Edit + Beta: Vịt
Tôn Hạo Nhiên hiện tại, ở chỗ Văn Hàng đã có thể được xưng là "Thầy".
Hàn Huấn biết Văn Hàng chấp nhất với kịch bản, cho dù trên tay Tôn Hạo Nhiên chỉ là bản thảo cậu viết, đã đạt được coi trọng không giống bình thường của Văn Hàng — Từ hắn đích thân ra cửa nghênh đón Tôn Hạo Nhiên, trên mặt còn mang theo nụ cười nhiệt tình là có thể nhìn ra.
"Xin chào."
"Xin chào."
Hàn Huấn và Tôn Hạo Nhiên hư tình giả ý gật đầu, coi như chào hỏi, bắt tay tuyệt đối không thể. Hàn Huấn sẽ không duỗi tay, Tôn Hạo Nhiên thì sợ mình duỗi tay cầm, bị Hàn Huấn không thèm nhìn, tạo thành lúng túng không cần thiết.
Dù sao, tính cách Hàn Huấn thanh cao quyết tuyệt, Tôn Hạo Nhiên vừa vào cửa, đã có thể cảm nhận được coi thường trong mắt cậu.
Hàn Huấn sau khi rời phòng làm việc, Tôn Hạo Nhiên gần đây cũng không có kịch bản mới, ngay cả hạng mục thỏa thuận cũng bởi vì rời xa Hàn Huấn không có cách nào tiếp tục.
Kịch bản không thể nào sửa bản thảo một lần, một khi đạo diễn và bên đầu tư yêu cầu sửa đổi, đều là Hàn Huấn làm, hắn chỉ dùng ngoài miệng dỗ bên A là được.
Hiện tại Hàn Huấn đi rồi, lời thoại gã viết ra, bên A xem cau mày mãi.
"Thầy Tôn, lời thoại của nhân vật chính cảnh này như vậy không thích hợp nhỉ."
"Thầy Tôn, lời thoại anh suy nghĩ thêm, cảm giác còn không bằng bản thảo."
"Thầy Tôn, kịch bản không thay đổi chúng tôi không cách nào ký hợp đồng với anh."
Không có Hàn Huấn, gã cái gì cũng không phải.
Sau khi chịu đủ dày vò, gã không ngừng nhớ lại hồi đó Hàn Huấn nói, đoạn tuyệt tàn nhẫn như vậy, hẳn có người khích bác ly gián, nếu không Hàn Huấn sao có thể đột nhiên thay đổi.
Trước kia Hàn Huấn đối với chuyện ngoài kịch bản căn bản không có hứng thú, đàng hoàng làm một cái máy sáng tác, chưa từng sẽ nghĩ đến chuyện chữ ký.
Dù sao, cậu ký tên liền đại biểu buông xuôi tất cả cố gắng của kịch bản, làm một người coi trọng kịch bản, Hàn Huấn sẽ không cam lòng kịch bản của mình chôn vùi.
— Chỉ cần câu chuyện trong lòng tôi có thể thành công thể hiện ra, tôi đã đủ hài lòng.
Rõ ràng nên là như vậy! Rõ ràng đây mới là Hàn Huấn mà gã biết!
"...... Thầy Tôn?" Văn Hàng phát hiện Tôn Hạo Nhiên thất thần, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên ngưng trọng.
"À, sao thế Văn đạo?" Tôn Hạo Nhiên hoàn hồn, "Vừa nãy đột nhiên nghĩ đến linh cảm chỉnh sửa《Toàn vũ hành gia》, cho nên không nghe tiếng ngài nói gì."
Văn Hàng thích bộ dáng biên kịch chấp nhất với kịch bản, hắn vui mừng gật đầu, nói: "Có linh cảm là được. Lúc trước thầy Tôn nói gặp phải cổ chai, cho nên tôi đặc biệt thương lượng với ông nội mạch suy nghĩ chỉnh sửa kịch bản, ngài xem đoạn nhân vật chính Ngô Kiêu bị đối thủ đánh bại, có phải có thể đổi thành chiến thắng trong nguy hiểm hay không, cuối cùng vẫn là dựa vào kỹ xảo nhỏ chiến thắng?"
