Chơi Đùa Em Tới Nghiện

Chương 6

Tô Tô lại ở trong cực độ kɧoáı ©ảʍ ngất xỉu , đối với Mộ Tư Dạ mà nói, hắn thật sự là không nhịn được du͙© vọиɠ muốn cô, hắn cảm giác mình luôn luôn muốn không đủ cô, nhưng cô dù sao vẫn là mới nếm thử mây mưa, hắn không đành lòng thương tổn cô. Hắn đem cô đang cuộn tròn thành một vòng, ôm vào trong ngực, hôn lên trán ướt đẫm mồ hôi của cô, thân thể của cô mềm mại và ngọt ngào, do đó ôm nàng cảm giác rất tốt, rất nhanh , hắn liền ngủ thật say, luôn luôn không bao giờ mơ thấy gì như hắn, trong mộng cư nhiên đều là cô. . . . . .

Tô Tô cực kỳ mệt mỏi, liền đi nằm ngủ cho đến ngày thứ hai, khi tỉnh lại liền phát hiện, một đôi tay thon dài bên eo mình, ôm thật chặt nàng. Lòng của nàng nhảy loạn lên, nhớ tới ngày hôm qua, cả đêm thật hoang đường cùng dâʍ ɭσạи , khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ ửng lên.

Nàng cẩn thận quan sát bộ dạng Mộ Tư Dạ đang ngủ, người đàn ông này lúc ngủ, mặt mũi có vẻ hết sức thanh thản, không có khí thế bén nhọn giống như ngày thường. Tô Tô hiếm khi như vậy quan sát hắn, chỉ cảm thấy giống như có một cổ lực hấp dẫn kéo mình tiến đến gần.

Người đàn ông này dáng dấp thật rất đẹp mắt, lông mi thật dài, mũi thẳng, môi thật mỏng . . . . . Tô Tô kìm lòng không đặng vươn tay, cẩn thận miêu tả từng đường nét ,khuôn mặt anh tuấn giống như tượng điêu khắc , tay của cô mới miêu tả đến một nửa, Mộ Tư Dạ đột nhiên mở mắt ra, đối với cô tà mị cười một tiếng, “Tiểu yêu tinh, vừa mới nghỉ ngơi một hồi, lại muốn ta rồi?” Thanh âm của hắn thật nhỏ , nhưng nghe rất rõ, hắn lúc này, nhẹ mang theo chút nụ cười, hắn dựa vào cô rất gần, hơi thở mập mờ trà ngập xung quanh cô.

“Nào có!” Tô Tô lên tiếng phủ nhận, cũng bỏ qua thanh âm khiến cho cô tê dại. Rõ ràng vẫn luôn là chính hắn chủ động , lại cứ đổ hết cô, nói cô giống như rất là dâʍ đãиɠ ! Tô Tô hừ một tiếng, tay nhỏ bé chống đỡ ngực của hắn, muốn đem hắn đẩy ra, nhưng mà cô dùng hết tất cả nỗ lực , Mộ Tư Dạ vẫn như cũ không nhúc nhích.

“Bảo bối, dùng chiêu thức hoan nghênh nồng nhiệt này,tay đã phải dùng không ít sức lực đi? Vậy ta cũng không khách khí!” Mới vừa tỉnh lại Mộ Tư Dạ, cảm giác được đường cong tinh tế của Tô Tô hoàn toàn dán vào trên người hắn, lại thấy cô lưu luyến si mê nhìn mình, hắn trong nháy mắt đã cảm thấy mình dục hỏa dâng cao.

Cô đã ngủ lâu như vậy, có lẽ là nghỉ ngơi đủ rồi, có thể ứng phó hắn? Hắn thật thấp cười một tiếng, mang theo cô trở mình một cái, đem thân thể của mình bao trùm lên.

Tô Tô bị hắn đè ở phía dưới, “Ngô” một tiếng, khẩn trương mà nghĩ muốn đẩy ra hắn, thế nhưng hắn lại vẫn không nhúc nhích, cô mới phát giác được mình mới vừa thở phào một hơi, tại sao lại liên tục bị đè thế này? Cô không muốn cả ngày đều làm như vậy a! Vì vậy cô đáng thương mở miệng: “Em khát nước! Muốn uống nước. . . . . .”

