Đối Tượng Xem Mắt Trông Dữ Quá Đi

Chương 14

7 giờ sáng, Giang Đào tự động tỉnh giấc.

Xuyên qua khe hở của tấm rèm, cô có thể nhìn thấy bên ngoài nắng chói chang, chim sẻ không ngừng kêu ríu rít, xen lẫn xa xa là tiếng cười trẻ con cùng tiếng quát tháo của người lớn.

Ngày nghỉ lúc nào cũng tốt đẹp, Giang Đào cầm điện thoại lên xem dự báo thời tiết hôm nay.

Nhiệt độ cao nhất trong ngày là 17 độ C, hôm nay đúng là ngày nóng nhất trong thời gian gần đây. Ngày mai nhiệt độ sẽ giảm, thứ 7 còn có biểu tượng mưa tuyết!

Giang Đào mở tủ quần áo, chọn một chiếc áo len màu trắng, khoác thêm một chiếc áo khoác dày màu xanh nhạt, để khi trời nóng dễ cởi ra.

Sau khi thay quần áo, Giang Đào ra khỏi phòng ngủ, bước vào nhà vệ sinh để rửa mặt.

Bà ngoại đang ở trong bếp, nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn Giang Đào từ trên xuống dưới: “Không phải vừa mua một chiếc váy mới à? Sao cháu không mặc?”

Giang Đào nhìn chiếc quần đùi trên người và nói một cách tự tin: “Mặc cái này thoải mái ạ.”

Chiếc váy rất đẹp nhưng cô phải chăm sóc bà ngoại, có một số hành động có thể gây bất tiện.

Bà ngoại lắc đầu lẩm bẩm một mình: “Mỗi lần cùng Tiểu Nhụy ra ngoài đều ăn mặc đẹp đẽ, đi xem mắt thì không thèm để ý, con gái bây giờ lạ thật.”



Cơm nước xong, hai bà cháu đi siêu thị cách đó 1 kilomet để mua sắm. Ngoài việc mua những thứ cần thiết hàng ngày và nguyên liệu cho hai, ba ngày tới, hai người còn mua thêm một ít trái cây và nước uống.

Chiếc xe đẩy nhỏ chở đầy ắp đồ. 8 giờ hơn, hai bà cháu quay về tiểu khu, tình cờ lại gặp ông bà Lý dắt cháu đi dạo.

Bà Lý: “Thời tiết đẹp quá, hai bà cháu không đi đâu chơi à?”

Bà ngoại: “Đi chứ, chuẩn bị đi vườn bách thảo.”

Ông Lý: “Xa như vậy, hai bà cháu ngồi xe bus sao? Không sợ xóc nảy à.”

Bà ngoại cười: “Tiểu Tào đến đón chúng tôi.”

Bà Lý nhìn Giang Đào kinh ngạc nói: “Tiểu Tào là người xem mắt của cháu à? Hôm nay thứ 4 cậu ta không đi làm sao?”

Bà ngoại tiếp lời: “Cậu ấy là tổng giám đốc, không cần phải tự mình đi làm mỗi ngày, ngày nào không có việc bận thì cũng không phải đến công trường.”

Ông Lý cười bà: “Bọn trẻ đi hẹn hò, bà đi cùng làm gì?”

Bà ngoại bày ra vẻ mặt khó xử: “Tôi tính không đi, già cả chân tay yếu đi theo chỉ làm phiền tụi nhỏ. Nhưng Tiểu Tào khách sáo quá, một hai phải kêu tôi đi cùng, tôi đành phải đi thôi. Đúng rồi, cuối tuần trước tụi Chí Dũng cũng đi vườn bách thảo, hoa ở đó nở nhiều chưa? Hoa mà chưa nở thì có cái gì để xem đâu.”

Ông Lý bà Lý cười gượng gạo.

Cuối tuần trước, con trai và con dâu của hai ông bà muốn đi vườn bách thảo, họ ghé qua đây chỉ để đón con chứ không đề cập đưa hai ông bà đi cùng.

“Tự bà đi mà xem. Hai ngày nay thời tiết ấm áp có khả năng hoa nở thêm một đợt.”

Bà Lý thấy đứng đây không hóng thêm được gì nên hai ông bà nhanh chóng đưa cháu ra ngoài.

Bà ngoại hếch cằm lên, cầm chìa ra mở cửa.

Sau khi vào nhà, Giang Đào lúng túng nói: “Tại sao bà lại nói về Tào An với họ?”

Bà ngoại: “Khoe khoang một tí có làm sao, bọn họ cứ nghĩ hai bà cháu mình chỉ biết đi xe buýt, chả lẽ bà không được khoe cháu có đối tượng xem mắt có điều kiện à?”