Tôn Hạo Nhiên còn chưa lên tiếng, Hàn Huấn đã cau mày nói: "Không được."
《Toàn vũ hành gia》là kịch bản của cậu, sửa lại 3 bản thảo, bản đầu chính là tình tiết theo lời Văn Hàng: Ngô Kiêu bị đối thủ cường đại kɧıêυ ҡɧí©ɧ, sau khi chiến thắng trong nguy hiển lâm vào trầm tư, một lần nữa suy nghĩ con đường vật lộn của mình.
Nhưng cả truyện chưa viết xong, trận đầu thắng trong nguy hiểm liền trở nên đột ngột.
Chiến thắng trong nguy hiểm? Thất bại trong nguy hiểm? Suy nghĩ cả 1 tuần, xem khắp tất cả phim điện ảnh cùng loại, cậu bị nỗi đau sửa kịch bản hành hạ đêm không thể ngủ, cuối cùng viết thành thất bại thảm hại.
Cuộc chiến thảm bại của thiêu chi kiêu tử, bị mất tất cả vinh dự, thậm chí bị xã hội đen cá độ phía sau màn uy hϊếp tính mạng.
Viết tất cả những cái này thành bản thảo, Hàn Huấn mới giao nó cho Tôn Hạo Nhiên mang đi tìm đầu tư.
Đối với đạo diễn mà nói, cái này khả năng chỉ là một thay đổi nho nhỏ, đối với Hàn Huấn mà nói, đây là sửa đổi trải qua suy nghĩ nung nấu.
Cậu mặc kệ kinh ngạc của Văn Hàng và tuyệt vọng của Tôn Hạo Nhiên, trực tiếp nói: "Tính cách Ngô Kiêu ngạo mạn, cho dù chiến thắng trong nguy hiểm, hắn cũng thắng, chỉ cần thắng hắn liền sẽ đắm chìm trong tự mãn mình thiên tài, có thể đảo ngược ở bước đường cùng. Hắn phải thua, nếu như không phải thua thảm, Ngô Kiêu tuyệt đối không thể chủ động nghĩ lại lỗi lầm của mình. Bởi vì hắn chính là tính cách ngang ngược không thấy quan tài không đổ lệ."
Một phen lời của Hàn Huấn, khiến ánh mắt Văn Hàng trở nên sáng, cảm thấy hứng thú với Hàn Huấn, "Thầy Hàn từng xem qua kịch bản của thầy Tôn?"
Hàn Huấn chỉ câu lên nụ cười, lập lờ nước đôi nói: "Đương nhiên xem qua."
Tôn Hạo Nhiên lập tức cười xòa cắt đứt luyến tiếc giả vờ của bọn họ, nói: "Trước đây Hàn Huấn là trợ thủ của tôi."
Lời như thế gã nói mấy trăm vạn lần, đâu chột dạ như bây giờ.
Biên kịch chân chính của《Toàn vũ hành gia》đứng trước mặt, nếu như Hàn Huấn vạch mặt nói chuyện làm hộ, hợp tác của gã và Văn Hàng liền xong!
Văn Hàng là thanh niên văn nghệ điển hình, thích tác phẩm ưu tú nhạc cao ít người hoạ nhất, đối với《Ký túc xá học sinh hư》và《Thiên tài thần thám》đều không cảm thấy hứng thú, cứ một mực thích《Bác sĩ thú y》và《Toàn vũ hành gia》.
Văn Hàng đối với kịch bản《Toàn vũ hành gia》khen ngợi hết lời, nghe tới lông tơ Tôn Hạo Nhiên dựng lên, chỉnh sửa nho nhỏ cũng không dám lơ là, nhưng, vị đạo diễn trẻ này ánh mắt độc đáo, một chút là nhìn ra sửa đổi và bản thảo kịch bản khác nhau, còn hỏi gã "Có phải gặp phải cổ chai không".
