Sống Lại Em Yêu Anh

Chương 49: Nữ phụ trùng sinh

Đợi thêm một lúc Lăng Thiên Hạo mới nhàn nhã ung dung đi vào bên trong phòng họp. Đám cổ đông đang tranh cãi ngất trời đột nhiên im bặt. Ai nấy ngồi vào vị trí của mình, cho dù biết rằng Lăng Thiên Hạo cố gắng khiến cho bọn họ chờ thì cũng chẳng có ai dám ý kiến.

Sống đến từng này tuổi rồi, người trẻ nhất trong số bọn họ cũng đã 63 tuổi, với địa vị và kiến thức rộng rãi, có thể nói bọn họ đã gặp vô số loại người, nhưng Lặng Thiên Hạo vẫn là kẻ khó đối phó nhất. Hắn vừa lạnh lùng vừa khó đoán, tâm tư thâm trầm từ khi còn rất trẻ. Năm đó bọn họ không thể vặn ngã hắn, thì bây giờ lại càng không thể.

Lăng Thiên Hạo ngồi xuống ghế chủ vị, chân dài khoác lên nhau, tư thế ngồi vô cùng tự phụ. Trên người hắn lúc nào cũng là vẻ kiêu ngạo tự tin không gì sánh được, bất kể người đối diện có là ai, dường như hắn cũng chẳng thèm để vào trong mắt.

– Hôm nay các vị tới đây có chuyện gì vậy?

Tám vị cổ đông hai mặt nhìn nhau, ý tứ đùn đẩy trong mắt không cần nói cũng biết. Không ai muốn làm con chim đầu đàn cả, bởi vì cho dù kết quả của chuyến đi hôm nay có đạt được hay không thì Lăng Thiên Hạo cũng sẽ ghim người nói ra điều đó.

Người đàn ông ngồi trên ghế chủ vị nhẹ nhàng nhếch môi, đôi mắt ẩn chứa nét lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Tam lão theo thói quen đeo lên mặt nạ ôn hòa, ông ta xung phong đứng ra làm người mở đường.

– Đúng vậy, hôm nay mấy lão già này mặt dày tới đây muốn thương lượng với thiếu gia một việc. Tài sản riêng của ngài ngài muốn tặng cho ai chúng tôi cũng không có quyền xen vào, nhưng S thị là cơ nghiệp lão gia để lại cho ngài, cũng là đế quốc thương nghiệp năm đó chúng tôi phò tá cha ngài đánh hạ giang sơn, nếu như để cho một người ngoài tiến vào làm chủ có phải là không tốt lắm hay không?

Lăng Thiên Hạo nghe hết lời ông ta, sau đó bỗng dưng bật cười giống như nghĩ tới một chuyện gì đó thú vị lắm.

– Tam lão nói đùa rồi, ngay cả người ngoài như mọi người còn có cơ hội ngồi ở đây đối với tôi chỉ đông chỉ tây, vậy vợ tôi thì sao lại không thể chứ? Xét cho cùng, ai mới là người ngoài đây?

Mấy ông lão đã vào độ tuổi thất tuần nhưng dường như vẫn còn sung sức lắm, suốt ngày nhảy nhót lung tung, bây giờ bị Lăng Thiên Hạo nói như thế, có khác gì chỉ thẳng vào mũi mà mắng không?

Nói thế nào bọn họ cũng đã ngồi trên địa vị cao cả nửa đời người, hưởng thụ cảm giác được người khác lấy lòng đã lâu lắm rồi, Lăng Thiên Hạo dù tài giỏi cỡ nào cũng chỉ đứng hàng tiểu bối, sao có thể nói chuyện như thế với bọn họ?

Khuôn mặt mỗi người vì tức giận mà đỏ ửng lên, ngay cả đôi mắt cũng sung huyết.

– Ngài…Ngài…! Chúng tôi đi theo lão gia đã bao năm, cho dù không dám trèo cao cũng xứng đáng được ngài gọi hai tiếng thúc bá, bây giờ ngài đối xử với chúng tôi như vậy, không sợ lão gia chỉ vào mặt mắng hai chữ bất hiếu hay sao? Các tiểu thư thiếu gia năm đó, nào có ai dám mắng trưởng bối như ngài? Lão gia a, ngài ở trên trời có linh thiêng, hãy mở mắt ra mà coi con trai ngài hai tay dâng tặng giang sơn của ngài cho một người ngoài!

Lăng Thiên Hạo vẫn chẳng hề bận tâm, thậm chí hắn còn thảnh thơi ngồi xem bọn họ diễn kịch đến cùng.

Ngũ lão vừa hết lời, tiếng vỗ tay đã vang lên, âm thanh rõ ràng rành mạch đánh thẳng vào trong tai mỗi người. Nhưng nó lại hệt như một cái bạt tai tát thẳng lên mặt mấy vị nguyên lão đang có mặt ở đây.

