Đô Thị Quỷ Vương

Chương 41: Tiền xin lỗi .

Về phía Thu Phong anh không rảnh tham gia cuộc chiến này cho mệt, anh chỉ đi cùng rồi xuống xe ra trước một con hẻm đứng đó hút vài điếu thuốc.

Lúc này thì anh em Hắc Long đang từ từ đi ra thì bỗng Thu Phong nghe hàng tá tiếng xe máy ủn ủn chạy tới phía này.

Chắc cũng chỉ có mình Thu Phong giàu mua cả chục chiến toyota để chở người đi đánh nhau còn với những băng đảng khác đa số toàn đi xe máy. Căn bản Thu Phong không thích dùng xe máy vì khi đánh không lại người ta rất dễ loạn, xe máy lại nhiều nên khi lấy mất công đổ lên đổ xuống cộng thêm lúc chạy trốn rất dễ tông vào nhau gây tai nạn. Nên anh quyết định bỏ số tiền ra để mua vài chiếc toyota cũ. Cũng tiện cho việc giao hàng hóa cho công ty nữa.

Cả đoàn người hơn một trăm mạng chạy xe tới đỗ trước mặt Thu Phong, cũng lúc này bang Hắc Long đã đi ra đầy đủ sau lưng anh. Thu Phong không quan tâm những người vừa tới anh quăng điếu thuốc xuống chân dụi dụi vài cái rồi ra lệnh đi.

Thành viên của Hắc Long tưởng sẽ đại chiến thêm một hồi nữa nhưng không phải, trong đám người đó bên người của Thu Phong cũng có nhận biết một tên đó là Thiện Mát. Nhóm người của Thiện Mát tính xông lên thì bị anh cản lại, bởi vì anh nhận thấy ánh mắt lạnh tanh từ Thu Phong đang nhìn mình.

Khi nhóm người Thu Phong đi ngang qua Thiện Mát chỉ biết đứng nhìn để họ rời đi mà không nói câu nào.

Các tiểu đệ đi theo Thiện Mát thấy vậy liền hỏi “Anh Thiện? Sao anh để tụi nó đi?”. Lúc này Thiện Mát quay sang tát một phát vô mặt tên đó nói “Thằng ngu! Tên đó là bang chủ của Hắc Long bang đấy, mình nó thôi là đủ mệt rồi đã vậy nhân số bên đó còn hơn bên mình mày nghĩ đánh lại chắc?”

Tên kia ôm mặt bất bình lui xuống. Thiên Mát mặt hầm hầm đi vào trong con hẻm.

Khu chợ mới này là địa bàn của hắn mới chiếm được từ tên Lộc chợ mới. Không ngờ cầm khu này chưa được một năm đã xảy ra chuyện lớn. Hắn chắc chắn rằng Thu Phong sẽ không vô duyên vô cớ đi kiếm chuyện đánh người khác, nếu đã kiếm chuyện thì vừa nãy Thu Phong đã lao lên đánh ngay từ lúc đầu rồi.

Sau khi nhóm người Thu Phong rời đi, Thiện Mát mới dắt đàn em đi vào con hẻm thì cảnh tượng máu me đập vào mắt hắn. Khắp nơi đều thấy máu, người lăn qua lăn lại rêи ɾỉ, người thì đau đớn không thể nói được gì, người thì bị thương đang băng bó tại chỗ còn có người nằm im bất động chẳng biết sống hay chết.

Nhìn quanh một lượt xong Thiện Mát ra lệnh cho đàn em đi giúp những tên đang bị thương vô chữa trị, riêng hắn thì bước lại chỗ Lộc chợ mới đang băng bó phần tay bị cụt lại.

Tên Lộc thấy Thiện Mát tới bèn nén đau đứng lên chào hắn “Đại …” “Bốp” Vừa đứng lên chưa vững thì Thiện Mát cho hắn một đạp văng ngã ra đường.

“Thằng ngu. Mày trêu chọc kiểu gì mà để người ta đánh cho nông nổi này?”

Tên Lộc dù bất mãn vì đã bị thương còn lại bị đánh nhưng không dám ý kiến gì to tát liền thanh minh “Không phải em” rồi chỉ vào Hải Bánh đang bất tỉnh ở đó “Do thằng này trêu phải em của đại ca Hắc Long bang nên tụi em mới ra nông nổi này “.

Nghe xong lời nói của tên Lộc thì Thiện Mát cũng chẳng ngần ngại cho hắn thêm vài đạp nữa rồi ra lệnh cho đàn em kéo Hải Bánh vào trong làm cho hắn tỉnh xong tra khảo.

Kết quả ngay tối hôm đó Thiện Mát một thân một mình tới công ty của Thu Phong bồi thường năm mươi triệu tiền thuốc men cho Thiên Long rồi rời đi.