Mộ Tư Dạ cười khẽ một tiếng, cúi đầu hôn một cái lên cái trán của cô, “Bảo bối , có đói bụng không?”

Tô Tô gật đầu một cái, “Đói, thật đói!”

Mộ Tư Dạ cũng cảm thấy mình tựa hồ có chút làm quá, bữa ăn tối hôm qua cũng không có ăn, thật ra thì hắn cũng có chút đói bụng rồi! Hắn cẩn thận hôn cái trán của cô, “Được rồi, tạm thời bỏ qua cho em.”

Hắn cầm điện thoại lên, để cho Trương tẩu bưng sữa tươi và bánh mì đi lên,sau khi bữa ăn sáng được đưa lên , hắn liền đem bữa ăn sáng đẩy tới trước mặt cô, còn mình lại là nhìn cô ăn. Mộ Tư Dạ thật ra thì vẫn luôn rất thích xem Tô Tô khi ăn, cô ăn rất cẩn thận, một ngụm, một ngụm từ từ ăn , giống như mèo con liếʍ thức ăn, thoạt nhìn rất dễ thương! Cũng làm cho hắn cảm thấy hết sức có khẩu vị.

Hắn đột nhiên xoay hướng, cắn vụn bánh mì trên môi cô, thấy cô đỏ bừng mặt , nhẹ nhàng nở nụ cười, đưa thay sờ sờ mặt của cô, cảm giác trong lòng ngứa một chút.

Một bữa bữa ăn sáng ăn thật lâu, sau khi để cho Tô Tô ăn no, Mộ Tư Dạ đứng ở trước mặt nàng, cẩn thận quan sát cô, trên môi dâng lên một nụ cười tà, “Tô Tô, anh đem em cho ăn no, hiện tại giờ đến phiên em uy anh ăn đi?”

“A?” Tô Tô vẻ mặt đưa đám, “Không thể nào? Anh anh anh. . . . . . Anh bộ dạng này cũng quá tốt rồi! Người ta vẫn còn chưa có nghỉ ngơi đủ đây. . . . . .”

“Không thích sao? Nhưng mà tối ngày hôm qua, em dường như rất hưởng thụ . . . . . .” Hắn cúi đầu nở nụ cười, cúi đầu hôn môi cô, thưởng thức trong miệng cô nhàn nhạt hương vị, sau đó đem cô ngã vào trên giường. Lúc này Mộ Tư Dạ, thật sâu mê luyến thân thể của cô, không tự chủ được, không biết mệt mỏi muốn cô, một lần lại một lần. . . . . .

Mấy ngày kế tiếp, hai người cũng đắm chìm ở trong kịch liệt vật lộn. Hoặc là trên đất, hoặc là ban công, hoặc là phòng tắm,nhưng thường xuyên nhất là ở trên giường, hai người cùng nhau tận hưởng, ngày đêm ân ái, thử đủ loại tư thế.

Tô Tô đáng lẽ sắp quên mất sự kiện kia, nhưng khi nhìn đến Mộ Tư Dạ cứ như vậy trêu chọc cô, đối với sự kiện kia không hề đề cập tới, trong lòng vẫn là có chút không thoải mái, “Chuyện đó cho tới bây giờ, anh rốt cuộc có tin em hay không?”

Mộ Tư Dạ cười vuốt ve đầu của cô, “Tiểu ngu ngốc!”

Ba chữ này, hoàn toàn không phải là trả lời cô! Tô Tô chu cái miệng nhỏ nhắn, tay kéo áo sơ mi hắn, mắt chớp chớp nhìn hắn, làm nũng nói: “Vậy anh rốt cuộc là tin hay vẫn là không tin?”

Mộ Tư Dạ bất đắc dĩ cười một tiếng, ôm cô đặt ngồi xuống mép giường, kéo tay của cô vuốt ve, “Thoạt nhìn khá thông minh, thế nào hiện tại cứ ngu ngốc như vậy? Nếu như không phải là tin tưởng em, anh còn sẽ cùng em phát sinh quan hệ sao?”

“Ý của anh là. . . . . .” Bọn họ lần nữa phát sinh quan hệ, là ở ngày đó buổi chiều, chẳng lẽ nói xế chiều hôm nay trước, hắn liền tin tưởng mình? Suy nghĩ về khà năng này, Tô Tô chết lặng, mở to mắt nhìn chằm chằm hắn.