Cổ chai cái gì! Gã nhưng không có linh cảm, là Hàn Huấn viết hộ! Rõ ràng đều là tiếng Trung, mắt đạo diễn từng khai quang sao, cái này cũng có thể nhìn ra khác nhau!
"Trợ lý?" Văn Hàng lập tức đem ưu tú của Hàn Huấn quy công về Tôn Hạo Nhiên dạy dỗ, "Thả nào tôi cảm thấy vài lời thoại của《Hảo hán Lục Lâm》, rất có phong cách của thầy Tôn, hóa ra là quan hệ thầy trò."
Hàn Huấn nhìn chằm chằm Tôn Hạo Nhiên, ngữ khí bình tĩnh nói: "Chúng tôi không phải thầy trò, chỉ là tôi từng ở phòng làm việc của Tôn Hạo Nhiên một thời gian."
Cậu vứt bỏ quan hệ, Văn Hàng cũng không tin, loại phong cách độc đáo này, chỉ có Tôn Hạo Nhiên mới viết ra được.
Thế là Văn Hàng truy hỏi: "Thầy Hàn lúc làm trợ lý, từng viết kịch bản gì."
Tôn Hạo Nhiên vội vàng trả lời: "Văn đạo, Tiểu Huấn chỉ là trợ thủ của tôi mà thôi, không có ký tên bất kỳ kịch bản nào......"
"Quả thật không có ký tên." Trong ánh mắt Hàn Huấn đều là châm chọc, thấy rõ vội vàng của gã, cười nói thong thả, "Nhưng tôi phụ trách viết tất cả kịch bản ngoại trừ phần tuyến tình cảm."
Ngoại từ phần tuyến tình cảm...... Người từng xem kịch bản của Tôn Hạo Nhiên biết, vị biên kịch ưu tú này cái gì cũng tốt, chính là không viết tuyến tình cảm!
Văn Hàng nghi ngờ nhìn về phía Hàn Huấn, người trẻ tuổi này ngũ quan tuấn mỹ, khí chất lạnh lùng, từ lúc gặp nhau đã như có như không nhằm vào Tôn Hạo Nhiên.
Nhưng hắn nghe câu Hàn Huấn nói, trong đầu đều là kịch bản của《Toàn vũ hành gia》, căn bản không quan tham gia xã giao.
Thế là, hắn nói: "Thầy Tôn, anh đã có linh cảm, không bằng chúng ta bây giờ lên tầng sửa kịch bản, vừa lúc thầy Hàn ở đây, nói không chừng có thể đề xuất vài đề nghị tốt với kịch bản của chúng ta."
"Không được!" Lần này đến phiên Tôn Hạo Nhiên sắc mặt trắng bệch cự tuyệt.
Văn Hàng cau mày, gần đây lúc hắn nói muốn sửa kịch bản, Tôn Hạo Nhiên liền đùn đẩy, nếu như không phải kịch bản quá tốt, hắn không nỡ bỏ xuống, hắn đã sớm muốn hủy hợp đồng với Tôn Hạo Nhiên.
"Tại sao?" Ngữ khí Văn Hàng đã hơi không vui.
"Bởi vì, bởi vì......" Sắc mặt Tôn Hạo Nhiên càng tiều tụy, dưới mắt lộ ra màu đen tâm lực quá mệt mỏi, khuôn mặt cười thành đóa cúc già cũng không cách nào che giấu mái tóc ngày càng thưa dần của gã.
Hàn Huấn câu khóe môi, lộ ra nụ cười thiện ý, "Bởi vì không viết ra được đi."
Tôn Hạo Nhiên trợn mắt tức giận la: "Hàn Huấn, cậu có ý gì!"
Hàn Huấn tỏ vẻ vô tội nói: "Lúc gặp phải cổ chai linh cảm không thuận, đúng là không viết ra được nhỉ?"
Tôn Hạo Nhiên tức không chịu được không đánh một chỗ, lại cứ là Hàn Huấn.
Tôn Hạo Nhiên chỉ có thể cười xòa nói: "Tôi gần đây quả thực gặp phải cổ chai, không viết ra được gì."
