Vai Ác Tìm Đến Rồi!

Chương 16

Lưu Vương Thành đúng là đến nhà của Thu Ba nhưng không phải để theo đuổi người ta đâu. Hắn đến là có mục đích khác.

- Bây về hồi nào? Cha bây sao rồi mà anh em bây qua đây?

Bà 2 Nguyệt, bà ngoại Thu Sương đang hỏi chuyện Lưu Vương Thành. Trong ký ức của nguyên chủ thì bà Hai là một người rất bình dân, dù nhà có tiền của nhưng lại rất tốt bụng, cũng từng giúp đỡ nguyên chủ rất nhiều. Hắn lễ phép đáp.

- Dạ! Cháu về hồi sáng. Cha cháu đã không sao rồi. Cháu qua đây đầu tiên là để cám ơn bà Hai...

- Thôi thôi thôi... ơn nghĩa gì! Cha bây không sao là tao mừng rồi!

Bà vội phất tay ngắt lời. Sau đó thì nói tiếp.

- Ở trển làm chắc cực lắm phải hôn? Tao thấy bây coi bộ ốm hơn hồi ở dưới này à! Nhưng có điều có trắng trẻo đẹp trai ra đó nha!

Lưu Vương Thành đáp.

- Dạ... cũng không cực lắm đâu bà Hai! Chắc tại lâu ngày không gặp nên bà Hai thấy cháu ốm vậy thôi chứ cháu cũng đâu có ốm đâu ạ!

- Thôi! Bây đừng có sạo! Đừng thấy tao già mà gạt tao. Tao cho bây biết tao tuy già nhưng mắt còn tỏ lắm à, không có nhìn lầm đâu. Tao thấy bây như que củi nè.

Chợt một giọng nói trong trẻo vang lên.

- Ngoại ơi! Con thấy anh hai Lớn cũng đâu có ốm đâu mà ngoại nói ảnh như que củi chứ. Người ta đã là ông chủ lớn rồi không phát tướng thì thôi chứ làm sao mà ốm được.

Thu Sương đi lại ngồi cạnh bà ngoại, đối diện với Lưu Vương Thành. Lưu Vương Thành không khó nghe ra trong giọng điệu của Thu Sương có chút móc ngoéo. Nhưng hắn nhớ là hắn đâu có chọc gì cô đâu nhỉ? Hắn không hề biết rằng là do thái độ lúc cô đưa ông Minh về của hắn, đã khiến cô không vừa mắt.

Bà Hai vỗ nhẹ vào đầu cô, nhỏ nhẹ dạy.

- Con nhỏ này bửa nay bày đặt móc mĩa nữa. Mày sung sướиɠ từ nhỏ đến lớn thì biết cái gì là cực khổ chứ? Anh Hai mày kiếm đồng tiền không phải dễ đâu. Cho nên bây giờ nó có giàu thì cũng là do công sức nó bỏ ra chứ có ai mà cho nó. Mày đừng học theo một số người thấy nghèo thì khi thấy giàu thì ghét nghe chưa.

Thu Sương ngoan ngoãn đáp.

- Dạ! Con biết rồi ngoại! Con chỉ là cố tình ghẹo anh Hai cho vui thôi, chứ nào có móc mĩa gì đâu. Ngoại yên tâm, cháu gái cưng của ngoại đâu có tính xấu đó chứ! Hi hi...

Cô cọ cọ vào vai bà làm nũng, bà Hai phì cười.

- Con nhỏ này... mười sáu, mười bảy tuổi đầu rồi mà y như đứa con nít hà.

Rồi chỉ vào bé Thi.

- Mày coi bé Thi đó! Mới 13 tuổi mà thấy ngoan ghê hôn. Không bao giờ để cha mẹ nó bận tâm cái gì. Ai như mày tối ngày để tao với mẹ mày nghe mắn vốn.

Bé Thi được bà Hai khen tuy rất vui nhưng cũng không dám tỏ thái độ tự hào gì, cũng không dám mừng ra mặt. Cô bé hoàn toàn trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi khác. Lưu Vương Thành thì chẳng mảy may để ý, bởi vì đối với hắn 13 tuổi là đủ để lớn, để hiểu chuyện rồi. Hắn khi xưa không phải 13 tuổi đã ra chiến trường gϊếŧ giặc đó sao, 15 tuổi thì đã nắm binh quyền rồi. Nhưng hắn quên rằng, đó là thế giới cổ đại còn đây là thế giới hiện đại a.

Thu Sương thì khác, nhìn bé Thi như vậy cô thấy rất đau lòng. Trẻ con mà tư tưởng trưởng thành quá sẽ không còn niềm vui nữa. Cô bèn lấy cây kẹo lột ra cho bé Thi.

- Nè! Em ăn đi đừng có ngại. Chị còn nhiều lắm!

Bé Thi nhận kẹo, mỉm cười.

- Em cảm ơn chị Sương!

Lưu Vương Thành chợt trêu.

- Ủa! Sao em mời bé Thi ăn kẹo mà không mời anh vậy?

Thu Sương theo bản năng đáp.

- Người lớn không nên ăn kẹo để trẻ con ăn là được rồi!

- Ồ! Vậy em là trẻ con à?

Cô thản nhiên đáp.