“Tiểu ngu ngốc, em đoán một chút cũng không sai, thật ra thì đây. . . . . . Anh đã sớm tin tưởng em .” Mộ Tư Dạ cười xấu xa nói.

“Vậy sao trước kia lại đối với em hờ hững, còn lãnh đạm như vậy?” Tô Tô”Hừ” một tiếng, Mộ Tư Dạ thật là quá đáng, mấy ngày nay trong lòng cô vẫn rối rắm chuyện này, mà hắn cư nhiên đã sớm tin tưởng cô!

“Nếu như vừa bắt đầu đã nói rõ ràng, đâu có được mấy ngày nay ngất ngây cuộc sống? Hơn nữa, anh chính là thích em lúc tức giận, giống như con mèo nhỏ, giương nanh múa vuốt xòe ra móng vuốt!” Khiến phải lòng anh ngứa ngáy!

Mộ Tư Dạ thấy Tô Tô khuôn mặt giận dỗi, liền thở dài, kéo cô vào trong ngực, sau đó kiên nhẫn cùng cô giải thích: “Lão gia tử có một người bạn tốt ngày xưa, bây giờ mặt dày mày dạn quấn anh, muốn anh tiếp nhận dự án, nhưng mà hắn đưa ra bản thiết kế, lại hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn, người ấy tính khí cố chấp còn không nghe lời khuyên, lão gia tử vì mặt mũi, giống như ép anh nhận cái không thể, đây không phải là làm khó anh sao?”

“Cho nên. . . . . . Anh liền cố ý đem gia gia cho chọc giận, để cho ông đem chúng ta giam lại, như vậy anh cũng không cần phải đi ứng phó bạn tốt của ông nội ?” Tô Tô vừa nghĩ liền hiểu.

“Tô Tô thật đúng là thông minh đây! Dễ dàng như vậy liền đoán được.” Mộ Tư Dạ cúi đầu hôn mặt cô một cái, quả thật đây cũng là một cái nguyên nhân, bất quá cũng không phải quan trọng nhất. . . . . . Quan trọng nhất là . . . . . Hắn quả thật mê luyến cô.

“Nghiêm túc mà nói, anh coi như là đang lợi dụng em!” Tô Tô nghe loại giải thích thế , trái tim cuối cùng thả xuống, nhưng mà lại khó tránh khỏi có chút tức giận, người này thế nhưng đùa bỡn lòng của cô! Vì vậy liền giả vờ giận trừng hắn, “Anh nói, vậy làm sao bồi thường cho em?”

“Nợ nhân tình. . . . . . Thân thể bồi thường, như thế nào?” Mộ Tư Dạ”Hắc hắc” cười một tiếng, xoay người liền đem Tô Tô đẩy ngã trên giường, giở trò quen thuộc trên người cô.

Ghét. . . . . .” Tô Tô bắt lại tay hắn, dùng mền trắng quấn quanh lại, trừng mắt liếc hắn một cái, “Không cho nghịch hư nữa, nói cho anh biết đấy!”

“Không có gì so với hôn để thỏa mãn lão bà cả, sửa sai thông qua!” Mộ Tư Dạ hai tay bị bắt giữ, nhưng là miệng lại nhàn rỗi, giờ phút này đang phủ lên trên mặt Tô Tô , không ngừng hôn.

Ba ngày nay ba đêm, không có lúc nào là không ân ái, Tô Tô đã kiệt sức, cũng không chịu nổi nữa giằng co! Vì vậy cô ôm cổ Mộ Tư Dạ “Anh đừng trêu chọc em nữa! Em biết anh cũng mệt mỏi, chân cũng đứng không vững đi?”

“Còn không đều là bởi vì em!” Mộ Tư Dạ buồn bã nhìn cô một cái, “Bất tri bất giác liền đem anh vắt kiệt rồi, hiện tại toàn thân vô lực đây! Nếu không thì. . . . . . Em chủ động?”

Tô Tô đỏ mặt trừng mắt liếc hắn một cái, thiệt là! Hắn há miệng, trừ nói loại chuyện đó ra vẫn là nói loại chuyện đó! Du͙© vọиɠ mãnh liệt khiến cho cô sắp chịu không nổi, mà cô trước kia lại còn hoài nghi hắn không có năng lực, thật là chuyện hoang đường nhất !”Anh nhất định. . . . . . Nhất định là đọc lén tiểu thuyết khiêu da^ʍ của em! Nếu không chính là ăn phải xuân dược trong truyền thuyết, hừ!”