– Vở diễn này đúng là đặc sắc! Làm cho tôi nghĩ đến mấy vở kịch lão thần lấy tính mệnh ra áp chế tân đế, vừa khóc lóc vừa đe dọa sẽ đâm đầu vào cột tự tử ngay trên chính điện. Các vị nghĩ kết quả thế nào? Là tân đế thỏa hiệp hay cựu thần được nằm nghiêng khênh ra? Đã bao nhiêu năm rồi, tôi có phải là tân đế hay không mọi người phải rõ nhất mới đúng chứ? Chẳng lẽ cứ phải lấy mạng mình ra đặt cược mới có thể sáng mắt ra hay sao?

Sắc mặt đám người trở nên tím tái, đôi môi run rẩy không thốt nổi nửa lời.

– Cha tôi đã đi mười mấy năm rồi, các vị còn được ngồi ở đây là vì cái gì chứ? Hay là tuổi đã lớn rồi, không chờ đợi kịp muốn trở về nghỉ hưu, ngậm kẹo đùa cháu?

Không gian trở nên lặng ngắt như tờ, không ai dám nói thêm một lời nào. Không biết từ bao giờ, thiếu niên năm xưa đã trở thành một người đàn ông thủ đoạn thiết huyết, nói một không hai, đứng trên đỉnh cao người người ngưỡng vọng. Lời hắn nói chính là thánh chỉ, mà tội khi quân thì chẳng kẻ nào đủ cam đảm để gánh chịu đâu.

– Nếu không có vấn đề gì nữa thì mọi người mau trở về đi. Sau này cứ quản tốt chuyện của mình là được.

Đừng có xen vào chuyện của người khác.

Hiểu rõ ý ngầm của hắn, đám cáo già cũng phải đổi sắc mặt. Mấy người không nói được gì, đứng dậy kéo nhau rời đi.

Trong phòng họp rộng lớn chỉ còn lại Lăng Thiên Hạo và Lăng Dương Triết.

– Thiếu gia, không phải trước kia ngài không muốn tiểu thư giẫm chân vào bãi nước đυ.c này hay sao?

Lăng Thiên Hạo chống cằm mỉm cười, nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê còn đang tỏa khói. Khóe môi cong lên một độ cung dịu dàng, trong đôi mắt nâu trầm tràn đầy vẻ tự hào tán thưởng.

– Trước đây tôi vẫn nghĩ để cô ấy tránh xa mọi nguy hiểm mới là cách bảo vệ tốt nhất, nhưng bây giờ tôi mới hiểu rằng, cô gái của tôi nào phải cừu non, cô ấy phải là chúa sơn lâm mới đúng. Vua của muôn loài, sao cam lòng đứng sau lưng kẻ khác. Tôi còn đang chờ, cô ấy tới bảo vệ tôi đây.

Lăng Dương Triết mặt không cảm xúc, vốn đã quen với việc một chủ đề nghiêm túc lại luôn bị thiếu gia kéo trật đường ray, trở thành sân khấu để hắn tha hồ tú ân tú ái.

Được rồi, làm ơn tha cho cẩu độc thân là tôi đi.

\*

Trong căn phòng bí mật, hai người ngồi đối diện với nhau, một trong số đó chính là cô gái mà Ninh Khiết Băng đang tìm kiếm.

– Ông nội, kết quả thế nào?

Ông lão không phải ai khác chính là người được xưng là tam lão kia, ông ta nhẹ nhàng lắc đầu.

– Công ty đúng là gặp chút tổn thất, nhưng cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông. Hôm nay ta chỉ vừa đề cập đến việc Ninh Khiết Băng không có quyền tiếp quản công ty đã bị Lăng Thiên Hạo chỉ vào mũi mà mắng, đừng nói đến việc có thể vu oan giá họa chuyện ăn cắp cơ mật này cho cô ta, chỉ cần ta dám thể hiện một chút ý nghĩ đó thôi, chắc chắn sẽ bị hắn ta đem ra tế sống.

Trong mắt cô gái hiện lên vẻ phẫn hận, móng tay sắc bén đâm sâu vào lòng bàn tay tạo nên từng vệt rướm máu.

– Ông đừng lo, con vẫn còn chiêu khác nữa. Một lần không được thì hai lần, ba lần, … nhất định chúng ta sẽ thành công.

Tam lão nhíu mày, khuôn mặt già nua hiện lên nét sầu lo.

– Hay là thôi đi, con không phải là đối thủ của bọn họ đâu.

Cô gái vẫn kiên quyết lắc đầu.

– Không bao giờ, nếu để cho hai người họ sống yên ổn thì con sống lại một lần còn có ý nghĩa gì? Con nhất định phải trả thù bọn họ, để bọn họ thử một lần cảm giác sống không bằng chết! Con nhất định sẽ làm được!