Bốn giờ chiều Lục Nương đang đứng trước tòa nhà để đợi Thu Phong tới.
Lúc này Lục Nương cũng đã diện sẵn trên mình một bộ váy màu đen tuyền từ trên xuống dưới duy nhất chỉ có vài điểm nhấn màu trắng để tạo nên sức hút cho bộ đồ.
Chừng vài phút sau y như đã hẹn Lục Nương đang nhìn theo chiếc Rolls Royce Phantom Limo màu đen sang chảnh. Chiếc này tính ra là thuộc hàng hiếm trên thế giới giá cũng cực kì đắt đỏ lên đến vài triệu Xent. Hiển nhiên Lục Nương cũng không may mắn đến mức có được chiếc xe này, căn bản cô chỉ mượn của tên Duy Bạch Hổ ông trùm đất Bắc.
Chiếc xe với động cơ gần như không nghe thấy đỗ trước mặt Lục Nương.
“Cạch”
Cửa xe mở ra từ bên trong xe bước ra một chàng thanh niên trai tráng cao to mặc bộ vest đen mắc tiền. Thu Phong là anh, đầu tóc anh vuốt ngược ra phía sau, tay đeo chiếc đồng hồ bạch kim mà Lục Nương bắt anh phải đeo.
Vừa bước xuống xe Thu Phong tay chỉnh đồng hồ trông rất ra dáng lãng tử.
“Quoa, chị không ngờ em diện đồ lên lại đẹp trai đến vậy đó Phong? Không được, không được, chị không thể nhường em được...”
Lục Nương không ngớt mồm khen ngợi vẻ bề ngoài của Thu Phong, lúc này diện đồ lên không hẳn là anh đẹp trai mà là ngầu. Tại gương mặt anh cũng chỉ có cái cười duyên là đẹp, mặt bình thường nhìn trông rất là ngầu rồi huống chi lúc diện đồ lên như thế này.
Lục Nương mắt liên tục đảo qua đảo lại hai bắp tay săn chắc của Thu Phong, bắp tay ấy to đến nỗi làm căng phồng bộ áo vest của anh lên trông thấy.
Ai bảo chỉ có con trai mới mê gái chứ? Gái cũng mê trai đẹp vậy, thậm chí còn mê chết cha chết mẹ còn hơn cả cánh đàn ông mê đắm cánh phụ nữ nữa là.
“...”
Nghe Lục Nương nói Thu Phong cũng ngại ngùng không biết nói gì cho phải. Từ trước đến giờ chỉ có mẹ anh là phụ nữ khen anh thì may ra anh còn chịu được chứ riêng các cô nàng nhất là người đẹp như Lục Nương đây khen mình khiến anh rất là ngại.
“Hay Phong này, hôm nay em làm người yêu chị một tối hôm nay nhé. Yên tâm đi không có bậy bạ gì đâu, chỉ là hẹn hò thôi!”
Lục Nương bỗng tiến sát lại Thu Phong ôm lấy cánh tay săn chắc của anh dung ngực mà cà nhè nhẹ trên đó.
Theo phản FimrA0iY xạ Thu Phong định rụt tay lại, mặc dù thích thì thích nhưng Lục Nương cũng quá mị lực đi. Khác hẳn với cô nàng ngây thơ không biết cách dụ trai như Nhược Y, dần dần càng tiếp xúc sâu về cái thế giới này Thu Phong càng lúc càng mất cái vẻ lạnh lung của mình. Cũng đã quá lâu rồi tay anh không gϊếŧ một ai đó. Cảm giác này đôi khi khiến anh cảm thấy khó chịu chỉ muốn gϊếŧ một ai đó. Chắc có lẽ đây cũng chỉ là hội chứng ám ảnh vì việc gϊếŧ người quá nhiều mà mỗi con người chúng ta mắc phải mà thôi.
Dần dần Thu Phong cũng đánh mất đi bản thân mình, một kẻ chỉ biết đánh đánh và đánh giờ lại phải sử dụng mọi mưu mẹo để tồn tại ở cái xã hội ngầm này nơi đất khách quê người.
“Chị Lục!!!”
Đang trêu gẹo Thu Phong bỗng nhiên Lục Nương nghe thấy tiếng ai gọi mình nên liền quay sang.
Cách Lục Nương năm mét là một cô nàng đeo kính cận màu đen, cô ta nhìn trông rất gợi cảm với mái tóc ngắn nhuộm màu bạch kim, riêng phần mái tóc một nửa được nhuộm thành màu tím. Cũng khác trên mình một bộ đồ màu đen nhưng không phải váy hay đầm thay vào đó là một chiếc áo thun trễ một bên vai làm lộ ra dây ngực áo màu đen.