Hắn làm vậy không phải vì sợ Thu Phong mà sợ Thu Phong sẽ lấy đó làm cái cớ gây nên những cuộc chiến không nên có làm cho kẻ khác ngư ông đắc lợi, đã vậy người anh em của hắn là Phi Hùng cũng trong băng của Thu Phong hắn cũng không muốn đối đầu với người anh em của mình.

Thật ra chỉ cần Thiện Mát tới xin lỗi một tiếng Thu Phong cũng chẳng làm khó gì vì căn cơ của Hắc Long chưa vững không tiện đi gây hấn lung tung được.

Hôm đó về nhà Thu Phong dặn Thiên Long tránh để cho mẹ thấy viết thương, dù sao vết thương của Thiên Long cũng không sâu lắm khoảng một tháng là liền lại. Thu Phong luôn dặn đi dặn lại với Thiên Long là phải chú ý không cho mẹ biết.

Dù Thu Phong không nhắc thì có chết Thiên Long cũng chẳng dám nói cho mẹ mình.

Qua ngày hôm sau Nhược Y dùng chiếc mercedes S500 màu trắng của mình đưa cho Thu Phong để anh đi đến trại giam thương lượng với người bán đất.

Từ thành phố Vũng Tàu lên tới quận Thủ Đức cũng mất trung bình hai tiếng đồng hồ. Trước khi đi Đức Công đã gọi báo cho Thu Phong chỉ cần tới đó báo tên là sẽ được dẫn tới phòng giam của ông Nghĩa.

Lần này Thu Phong đi một mình dù cho Nhược Y đòi sống đòi chết đi theo. Lần trước cái trò giả khóc của cô đúng ra anh không hề biết nhưng do cô vô ý lỡ lời nên Thu Phong đã biết tỏng nên chả bao giờ anh cho cô ta đi chung, trừ khi liên quan tới công việc.

Sau gần hai giờ lái xe trên đường cao tốc. Cuối cùng Thu Phong cũng tới quận Thủ Đức, anh tìm kiếm trại giam trên bản đồ của xe oto rồi lái thẳng tới nơi đó.

Tới nơi Thu Phong báo tên ra liền được quản giáo trại giam niềm nở ra tiếp đón. Thu Phong cũng không khách sáo trực tiếp nhờ quản giáo dẫn tới phòng giam của ông Nghĩa.

Trại giam Z30D là một trại giam khá lớn với tù nhân từ nam đến nữ có đầy đủ cả. Điều đặc biệt là ở trại giam này những tù nhân trông đây không có vẻ gì là khó chịu, thậm chí còn thấy một số nụ cười trên mặt họ.

Cảm thấy thắc mắc Thu Phong hỏi ra mới biết nhà tù này tuy chứa đủ loại tội phạm nhưng cuộc sống của phạm nhân nơi đây rất tốt, không bóc lột như những trại giam khác. Ông quản giáo còn tự khen bản thân rất được tù nhân ở đây yêu thích.

Nói chuyện một hồi Thu Phong cùng quản giáo đã đứng trước cửa một buồng giam với cánh cửa bằng thép dài mấy tấc, cả cánh cửa kín mít chỉ có một lỗ chữ nhật ở trên để nhìn vào.

Thấy vậy Thu Phong liền đưa mắt nhìn vào nhưng không thấy gì, bên trong hoàn toàn tối đen như mực rất khó biết có ai ở trong hay không.

Giám ngục lấy khóa mở cánh cửa thép to bự ra sau đó mời Thu Phong bước vào, riêng quản ngục chỉ đứng ngoài không đi vào nửa bước.

Bước vào trong thì Thu Phong mới thật sự bất ngờ, dù là phòng giam nhưng căn phòng này rộng tới hai mươi mét vuông. Bài trí căn phòng từ tivi cho đến giường gối chăn nệm, thậm chí đến cả nhà vệ sinh bé tí tẹo cũng có. Giữa căn phòng còn có một bàn thủy tinh trên đó có vài tờ báo, vài tách trà và vài điếu thuốc.

Bây giờ Thu Phong mới để ý tại sao căn phòng lại tối om do chủ nhân của nơi đây đang ngủ, trong căn phòng này có hai cây đèn. Thu Phong với tay bật công tắc lên thì chủ nhân nơi đây đã ngồi dậy từ lúc nào.

Một giọng nói khàn khàn phát ra “Cậu là ai?”. Nghe thấy giọng nói Thu Phong quay người sang phía chiếc giường thì thấy người đã ngủ đã ngồi dậy từ lúc nào. Là một ông lão với tóc đốm đốm bạc cùng thân hình khá là béo tròn của mình ông cẩn thẩn đứng dậy lại phía bàn ghế ở giữa phòng ngồi xuống.