Tô Tô bĩu môi, nhìn nụ cười chói mắt rực rỡ của Mộ Tư Dạ , hắn tại sao có thể cả ngày lẫn đêm, bắt cô cùng hắn làm chuyện như vậy ? Cô gả tới đây là muốn thành sâu gạo , cũng không phải là bồi hắn làm. . . . . . Cái đó !

“Có muốn nhìn thử một chút hay không, anh đến cùng có phải hay không ăn xuân dược?”

“Anh. . . . . . Không muốn nữa! Anh không phải đã mặc áo sơ mi, chuẩn bị phải ra khỏi cửa sao? Anh hay là đi làm đi, tới trễ sẽ không tốt!” Tô Tô lấy tay chặn không cho hắn tới tới gần môi, đột nhiên nhớ tới một vấn đề, “Đúng rồi, hiện tại ra khỏi cửa phòng, không có vấn đề gì chứ? Sự việc của bằng hữu ông nội làm sao bây giờ?”

Mộ Tư Dạ giơ tay lên, đối với Tô Tô cười thần bí, “Bằng hữu của ông nội liên lạc không được với anh, không thể chờ đợi đã cùng công ty khác ký hợp đồng, tự nhiên sẽ không trở lại tìm anh nữa.”

Không trách được! Sau khi hắn mới vừa tiếp điện thoại , mặt mày liền hớn hở . . . . . . Tô Tô nhớ tới mới vừa rồi hắn vừa nằm ở trên người mình luật động, thanh âm vừa buồn bực nghe điện thoại , sắc mặt không nhịn được vừa đỏ lên xấu hổ.

Mộ Tư Dạ lá gan cũng quá lớn! Nếu như không cẩn thận bị người khác nghe ra âm thanh , chẳng phải là mất thể diện chết sao?

“Lão bà làm sao em lại đỏ mặt? Đang suy nghĩ gì đấy?” Mộ Tư Dạ tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn cô, con ngươi nhìn cô sáng lên, quang mang như hiểu rõ lóe lên.

“Không có gì, không có gì. . . . . . Anh nhanh đi ra ngoài!” Nếu như để mặc cho tên sắc lang này ở lại trong phòng, khả năng nàng sẽ lại bị ăn sạch, trăm phần trăm là thế.

Mộ Tư Dạ cũng đúng là có chuyện cần xữ lý, nên cũng không trêu chọc cô, hắn buông tay Tô Tô ra, cúi đầu hôn một cái lên mặt cô,trên mặt mang nụ cười ôn nhu , “Tô Tô, mấy ngày nay, anh thật sự vô cùng vui vẻ.”

Ngô. . . . . . Còn em cảm thấy rất đau khổ. . . . . . Dĩ nhiên, Tô Tô không dám ở trước mặt của hắn nói những lời này.

Lúc này, còn chưa tới thời điểm dùng cơm, Trương tẩu không có việc gì cũng sẽ không lên lầu, vì vậy Mộ Tư Dạ gọi nội truyến đánh xuống nhà dưới, người nghe điện thoại chính là Trương tẩu.

“Đi lên mở cửa.” Mộ Tư Dạ rất dứt khoát phân phó.

Trương tẩu rất nghiêm túc giải thích: “Thiếu gia, mặc dù ta cũng vậy rất muốn giúp cậu mở cửa, nhưng mà cậu cũng biết, lão gia tử ra lệnh, không cho bất luận kẻ nào mở cửa, ta không dám làm càn.”

“Vậy muốn như thế nào mới có thể mở cửa?” Mộ Tư Dạ liếc Tô Tô một cái, khóe miệng mang theo xấu xa cười. Tô Tô đẩy hắn ra, trực tiếp đi vào phòng tắm.

“Thiếu gia cậu quên sao? Trừ phi cậu cùng Thiếu phu nhân đem hiểu lầm tháo bỏ, trở lại tốt đẹp, nếu không, coi như trời sập xuống, cũng là không thể mở cửa!”

Trời sập xuống rồi, còn cần bà tới mở cửa? Mộ Tư Dạ đạm thanh nói: “Cho nên mới bảo bà đi lên mở cửa, nhanh một chút!”