Đặc điểm của cô nàng này khi Thu Phong nhìn vào là bộ ngực to quá khổ, nhưng có điều người này là ai Thu Phong lại không biết. Đa phần đàn em dưới trướng của Lục Nương Thu Phong cũng gặp qua một lượt hết rồi, chắc có lẽ còn người anh chưa biết.
Có điều Thu Phong lại không biết người này Lục Nương cũng ngờ ngợ không biết là ai:
“Cô là...”
“Là em nè! Trời ơi, chị để em thành ra thế này rồi giờ chị nhận không ra em là sao?”
Cái giọng điệu quen thuộc đó Lục Nương đủ hiểu đoán ra là ai rồi, Phương Ly chứ không ai vào đây. Quả thật đến Lục Nương còn không nhận ra thì đừng nói đến Thu Phong.
Giờ khắc này phần hạ thân của Phương Ly mặc một chiếc quần bó sát từ cổ chân lên tới mông, cộng với đôi guốc cao năm tấc. Cô nàng hậm hực bước đến chỗ Thu Phong đứng nhìn cô như thể nhìn người lạ:
“Cái thằng kia! Mày nhìn không ra tao à?”
“... Ai vậy chị Lục... Biết em sao?”
Quả thật Thu Phong không nhận ra được, giọng điệu mắng chửi người khác thì quen cực nhưng mặt lại không phải. Đánh chết anh cũng không biết con ôn này là ai lại tự nhiên đi chửi mình, chẳng lẽ lại là chị em của con chằn tinh Phương Ly?
“Cái tên nhà ngươi...” – Phương Ly đưa nắm đấm lên trước mặt Thu Phong rồi nghĩ gì đó xong cắn môi rút tay lại bực dọc hét “Trời ơi, thiệc là bực quá đi, bực quá bực quá...”
Liên tục dẫm chân xuống đất mà không làm gì được, Phương Ly chỉ biết trút giận xuống cho ông địa ngồi bên dưới. Lục Nương thấy cảnh đó thì che miệng cười bước tới cầm lấy tay Phương Ly rồi quay sang nhìn Thu Phong nói:
“Bé Ly đó em nhìn không ra hả Phong?”
“Cái gì? Đùa em hả chị, Ly nó làm gì đẹp vậy... Với lại...” Nói đến đây Thu Phong đưa hay tay mình lên trước ngực làm hành động bóp bóp – “Của nó to lắm...”
Phương Ly nghe Thu Phong khen mình đẹp bỗng nhiên trong lòng thấy ngọt hẳn ra, lâng lâng tính quay lại bắt chuyện với hắn thì nghe đến câu sau cô nàng sôi máu cắn môi gằn giọng: “Ai cho tôi lương thiện đây trời!!!! Thằng ôn kiaaaaaa”
Phương Ly tức giận lên gương mặt biến đổi, cô quên mất chuyện mình làm đẹp như thế này là vì ai.
Đùng đùng dẫm chân bước đến chỗ Thu Phong, thấy vậy Thu Phong lùi một bước, tính anh trước giờ ít khi chấp nhất với con gái trừ kẻ thù mình ra nên thấy Phương Ly như vậy anh cũng có cảm giác không được tốt.
Nhưng nghĩ lại cái tính cách này đúng là của Phương Ly, nếu nhìn kĩ gương mặt đó cũng là của Phương Ly chỉ có điều quá đẹp, quá khác. Ở cái bộ dạng này khi tức giận lên quả thật Phương Ly nhìn trông rất ác, ác hơn thường ngày.
Vừa bước tới Phương Ly đưa tay lên nắm thành đấm tính gõ đầu Thu Phong một cái thì lại bị anh bắt được. Cổ tay nhỏ nhắn trắng mịn của Phương Ly lúc này nằm trọn trong lòng bàn tay thô ráp của Thu Phong, không biết tại sao lúc này Thu Phong lại cảm nhận được sự mịn màng của con ả Phương Ly này, thề anh chỉ muốn giữ tay Phương Ly mãi như thế này thôi.
Phương Ly cũng vậy, đã lâu cô cũng chưa động tay động chân với Thu Phong, bất ngờ bị nắm lấy như vậy khiến cô cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay của Thu Phong. Nhưng dù vậy cô vẫn muốn tính sổ với tên ôn dịch này:
“Bỏ ra, tao...”
“Hôm nay Ly đẹp lắm, nhận không ra. Cứ như vậy mà phát huy nhé, tới đó sẽ không sợ ế nữa...”
