu đồ đệ tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng rất có thiên phú nghiên cứu khoa học.

Nhân tài như vậy, giúp bọn họ an trí một "người nhà" cũng là theo lý phải làm.

Chỉ là... Người đánh xe này có chút cổ quái.

Cô hỏi xa phu: "Ngươi có biết đạo thuật không?”

Xa phu chậm rãi lắc đầu, thanh âm khàn khàn: "Không biết.”

Thanh âm ngoài ý muốn dễ nghe.

Dung Chiêu nhìn hắn thật sâu, phân phó: "Vậy an bài vào phòng xe ngựa, làm xa phu của phủ đi, ngân lượng mỗi tháng..."

Suy nghĩ một chút, cô hỏi: "Một lượng được không?”

Tuân lão đầu vui vẻ ra mặt: "Đủ rồi đủ rồi, như vậy đã rất nhiều rồi, có thể vào An Khánh Vương phủ cũng là tạo hóa của tiểu tử này!"

Nam nhân trẻ tuổi kia hiển nhiên là ngoài ý muốn biến cố này, hắn vốn chỉ là đưa lão nhân này cùng tiểu đạo đồng tới, thấy An Khánh Vương phủ biến hóa thật lớn liền đi vào tìm hiểu thử.

Trăm triệu lần không nghĩ tới… hắn bị chiêu nạp làm "xa phu".

Nam nhân trẻ tuổi cúi đầu, mái tóc nhỏ che khuất đôi mắt, thanh âm vẫn khàn khàn như cũ: "Vâng.”

Người này tuy rằng cổ quái, nhưng Dung Chiêu cũng không phải là một người rất hiếu kỳ, lập tức có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Cô kích động quay đầu nhìn về phía đám người Tuân lão đầu: "Các vị đạo trưởng, ta đã sớm chuẩn bị đạo quán kiểu mới, các ngươi đi theo ta, kế tiếp ta cần các ngươi..."

Cô mang theo các đạo sĩ đi "luyện đan", xa phu trẻ tuổi thì bị hạ nhân khác mang đến phòng xe ngựa.

Xa phu trẻ tuổi quay đầu nhìn về phía bóng lưng Dung Chiêu, bước chân người nọ đã trở nên nhẹ nhàng, hơi nhíu mày.



Treo hơn nửa tháng, An Khánh Vương thế tử rốt cục gỡ xuống bố cáo!

Rồi lại dán ra thông báo mới…

Gần đây phụ thân An Khánh Vương của ta khẩu vị không tốt, treo thưởng cho đầu bếp có tài nấu nướng cao siêu.

Người trong kinh bàn tán xôn xao.

“Thế tử An Khánh Vương này chẳng lẽ thật sự phải tiêu hết mười vạn lượng?”

“Vì để An Khánh Vương vui vẻ, thế tử này cũng thật cam lòng.”

Bố cáo “bỏ số tiền lớn tuyển đầu bếp" treo hơn nửa tháng, gỡ xuống, lại thay mới…

Gần đây phụ thân An Khánh Vương của ta tâm tình không tốt, bỏ số tiền lớn treo thưởng nghệ nhân các nơi đổi lấy tiếng cười của phụ thân.

Người trong kinh lại nghị luận.

“An Khánh Vương thế tử này xem ra đúng là hiếu tử.”

“Chậc, hiện tại bao nhiêu người khen, hơn một tháng sau sẽ có bao nhiêu người mắng.”

“Chẳng qua An Khánh Vương có con trai như thế, coi như chết có thể nhắm mắt.”

An Khánh Vương được người ngoài cảm thấy "chết cũng có thể nhắm mắt" tuyệt đối không muốn chết!

Con trai giả không đáng tin kia của ông lấy danh tiếng của ông ra chiêu mộ một đám người vào phủ, một đám người ở phía sau núi, mỗi ngày "bang bang bang" không biết đang nổ cái gì.

Một nhóm người ở trong bếp, "thùng thùng thùng" không biết đang làm cái gì.

Một đám người ở trong sân, "loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng" không biết đang đập cái gì.

Hiếu tử?

Ngoại trừ mỗi đêm đến xem ông còn sống không, ban ngày đều cùng những người cô đưa tới ở cùng một chỗ, nào còn có bộ dạng của một cô nương? Càng không có bộ dạng của hiếu tử!

Lão thái thái cùng vương phi hoảng đến mức chỉ có thể nhốt mình niệm Phật, ông ngược lại muốn quản con gái một chút, nhưng căn bản là quản không được!