Mộ Tư Dạ giọng điệu như đương nhiên nói , Trương tẩu nghe được trợn mắt hốc mồm, thiếu gia ý này, chẳng lẽ là nói. . . . . . Trương tẩu rất nhanh phản ứng kịp, bỏ lại điện thoại liền chạy về hướng lão gia tử ở trong thư phòng .

Lão gia tử sau khi nghe xong, bán tín bán nghi theo Trương tẩu lên lầu, chuẩn bị tự mình nhìn một chút đi, hắn cũng không tin tôn tử quật cường cứng đầu kia, nhanh như vậy liền giơ cờ trắng đầu hàng.

Trương tẩu mở cửa, Mộ Tư Dạ đang hai tay ôm ngực, nghiêng người tựa tại cửa trên vách tường, cặp mắt nhìn thẳng vào Mộ lão gia tử.

“Tô Tô đâu?” Lão gia tử giương mắt nhìn lên, không thấy được Tô Tô, không khỏi chau lại một chút chân mày.

Mộ Tư Dạ tùy tiện chỉ một cái, “Bên trong tắm, vừa mới bận rộn ra khỏi một thân mồ hôi.”

Lời nói này một câu hai nghĩa, nghe xong Mộ lão gia tử mắt lóe lên tinh quang, chợt cảm thấy hai mắt tỏa sáng, vỗ vỗ đầu vai Mộ Tư Dạ , “Tiểu tử thúi, cháu được lắm!” Nếu như ông không có hiểu sai lời nói của Mộ Tư Dạ, ông rất nhanh thì có tằng tôn ôm rồi sao? Không nghĩ tới mình đột nhiên nghĩ ra cái chủ ý,lại còn rất khả dụng .

“Đó là đương nhiên! Cháu lúc nào thì không được?” Mộ Tư Dạ tràn đầy tự tin, “Ông nội, cháu cùng Tô Tô không sao, hiện tại cũng có thể thả chúng ta đi ra ngoài chứ?” Mấy ngày nay mặc dù mất hồn, nhưng lại giống như trong l*иg chim, buồn bực khiến hắn đều muốn phát hoảng.

Mộ lão gia tử nhưng không có đáp ứng một tiếng, quay mặt qua chỗ khác, “Chờ Tô Tô ra ngoài, nó nói chính xác thì ngươi hãy rời đi.” Ai biết hắn có hay không diễn trò, lừa gạt lão đầu mình .

Mộ Tư Dạ bất đắc dĩ thở dài, hắn biết, lão gia tử không có dễ nói chuyện như vậy!

Tô Tô ở trong phòng tắm, nghe được ngoài cửa đối thoại, biết lão gia tử tới, thuần thục, rất nhanh tắm xong, sau khi thay một thân quần áo mới ra ngoài.

“Tô Tô, mau tới, mau tới! Chồng em phải ra khỏi cửa, còn phải chờ em đồng ý con dấu đây!” Mộ Tư Dạ vừa nhìn thấy Tô Tô ra ngoài, cánh tay dài bao vây, lôi cô vào trong ngực, lại đưa đến Mộ lão gia tử trước mặt, “Còn xấu hổ a? Mau cùng ông nội nói một chút nha!”

Mộ lão gia tử xem hai người bọn hắn, từ sâu trong nội tâm tản mát ra cảm giác thân mật, không đợi Tô Tô mở miệng, đã tin một nửa.

Mộ Tư Dạ ở trước mặt mọi người, đối với cô động thủ động cước, Tô Tô trong lúc nhất thời không quen, đỏ mặt đối với Mộ lão gia tử nói: “Ông nội, hiểu lầm của chúng cháu đã giải khai, đã không sao, ông để chúng cháu đi ra ngoài đi!”

Cô ngượng ngùng nói, bọn họ đã sớm tháo ra hiểu lầm, hết thảy đều là Mộ Tư Dạ, vì trốn tránh vụ việc phiền toái kia, mới cho cô làm bia đỡ đạn. Nếu là nói ra sự thật như vậy, cây trượng trong tay ông nội kia , đại khái trực tiếp liền gõ lên đầu Mộ Tư Dạ đi !