Chưa kịp nói gì thì bị giọng nói khẩu âm Bắc chuẩn người thủ đô, giọng nói ấm áp ấy của Thu Phong vang lên bên tai Phương Ly khiến cô đứng hình. Đã vậy hắn ta còn dung tay còn lại xoa lấy đầu cô một cách nhè nhẹ rồi từ từ bỏ tay xuống.
“Hừ...”
Thấy Thu Phong hạ tay xuống Phương Ly cũng thôi không đôi co nữa mà quay mặt sang chỗ khác hừ lạnh, dù vậy trong lòng cô lúc này ngọt như mật. Quả thật không uổng công khi nghe theo hai thằng bóng lộ kia làm đẹp theo kiểu này.
Thật ra gương mặt của Phương Ly không thể nào đẹp theo cách bánh bèo được, mà phải thật là cá tính mới bọc lộ hết được vẻ đẹp của cô. Do đó cô nàng cắn răng cắn môi hi sinh bộ tóc dài của mình để quyết tâm tin tưởng bọn họ mà cắt ngắn đi.
Đối với một người con gái việc cắt tóc dài thành tóc ngắn là một quyết định cực kì khó khăn, huống chi Phương Ly lại chỉ phải quyết định trong một vài tiếng trước khi xuống tóc như thế cũng đủ hiểu cô muốn đẹp trong mắt Thu Phong đến chừng nào.
Tạm gác cái nỗi lòng của Phương Ly sang một bên, lúc này đây cũng sắp tới giờ đến viếng tang của con súc vật Joseph. Thu Phong cả một buổi trưa nắng nóng cho đến chiều chạy khắp địa bàn Quận Bình Phúc để xắp xếp nhân lực tập hợp người sao cho người đi người ở lại hợp lý đủ để bảo vệ khi vắng mặt. Cũng may là Quận T. Rex sát bên Quận Bình Phúc nên lỡ có xảy ra chuyện thì phản ứng cũng nhanh hơn.
...
Năm rưỡi chiều, lúc trời sập tối. Quận T. Rex có hẳn một đoạn đường dài tràn ngập xe ô tô hầu hết toàn xe màu đen đỗ trải dài suốt từ đoạn đường đó cho đến một khăn biệt thự phong cách Châu Âu.
“Đại tỷ Lục Nương đến viếng...”
Một tên đàn em của súc vật Joseph mặc bộ đồ đen hô lên, cùng với tiếng hô của hắn là tiếng kèn đám ma cũng cất lên theo đó.
Lúc này từ ngoài sân có khoảng mười người bước vào đi đầu là Lục Nương với vẻ đẹp rạng ngời khoác trên mình một chiếc áo vest màu đen của Thu Phong, bên trong là bộ váy cô đã mặc trước đó cùng với cái nón lông chim nhỏ nhắn đặt trên đầu cũng màu đen nốt.
Bước đến linh cửu của Joseph, Lục Nương nhìn vào trong sự vui vẻ không thể hiện ra mặt. Sau đó cô lấy bó nhang chia cho những người đi sau mình, trong đó có Thu Phong đang mặc chiếc áo sơ mi trắng thắt cà vạt đen.
Khi Lục Nương vừa đốt nhang lên thì lần lượt hơn một ngàn đàn em của Lục Nương đi theo sau đó cũng mặc trên mình những bộ vest đen, tuy nhiên nam nữ lại đồng đều không như những băng khác đa số toàn là nam.
Đợi nhóm người Lục Nương đi đầu thắp nhang xong thì hơn một ngàn đàn em của Lục Nương cúi đầu hô to:
“Cầu mong linh hồn anh Joseph về với Thiên Chúa!!!”
Cũng cùng lúc đó đám đàn em của Joseph dẫn đầu không ai khác là Abid cúi đầu đối đáp lại:
“Thay mặt đại ca quá cố Joseph chúng tôi cám ơn Lục Tỷ, cám ơn tất cả anh em của Lục Tỷ!”
“Chúng em thay mặt đại ca cám ơn chị Lục, cám ơn tất cả anh em...”
Abid vừa cúi đầu xuống rồi ngóc lên bắt gặp ánh mắt của Thu Phong liếc sang mình, thấy vậy Abid gật đầu nhẹ một cái như ra hiệu cho Thu Phong.
Nhận lấy áo vest ngoài từ tay Lục Nương, Thu Phong khoác nó lên người rồi cài nút lại hẳn hoi. Vừa đi anh vừa nhếch mép cười miệng thầm thì thào:
“Sắp có chuyện vui rồi đây!”