Thu Phong vẫn đứng ở gần cửa nơi có công tắc đèn. Thấy vậy anh tiến lại lễ phép nói “Chào chú. Cháu là Phong hôm nay cháu tới tìm chú vì muốn mua mảnh đất cạnh nhà”.

Rót hai ly trà người trung niên tên Nghĩa đưa tay ra hiệu cho Thu Phong ngồi xuống, anh cũng chẳng khách khí trực tiếp đặt mông xuống. Thấy Thu Phong ngồi xuống ông ta bắt đầu nói “Tôi không tin là một kẻ tới đây tìm tôi chỉ để mua đất thôi đấy?”.

Thời ông còn chưa bị bắt vào đây thì bên ngoài ông là một doanh nhân kinh doanh đủ loạt hạng mục trong đó có cả nhà đất.

Mảnh đất sau nhà Thu Phong là do ông mua về tính khi nào ông về hưu sẽ xây một căn biệt thự trên đó vì nó sát chân núi rất mát mẻ dù cho là mùa hè. Vì vậy ông đã thuê một tên lang thang người Hoa canh chừng nơi đó cho ông. Nhưng chưa kịp như ước nguyện thì đã bị tống vô đây. Vì thế về sau tên người hoa đó cưới cô vợ làm ve chai rồi sinh con đẻ cái sống ở đó canh đất cho ông đến khi nào ông ra tù thì thôi.

Thu Phong vẫn chưa hiểu vì sao ông Nghĩa lại kêu cậu tới đây không chỉ với lý do mua đất. Thấy sắc mặt Thu Phong lão liền nói “Làm sao cậu vào được đây?” “À! Cháu nhờ một người quen. Thật tình cháu chỉ đến đây mua mảnh đất ở Vũng Tàu của chú chứ chả có ý gì khác.” Thu Phong thản nhiên nói.

Hữu Nghĩa là một tù nhân đặc biệt, cơ bản không phải ai thích gặp là gặp ông được. Vì những người gặp ông chỉ có những người có chức có quyền hoặc nếu là người thân trong nhà thì mọi nhất cử nhất động của ông sẽ được ghi âm lại, thậm chí có cả quản giáo đứng sau lưng để nghe nhưng với Thu Phong thì quản giáo lại đứng ngoài nên ông nghĩa Thu Phong là người của chính phủ muốn đến nghe ngóng một số thông tin từ ông.

Thật tình Thu Phong chỉ đến đây để mua đất chứ chả có ý nghĩ gì khác, chỉ là anh làm quá lên, người ta vô tù rồi còn kiếm cho bằng được thì cũng chịu.

Hai người nói chuyện một hồi thì Hữu Nghĩa mới hiểu được Thu Phong vì sao lại gặp được ông, căn bản hắn cũng là mật vụ cảnh sát nhưng đến đây chủ yếu để mua đất là thật.

“Mảnh đất ấy là nơi hưởng tuổi già của tôi, tôi không muốn bán cho cậu.” ông Nghĩa lạnh lùng nói. Thẳng ra là mảnh đất ấy đối với ông có cũng được không có cũng chả sao nhưng vấn đề ở đây ông muốn đưa ra điều kiện với Thu Phong, tiền không giải quyết được vấn đề.

Là một đặc công với chức vụ không nhỏ trong quân đội Thu Phong cũng từng tiếp xúc với rất nhiều người ở giới thượng lưu. Với ông Hữu Nghĩa trước mặt đây dù ông ấy đã bị giam hơn hai mươi năm nhưng vẫn không mất đi phong thái của nhà quyền quý có tiền.

Thừa biết ông ấy muốn làm khó Thu Phong bèn nói “Vậy điều kiện của chú là gì?” Câu nói thẳng thừng của Thu Phong được thốt ra làm cho lão Nghĩa cũng hơi ngạc nhiên ông cười ha ha nói “Không ngờ cậu thẳng thắn như vậy, theo tôi biết mật vụ cũng không thẳng thắn được như cậu, cậu từng là người trong quân đội phải không?”.

Thu Phong gật đầu ngầm công nhận lời nói của ông ta. Hữu Nghĩa liền nói “Chức vụ của cậu trong quân đội là gì?” “Thiếu tá”.

Ông Nghĩa lại kinh ngạc thêm một lần nữa. Nhìn sơ qua thì Thu Phong cùng lắm chỉ gần ba mươi tuổi mà lên được chức Thiếu tá trong quân đội đã vậy khi xuất ngũ còn làm trong mật vụ thì gia cảnh không thể coi thường được.

Nhưng lão đã nghĩ hơi quá, tất cả những gì Thu Phong đạt được đều do bản thân chứ chả có gia cảnh gì cả. Đến bản thân cậu cũng chỉ cố gắng trong việc huấn luyện bản thân thành một người lính giỏi, phải chăng bây giờ cậu được như vậy một phần cũng do may mắn không bị người ta dìm chết.