"Thúy Hoa, sao Lục Trường Chinh cưới vợ mà bà lại vui vẻ như thế?" Một bà thím đứng cạnh cảm thấy khó hiểu. Lý Thúy Hoa và Lý Nguyệt Nga không hợp nhau, giờ con trai Lý Nguyệt Nga cưới vợ, sao bà ta lại vui như thế?
"Chẳng phải là do sắp được ăn cỗ à, đã lâu không được ăn thịt nên giờ cứ nghĩ tới đã thấy vui." Lý Thúy Hoa bật cười.
"Đúng là lâu rồi chưa được ăn thịt, không biết nhà họ mổ heo khi nào nữa. Năm nay nhà tôi làm rất năng suất, công điểm nhiều hơn năm ngoái, chắc sẽ được chia nhiều thịt hơn." Một bà thím khác nói.
"Mà không đúng, Thúy Hoa, nhà bà có hai người lĩnh lương, hàng tháng được bao nhiêu là tiền sao lại không mua chút thịt biếu mẹ?" Có bà thím nhìn ra suy nghĩ của Lý Thúy Hoa, bắt đầu mỉm cười châm chọc.
Khắp đại đội có ai không biết ngày nào Lý Thiếu Hoa cũng đi khoe khắp nơi con trai con dâu biếu mình cái gì, lần nào về cũng cắt một miếng thịt to mang về. Chắc giờ thấy Lý Nguyệt Nga gặp xui nên ngay cả cái cớ thèm ăn thịt cũng nói ra.
"Ôi chao, tất nhiên là có quà biếu. Nhưng nhà đông người, tôi lại là người thương con thương cháu nên chỉ ăn có vài miếng."
"Lục Trường Chinh là sĩ quan đấy, cưới vợ chắc chắn sẽ không hề kém cạnh. Bây giờ chúng ta phải ráng nhịn bụng để ăn rồi." Lý Thúy Hoa vội đổi chủ đề, dẫn dắt mọi người nói sang chuyện khác...
*
Tâm trạng của Lục Trường Chinh rất tốt, anh đạp xe đưa Tô Mạt về viện thanh niên trí thức.
"Đồng chí Tô, em xem đi, mọi người đều đang chờ ăn tiệc cưới của chúng ta đấy. Chúng ta có nên nâng tiến độ lên không?"
Tô Mạt trừng mắt nhìn anh.
Lục Trường Chinh cười ngốc nghếch, nói: "Dạ dạ dạ, nghe lời đồng chí Tô hết, đồng chí Tô nói lúc nào thì là lúc đó."
"Em mau vào trong nghỉ ngơi một lát đi. Bây giờ tôi phải nhân lúc chưa tan tầm đi làm chút việc giúp mẹ. Em cứ nghỉ ngơi hai ngày, bồi dưỡng sức khỏe cho tốt, đừng có vội đi làm việc nhé, đằng nào vụ thu cũng sắp hết rồi."
Ai từng làm cũng biết làm ruộng rất mệt, từ nhỏ anh đã không thích làm ruộng rồi. Sau này kết hôn xong, anh cũng không cho cô làm ruộng, dù sao tiền trợ cấp của anh cũng dư sức nuôi cô.
"Em mau vào đi." Lục Trường Chinh giục Tô Mạt vào trong nghỉ ngơi.
Anh phải đi bàn bạc lại với mẹ, lớn chừng này hiếm khi mới tìm được một người vừa ý, không thể làm cô ấy ấm ức được. Cái gì người khác có cô ấy cũng phải có. Cái gì người khác không có, cô ấy vẫn có.
Lục Trường Chinh bắt đầu tính toán xem nên mua sắm gì khi kết hôn.
Những vật dụng hai chân cần có trong phòng tân hôn nhà anh đều có cả rồi, đồ đạc trong hai phòng đã được mua đủ, lò đất đã có, tủ đựng đồ lớn, bàn đất, băng ghế cũng đủ cả.
Phải rồi, vẫn thiếu một cái bàn trang điểm, vợ anh vừa nhìn đã biết là một người thích làm đẹp, phải mau chóng chuẩn gọi thợ mộc chuẩn bị cho cô ấy...
Còn ba món quan trọng thì phải hỏi xem trong nhà đã chuẩn bị phiếu được chưa, nếu chưa anh phải nghĩ cách lấy được, sau đó dẫn cô lên thành phố mua luôn.
Còn cả giấy kết hôn nữa, phải gửi điện báo lên quân đội để thủ trưởng phê gấp. Thôi, gọi điện thoại vẫn nhanh hơn, tới lúc đó gọi điện thoại thẳng tới là được.
Phải chụp cả ảnh kết hôn nữa, không những phải chụp ảnh kết hôn mà còn phải chụp riêng mấy bức ảnh cho vợ của anh. Lúc đó anh sẽ mang ảnh của vợ vào quân đội, khi nhớ sẽ bỏ ra ngắm.
Hiện tại cấp bậc của anh mới là phó đoàn trường, phải lên cấp bậc đoàn trưởng mới xin cho người thân theo quân được. Anh phải cố gắng hơn để cô có thể sớm ngày theo quân...