Vừa mới nói mình có linh cảm, hiện tại lại nói mình không có linh cảm, Văn Hàng cau mày, cảm thấy cổ chai của Tôn Hạo Nhiên hơi nghiêm trọng.
Hắn quan tâm hỏi: "Thầy Tôn nếu có vấn đề gì, có thể trực tiếp nói cho chúng tôi biết, chúng tôi giúp anh giải quyết."
Tôn Hạo Nhiên nghĩ thầm các người có thể giải quyết mới có quỷ, nhưng trên mặt cảm động sâu sắc nói: "Cám ơn Văn đạo, có những lời này của cậu, tôi sau này có thể an tâm sáng tác rồi." Nói xong, gã lấy cớ muốn đi phòng rửa tay, xám xịt rút lui, miễn cho Hàn Huấn ở trước mặt Văn Hàng khiến gã khó chịu.
Không có Tôn Hạo Nhiên, phạm vi hoạt động của Văn Hạc Sơn rộng hơn chút.
Ông dẫn Hàn Huấn giới thiệu người quen một vòng, mấy đạo diễn nổi tiếng và minh tinh nhìn vào mặt mũi Văn Hạc Sơn, nhiệt tình với Hàn Huấn vô cùng, bộ dạng hỏi han ân cần, dường như bọn họ đã quen nhiều năm rồi vậy.
Hàn Huấn không quen nhiệt tình như vậy, chờ lúc Văn lão đi chào hỏi khách khứa khác, cậu tạm biệt đám người nhiệt tình, xa xa đứng bên bể bơi, cảm thụ gió lạnh hiu hiu.
Tiệc đóng máy náo nhiệt, từ nhân vật dự tiệc cũng có thể nhìn ra thanh danh đức cao vọng trọng của Văn Hạc Sơn, trường hợp như vậy, Văn lão nguyện ý mời cậu, là có ý tốt.
Nhưng ở trước mặt mọi người, Tôn Hạo Nhiên mới là biên kịch ưu tú, cậu vẫn là một vô danh tiểu tốt.
"Tiểu Huấn."
Nghe tiếng gọi dối trá này, sống lưng Hàn Huấn không dễ gì thả lỏng bỗng dưng căng thẳng, ngước mắt tầm mắt nhìn về phía người vừa tới cũng nhiều hơn mấy phần ghét bỏ.
Tôn Hạo Nhiên thật vất vả đợi đến lúc Hàn Huấn một mình, mới lặng lẽ đến gần.
Gã đã lâu không liên lạc Hàn Huấn rồi, nếu tiếp tục những kịch bản kia, không thể không có tác giả chân chính của kịch bản.
Nếu như gã không thể nắm chắc cơ hội gặp mặt này, lừa Hàn Huấn về bên cạnh gã, e rằng cũng không có được kịch bản có thể đưa ra.
Thế là, Tôn Hạo Nhiên làm bộ đau lòng có khổ không nói ra được, nói: "Tiểu Huấn, mấy tháng nay cậu không nhận điện tôi, tôi đến nhà cậu cũng không gặp được cậu. Tôi luôn muốn biết, rốt cuộc là ai đang khích bác quan hệ 7 năm của chúng ta! Tôi đối với cậu thế nào, cậu không rõ sao! Chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, tôi chưa trừ một phần tiền của cậu, tôi còn dẫn cậu đến tổ phim học tập, giới thiệu gặp nhà đầu tư, đề cử kịch bản của cậu! Tiểu Huấn, mặc kệ người khác nói gì, tôi luôn chờ cậu về, hi vọng cậu có thể suy nghĩ cẩn thận chút, tôi là loại người thâm hiểm sao?"
Hàn Huấn thờ ơ lạnh nhạt, nhìn gã diễn trò, gió đêm hơn lạnh, không lạnh được tâm cậu.
Hàn Huấn nói: "Tôn Hạo Nhiên, đủ rồi đấy, diễn kịch 3 năm, thật sự coi mình là biên kịch thiên tài?"