Mạt Thế: Bạn Trai Tôi Là Lính Gác Cấp Thần

Chương 34

Tô Vi đột nhiên phản ứng lại đây, cô nhìn trái ngó phải, nơi nào cũng không có bóng dáng Hạ Đầu Nam.

Tô Vi ngẩng đầu nhìn về phía Lục Nhưỡng.

Lục Nhưỡng mỉm cười cúi đầu nhìn cô, “Uống nước không, Vi Vi?”

Lục Nhưỡng lấy ra một lọ đồ uống quen thuộc.

Tô Vi nhanh chóng lắc đầu.

Nửa giờ sau, Quách Hiểu Vãn kêu to muốn tìm Hạ Đầu Nam, mọi người mới phát hiện Hạ Đầu Nam không thấy đâu.

“Tôi trở về tìm hắn.” Doãn Tĩnh nhìn như lãnh khốc vô tình, kỳ thật là tốt bụng nhất.

Lục Nhưỡng nhìn như tốt bụng, kỳ thật lãnh khốc vô tình nhất.

Người anh em tốt không theo kịp, hắn lại có thể không phát hiện ra, còn bấm móng tay cho cô.

Chỉ có mười ngón tay, cắt nửa giờ còn chưa có cắt xong.

Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút, đừng cắt đến thịt cô.

Doãn Tĩnh một mình đi trở về, nửa giờ sau, cô đầy người chật vật mang theo Hạ Đầu Nam xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Hạ Đầu Nam cả người vô lực được Doãn Tĩnh ném tới sau thùng xe, “Trong phòng kia đột nhiên xuất hiện một cái động trùng, may mắn chúng ta kịp thời rời đi. Nhưng hắn hình như là bị công kích tới, trên cánh tay có dấu vết bị sâu cắn qua, cần nhanh chóng đến căn cứ xem có thể trị liệu hay không.”

Hạ Đầu Nam đã xuất hiện tình huống liệt nửa người, hắn nghiêng đầu, nửa khuôn mặt đều suy sụp, vẫn còn không ngừng chảy nước miếng.

Hạ Đầu Nam định nói chuyện, lại không nói ra lời, chỉ có thể phát ra âm thanh “ách ách ách”.

Đôi mắt hắn không ngừng liếc về hướng Lục Nhưỡng bên kia, tràn ngập thù hận, mà Lục Nhưỡng đúng lúc vừa bấm móng tay cho Tô Vi xong.

Tô Vi cúi đầu nhìn giày, căn bản không dám nhìn Hạ Đầu Nam.

Dựa theo nguyên tác, người bị báo thù uống hết bình đồ uống có vấn đề kia là cô.

Nguyên thân mắt lệch, miệng méo, chảy nước miếng tuy rằng được kịp thời trị hết, nhưng kế tiếp cũng kích phát ra dị năng dẫn đường, nhưng lại chỉ có thể làm một vật trang sức phế vật, treo ở bên người Lục Nhưỡng, sau khi bị ép khô một giọt giá trị cuối cùng, liền bị ném vào trong động trùng vĩnh viễn vĩnh biệt cõi đời.

Nghĩ đến đây, Tô Vi lập tức sợ tới mức điên cuồng lắc đầu.

“Làm sao vậy, Vi Vi?” Lục Nhưỡng quan tâm nói.

Tô Vi trắng mặt, khô cằn nói: “Lắc đầu, lắc phiền não ra khỏi đầu.”

Lục Nhưỡng mỉm cười sờ sờ đầu cô.

-

Ngoại trừ sóng trùng triều này, vận khí của bọn họ tương đối tốt, dọc theo đường đi lại không đυ.ng tới trở ngại gì, thành công tới căn cứ thứ ba.

Căn cứ thứ ba ở khu phía nam chủ thành.

Căn cứ thứ ba cách căn cứ thứ tư gần nhất, còn chưa có bị trùng triều xâm nhập, giao thông yếu đạo chủ yếu đều bị phong tỏa, trước mắt ở vào trạng thái phong kín, không được tùy ý ra vào, các giao lộ đều có binh lính canh gác, nhìn thấy người muốn mạnh mẽ xông vào, liền trực tiếp đánh gục.

Lưu dân từ căn cứ thứ tư lại đây rất nhiều, đều dìu già dắt trẻ muốn tiến vào trong căn cứ thứ ba.

Hiện tại tiền đã không phải là tiền, đều yêu cầu dùng vật tư tới trao đổi, biến thành vật đổi vật.

Đội ngũ rất dài, Doãn Tĩnh lại bằng vào giấy chứng nhận là lính gác căn cứ thứ ba, trực tiếp tiến vào.

Mặt sau có quần chúng không phục, bắt đầu nháo sự.

Các binh lính cầm súng trực tiếp nổ súng cảnh cáo, mới đè ép được trận rối loạn này xuống dưới.

“Vị này chính là nghiên cứu viên, hai vị này thì sao?” Binh lính trông cửa nhìn Lục Nhưỡng và Tô Vi.

“Anh ta là lính gác.” Doãn Tĩnh giơ tay chỉ hướng Lục Nhưỡng.

“Cô ấy thì sao?” Binh lính chuyển ánh mắt tới Tô Vi.

Linh vật.

“Người nhà.” Doãn Tĩnh bình tĩnh nói: “Dựa theo quy định, một lính gác có thể miễn phí mang theo một người nhà.”

“Được, tiến vào đi.”

Cứ như vậy, Tô Vi làm người nhà của Lục Nhưỡng, Cố Chiêu Đệ làm người nhà của Doãn Tĩnh, được thả tiến vào.

-

Xe quân dụng xuyên qua đường cái lớn không bóng người, dần dần đi vào trung tâm thành.