Mộ lão gia tử không tin Mộ Tư Dạ, nhưng mà lời nói đối với Tô Tô cũng là rất tin không nghi ngờ, nghe được bọn họ cũng chính miệng thừa nhận giải hòa, hắn cũng không lại khó khăn, đáp ứng để cho Mộ Tư Dạ ra cửa. Khi Mộ Tư Dạ xoay người rời đi, còn gọi hắn, muốn hắn cùng bạn tốt của mình đi ăn một bữa bàn dự án.

Chẳng qua là lão gia tử không biết, bạn tốt của hắn đã đợi không kịp, sớm đã đem dự án ký cho công ty khác rồi!

Ba ngày nay, bởi vì Mộ Tư Dạ đòi hỏi vô độ, mỗi đêm ngày đều muốn cô, làm hại cô hạ thân khẽ sưng đỏ, dị thường khó chịu. Đợi Mộ Tư Dạ sau khi rời đi, Tô Tô rốt cục có thể thoải mái ngủ nướng rồi!

Không có Mộ Tư Dạ gây phiền nhiễu, trong lúc cô ngủ say nằm ở trên người cô luật động, cảm giác này khiến Tô Tô ngủ đặc biệt thoải mái, đi nằm ngủ một cái đến buổi chiều, đồng thời cũng đói bụng khiến cho cô ngực dán vào lưng. Thật ra thì buổi trưa Trương tẩu có lên lầu, nhưng nhìn thấy cô ngủ ngon như vậy, cũng không nhẫn tâm gọi cô, để cho cô an ổn ngủ trọn vẹn.

Tô Tô lúc xuống lầu, trong phòng khách chỉ có một mình Trương tẩu , trên màn hình TV lớn, truyền đến tiếng nhạc êm ái, mà Trương tẩu đang cúi xuống, trong tay còn cầm đồ đan len. Tô Tô còn chưa nói chuyện, Trương tẩu trước hết thấy cô, vội vàng đứng lên nói: “Thiếu phu nhân đói bụng rồi chứ? Trong phòng bếp còn cơm nóng, tôi đi giúp cô bưng tới!”

Tô Tô khéo léo cười cười, “Vậy thì phiền toái Trương tẩu .”

“Thiếu phu nhân, đối với tôi không cần khách khí như vậy !” Trương tẩu thả ra trong tay gì đó, bước nhanh rời đi.

Tô Tô ngồi xuống chỗ Trương tẩu lúc nãy ngồi, cầm lên sản phẩm của Trương tẩu , nhìn lên xuống trái phải một chút, nếu như không có nhận nhầm, Trương tẩu chính là đan khăn quàng cổ, khăn quàng cổ màu xanh đen, tay nghề đặc biệt tốt.

Trương tẩu bưng thức ăn dọn đến trên bàn ăn ,trở lại mời Tô Tô dùng cơm, thấy Tô Tô đối với đan móc gì đó của bà cảm thấy tò mò, liền cười chủ động giải thích: “Đây là giúp lão gia tử đan khăn quàng cổ! Tự tay đan tương đối mềm mại, hiện tại mặc dù mới tháng mười, nhưng mà đã sắp hết thu, khí trời dần dần chuyển lạnh, mùa đông cũng không còn xa, khăn quàng cổ này rất nhanh là có thể sử dụng.”

“Trương tẩu đối với ông nội thật tốt!” Tô Tô tùy ý nói.

Trương tẩu cười nói: “Này không có gì!”

Tô Tô trong đầu chợt nghĩ ra chút ý tưởng, nếu như giúp Mộ Tư Dạ đan một cái, không biết hắn sẽ là phản ứng gì? Hiện tại mới tháng mười , chưa tới hai tháng, chính là lễ Noel rồi sao! Đến lúc đó làm thành món quà Noel đưa hắn, cũng không tồi đi?

Nghĩ tới đây, cô đối với Trương tẩu cười nói: “Đan khăn quàng cổ dễ học chứ?”

“Thiếu phu nhân muốn học?” Trương tẩu sửng sốt.

“Ừ, dù sao rảnh rỗi không có việc làm, muốn tìm chút việc để làm.” Tô Tô ngượng ngùng nói, là đan cho Mộ Tư Dạ ,liền tùy ý nói qua loa.

