Mắc Nợ Trăm Triệu, Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 27

Nếu như không phải gặp được một “xa phu" đúng lúc trên đường lên kinh, không thu tiền xe của bọn họ, thỉnh thoảng còn chia cho bọn họ lương khô, hai người không có khả năng còn sống đi tới kinh thành.

Tiểu đạo đồng thở dài.

Lại qua một ngày, bọn họ rốt cục đến kinh thành.

Tiểu ca kia mặt lạnh, dọc theo đường đi không để ý tới bọn họ, nhưng sau khi vào kinh không lập tức bỏ lại bọn họ, tiếp tục chở bọn họ đến cửa An Khánh Vương phủ.

Tiểu Đồng nhìn phía trước, kinh ngạc há to miệng: "Nhiều người quá…”

Lão đầu cũng sợ ngây người, bên ngoài vương phủ xa hoa khí phái người ngựa tấp nập, xe ngựa, xe bò vô số, còn có không ít người quần áo hoa quý cũng chỉ đứng ở ngoài cửa.

"Cái này... đều là bởi vì thưởng bạc mà đến sao?" Lão đầu run rẩy từ xe bò đi xuống, mặt lộ vẻ khϊếp sợ, theo bản năng quay đầu nhìn về phía người đánh xe, lại nhìn thấy sự kinh ngạc trong đôi mắt chưa từng có cảm xúc của đối phương.

Xa xa, bọn họ nghe được tiếng thảo luận…

“Sao ngươi lại dùng thuốc như vậy?”

“Như vậy có gì không đúng, ta vẫn kê mấy vị thuốc này mà.”

“Phi, lang băm, ngươi đây là hại người! Thuốc này căn bản không đúng bệnh.”

“Ta cũng cảm thấy phương thuốc này không đúng, nên đổi thành…”



Tiểu đồng nắm lấy ống tay áo lão nhân, hít sâu một hơi: "Thầy thuốc lợi hại như vậy… sao?”

Bên cạnh có một người đàn ông đi ngang qua nghe vậy, dùng ánh mắt nhìn bọn họ, giọng nói cũng mang theo cao ngạo…

“Từ sau khi An Khánh Vương thế tử dán bố cáo, vô số thầy thuốc tới đây, thỉnh thoảng sẽ có thầy thuốc không phục lẫn nhau, bắt đầu luận bàn. Còn có một ít đại phu lợi hại ở ngoài vương phủ chẩn bệnh từ thiện, xem bệnh miễn phí, thế tử cũng cung cấp thức ăn cho những đại phu này.”

“Hơn nữa, những người bên ngoài không phải là đại phu lợi hại nhất, người lợi hại đều ở trong vương phủ, mỗi ngày đều có thái y không trực nhật đến phủ luận bàn, đó mới là lợi hại thật.”

"Hiện tại nếu có kẻ không hiểu y thuật liền dám tới cửa lừa gạt thế tử lương thiện, sẽ bị những thầy thuốc này mắng chửi!"

Lão nhân theo bản năng lui về phía sau một bước.

Tiểu đạo đồng cũng hít sâu một hơi, luống cuống túm lấy ống tay áo lão đầu, "Sư phụ? Phải làm sao bây giờ?”

Lão đầu không biết.

Hiện tại trong đầu lão chỉ có một câu…

Xong đời, đại phu thật nhiều như vậy, đại phu giả như lão không có cách nào lừa ăn lừa uống!

Tiểu đạo đồng hiển nhiên cũng sợ, kéo ống tay áo lão nhân lui về phía sau, thanh âm run rẩy: "Sư phụ... Chúng ta vẫn là đi thôi, miễn cho bị đánh.”

Lão đầu theo bản năng lại lui một bước.

“Ọc ọc.” Lúc này, bụng tiểu đạo đồng kêu ùng ục.

Người đánh xe trẻ tuổi kia chia cho bọn họ không ít lương khô, nhưng dù sao số lượng có hạn, hôm nay ba người cũng không ăn bất cứ thứ gì, lúc tiến vào kinh thành, tiểu đạo đồng đã mặc sức tưởng tượng có thể ăn một khối điểm tâm của An Khánh Vương phủ...

Nghĩ tới đây, lão đầu cắn răng đi về phía trước: "Đi, chúng ta đi ứng chiêu!"

Cho dù bị đánh, cũng phải ăn mấy khối điểm tâm mới được.

Hôm nay lão sẽ mặt dày đi đánh cược một lần.

Tiểu đạo đồng trừng to mắt, nhưng thấy lão đầu đã tiến lên, thế là vẫn cắn răng xông về phía trước, nếu như lát nữa bị đánh, hắn ít nhất có thể chắn trước người sư phụ.

Tuy nhiên...

Tất cả hoàn toàn khác với tưởng tượng của bọn họ.

Không đợi lão già bắt đầu lừa gạt, người gác cổng nhìn đạo bào trên người tiểu đạo đồng, lại nhìn lão già, hỏi: "Các ngươi là đạo sĩ?"

Lão đầu: "...”

Đừng có chưa đợi bọn họ mở miệng, lại bởi vì thân phận đạo sĩ mà bị đuổi nha.

Bị ánh mắt người gác cổng quét qua, tiểu đạo đồng sợ tới mức co rúm người lại.

Lão đầu rất muốn nói không phải, dù sao đây không phải tiền triều nơi đạo sĩ được coi trọng, ở thời đại này, đạo sĩ rất bị người khác ghét bỏ, rất là không có địa vị.