“Đan khăn quàng cổ thật ra thì rất đơn giản, nhập môn cũng mau, đan nhanh hơn lời nói, có người một ngày liền đan hết một cái rồi!” Trương tẩu cười, “Nếu như Thiếu phu nhân thật muốn học, chờ ăn cơm xong, tôi cùng cô đi chọn len sợi, trong nhà kho còn rất nhiều,không ít đây!”

“Tốt!” Tô Tô vui vẻ đáp ứng, liền nhanh chóng đem thức ăn giải quyết xong, không thể chờ đợi thúc giục Trương tẩu, vội vàng mang cô đi chọn len sợi.

Trương tẩu vốn cho là Tô Tô là muốn đan cho bản thân, cho nên cũng cầm một chút phấn hồng, vàng nhạt, trắng … Màu sắc, thoạt nhìn cũng rất tốt, nhưng mà Tô Tô cũng không hài lòng. Cô chọn tới chọn lui, đang nhìn đến một cuộn len sợi màu xanh ngọc thì hai mắt tỏa sáng, vội vàng cầm lên, “màu sắc này không tệ!”

“Nhưng mà. . . . . . Màu sắc dường này như thích hợp cho đàn ông hơn.” Trương tẩu nhanh mồm nhanh miệng nói , sau đó lại giống như bừng tỉnh hiểu ra , “Thì ra là. . . . . . Thiếu phu nhân là muốn đan cho thiếu gia a? Thiếu phu nhân đối với thiếu gia thật là quan tâm!”

Trương tẩu một câu nói này, khiến Tô Tô mắc cỡ đỏ mặt, “Ai nói muốn đan cho hắn? Tự ta đan chơi thôi, không được sao?” Tô Tô thẹn thùng cầm len sợi màu xanh ngọc, chạy ra ngoài cũng không quay đầu lại .

Trương tẩu đi theo phía sau cô, cười đầy ý vị, nhìn dáng vẻ, Thiếu phu nhân cùng thiếu gia, là thật hòa hảo rồi ! Hơn nữa tình cảm còn có tăng chứ không giảm,rất nhiệt tình, xem ra. . . . . . Phải vội vàng đem cái tin tức tốt này, nói cho lão gia tử thôi!

Tô Tô mấy ngày nay đi theo Trương tẩu học đan khăn quàng cổ, đã giống như ra khuôn ra dáng rồi, hai lần trước đan không được khá, không phải là quá lỏng cũng là quá chặt , bằng không chính là mũi kim, đan cao thấp không đều, còn đan ra từng bước từng bước lổ nhỏ. Bất quá, trải qua kinh nghiệm từ hai lần trước thất bại , lúc này, Tô Tô tay đan đã khá chắc rồi! Nhìn hai cây que tre đan vào nhau , dưới bàn tay dần đan ra hình dạng khăn quàng cổ, Tô Tô đặc biệt có cảm giác thành tựu.

Lão gia tử đại khái là từ Trương tẩu có được tin tức, lúc nhìn thấy Tô Tô đan khăn quàng cổ, luôn là cười thầm, nhưng cũng không trêu chọc.

Ngày này, Tô Tô đang phụng bồi lão gia tử ngồi ở phòng khách xem ti vi, trên tay cô cùng Trương tẩu một dạng giống nhau, cũng cầm que đan khăn quàng cổ, bên ngoài đột nhiên truyền đến một hồi tiếng chuông cửa. Quản gia sau khi mở cửa, dẫn đi vào một người mặc đồng phục làm việc, người thanh niên trẻ đó đang cầm bó hoa.

“Phiền toái xin Tô tiểu thư ký nhận.” Người nọ vừa vào cửa, ánh mắt liền trực tiếp ngừng ở Tô Tô trên người.

“A, tốt.” Tô Tô đây là lần đầu tiên, nhận được hoa người khác tặng, trong lòng không khỏi có chút bối rối, sau khi ký tên, người nọ liền trực tiếp đi.

“Đây là người nào tặng hoa a?” Tô Tô tìm kiếm tấm thẻ trong bó hoa, lại không tìm thấy.

“Đây.” Mộ lão gia tử đem rơi vào trên ghế sa lon – một tấm thẻ đưa tới, “Rớt cũng không phát hiện!”

[Em yêu à, anh nhớ em lắm!] Trên thẻ chỉ có bảy chữ này, hoàn toàn không có ký tên, Tô Tô trong lúc nhất thời có chút sửng sốt.

“Rốt cuộc là người nào a? Thế nào lại nói lung tung vậy chứ!” Tô Tô tức giận đem bó hoa ném cho Trương tẩu.

Thật ra thì, người đầu tiên cô nghĩ đến, chính là Mộ Tư Dạ! Nhưng mà. . . . . . Điều này sao có thể đây? Từ khi quen nhau đến bây giờ, hắn ngay cả những câu bày tỏ đều không có, làm sao có thể tâm huyết dâng trào, đột nhiên tặng hoa cho mình? Nhưng mà. . . . . . Nếu như không phải của hắn , thì là ai đây? Mình cũng không có người bạn nào là con trai lại tốt như vậy! Mặc cho Tô Tô nghĩ đến nát óc, cũng nghĩ không ra được ai. Cô vốn là muốn đi đuổi theo người đưa hoa, nhưng mà người ta đã sớm cỡi máy xe đi xa.

Lúc này Tô Tô không rõ tình huống, Mộ lão gia tử lại là hiểu rõ vấn đề, mới vừa rồi lúc nhặt lên thẻ , ông trong lúc vô tình liếc qua một cái, phía trên kia mặc dù không có ký tên, nhưng mà chữ viết quen thuộc kia, làm sao có thể qua mắt được ông? Mặc dù không biết Tôn Tử đang làm cái gì, nhưng mà Mộ lão gia tử cũng không có phơi bày, chẳng qua là cười cười nói: “Hoa hồng nở ra như vậy rực rỡ, Trương tẩu, đi tìm cái bình hoa đi!”

Trương tẩu lập tức nghe theo.

“Ông nội, chẳng lẽ ông biết người tặng hoa này là ai?”

“Không biết.” Mộ lão gia tử nghiêm trang, đem tầm mắt chuyển lại màn hình TV, rảnh rang bỏ lại một câu: “Con cũng không biết, ta đây lão đầu tử như thế nào lại biết đây?”

Đúng vậy, ông nội làm sao lại biết cơ chứ? Tô Tô thở dài, nhìn Trương tẩu đem bó hoa hồng thật to đưa tới trước mặt cô. Tô Tô cẩn thận chăm chú nhìn bó hoa hồng, nhưng mà mặc cho cô xem thế nào, hoa vẫn không có tên người gửi.

Tô Tô lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện cho Mộ Tư Dạ, suy nghĩ một chút, lại chuyển thành gửi tin nhắn [rất đẹp , cám ơn anh!]

Chiêu thăm dò này, cô phải làm thôi!

Sau vài giây, điện thoại di động phát ra “Ding Ding” thanh âm nhắc nhở, Tô Tô vội vàng lấy ra xem [Em yêu, em thích là tốt rồi]

Mộ Tư Dạ, dĩ nhiên thật sự là anh! Tô Tô đang cầm điện thoại di động cười đến vui vẻ, lại giả vờ giận gửi tin nhắn đi, [anh là cố ý không viết tên !]

[Vô ý quên mất!] Mộ Tư Dạ trả lời.

Cái rắm nữa! Tô Tô ở trong lòng thầm mắng, hắn mới không phải là quên mất, mà là vì thử dò xét mình thôi! Hắn đang thử dò xét mình sau khi nhận được hoa, người thứ nhất nghĩ tới , có phải hay không là hắn. Nam nhân ích kỷ này. . . . . .

[Vậy thì phải trả giá đắt!] Tô Tô rất thẳng thắn gửi tin nhắn trả lời.

[Được rồi! Vậy anh dùng thân thể bồi thường. Lão bà thân ái, ở trên giường chờ lão công đi!] Mộ Tư Dạ nhìn đầu ngón tay, gõ ra những lời này, khóe miệng nâng lên một nụ cười xấu xa, đầu ngón tay vừa trợt, tin nhắn gửi đi.

Vợ của hắn thật đúng là mê người quá! Chẳng qua là một vài lời trêu chọc nàng, người trước hết nâng lên phản ứng lại là mình. . . . . . Mặc dù buổi sáng trước khi xuất môn cùng cô làm một hồi hoan ái, nhưng mà hiện tại, hắn lại không thể chờ đợi! Mộ Tư Dạ nhìn mình hạ thân bộc phát du͙© vọиɠ, trên môi hiện lên một chút bất đắc dĩ , đàn ông quả nhiên đều là động vật ăn thịt.

.