Giang Đào: “Bà cũng biết anh ấy chỉ là đối tượng xem mắt, về sau không chắc sẽ thành, bây giờ khoe khoang như vậy, lỡ ngày nào đó không thành, người ta sẽ quay ra móc mỉa mình.”

Bà ngoại: “Sau này thì để sau này tính, hôm nay khoe khoang làm bà rất hả hê. Với lại bà chừng này tuổi rồi, sống thêm một ngày là đời ngắn đi một ngày, có khi cháu với Tiểu Tào chưa kịp đến với nhau, bà đã….”

Giang Đào một tay cầm xe đẩy, một tay bịt miệng bà ngoại.

Bà ngoại cười híp cả mắt.

Giang Đào bó tay với bà, cô đi rửa sạch mấy loại trái cây mang theo cho chuyến đi, sau đó lấy đồ ra khỏi xe đẩy, chất vào tủ lạnh.

Nhìn tủ lạnh dần dần được xếp đầy, Giang Đào đưa lưng về phía bà ngoại nói: “Cháu đã tiết kiệm được 13 vạn, hay chúng ta mua một chiếc xe ạ?”

Ông bà Lý luôn trêu bà ngoại chỉ biết đi phương tiện công cộng, cô nghe xong, quả thật lòng cũng không thấy thoải mái.

Bà ngoại khi còn nhỏ nhà rất nghèo, hồi trẻ vất vả cực nhọc cuối cùng cũng mua được căn phòng có hộ khẩu thành phố. Ba mẹ cô rời đi trước, bà ngoại một mình nuôi cô lớn đến nay, chăm cô học hành đến khi tốt nghiệp đại học, bây giờ cô coi như công việc cũng tạm ổn, mà bà ngoại cũng tới tuổi già rồi, Giang Đào muốn cho bà ngoại sống hưởng thụ càng nhiều càng tốt.

Cô có bằng lái xe, tiền tiết kiệm cũng đủ để mua một chiếc xe bình thường.

Bà ngoại: “Cháu đang nghĩ gì vậy? Một năm bà chỉ đi xa nhà vài lần, mua ô tô đúng là lãng phí, không bằng dành tiền mua một căn hộ mới đi, xe tới tay cháu thì sẽ bị giảm giá trị, đừng cho rằng bà không biết cái gì.”

Giang Đào có chút giận dỗi: “Cháu cũng muốn cho bà được khoe khoang.”

Lấy chính bản thân cô ra để khoe khoang, chứ không phải là đối tượng hẹn hò của cô.

Bà ngoại: “Bà khoe khoang về cháu có ít đâu? Lúc cháu còn nhỏ thường đứng nhất lớp, thậm chí là nhất khối, còn Chí Dũng nhà bên rất ít khi đạt điểm trung bình, rồi lúc cháu đậu trường cấp ba, nó thì vào trường nghề kỹ thuật, ba mẹ nó thấy bà đều phải tránh đi vì sợ bà khoe với họ. Còn về phòng ở, với mức lương hiện tại của cháu thì tiết kiệm hai, ba năm sẽ đủ tiền cọc nhà. Còn nhà của Chí Dũng hầu như nhờ bố mẹ nó trả hết. Bà không ngốc đâu, đã khoe thì phải khoe thật lớn, khi nào cháu mua nhà, bà sẽ mời cả nhà họ tới ăn cơm!”

Giang Đào cuối cùng cũng bật cười.

Tay bà ngoại đang cầm trái cây nhưng trong mắt lại tràn đầy ân cần: “Tiểu Đào chúng ta có bản lĩnh, có thể tự nuôi sống bản thân. Bà ngoại sợ nhất là cháu bị người ngoài ức hϊếp, bà giục cháu kết hôn là hy vọng cháu có thể tìm được người đáng tin cậy. Nhưng bà ngoại vẫn giữ câu nói kia, kết hôn phải là đối tượng cháu thích, không cần thiết vì bà mà tùy tiện kết hôn, bà không muốn cháu bị ấm ức thiệt thòi.”

Giang Đào: “Bà tập trung rửa trái cây đi, đừng nói nữa ạ.”

Nói nữa cô sẽ khóc mất.



Bà ngoại cắt dứa, cam và cherry rồi đặt vào hộp bảo quản cho tươi. Túi vải thì đựng ba chai nước cùng hai gói đồ ăn vặt, chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi.

9 giờ, Tào An đúng hẹn đứng chờ ở dưới lầu 5.

Bà ngoại từ trong bếp vẫy tay với anh, đi cùng Giang Đào ra cửa.

Tào An đang đứng trước xe, anh mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, áo khoác ngoài màu đen, bên dưới là một chiếc quần âu màu đen.

Chiếc áo len mỏng ôm sát cơ thể, có thể mờ mờ được nét của cơ ngực cường tráng, phần cơ bụng dưới săn chắc và phẳng lì.

Khi anh bước đi, đôi chân thon và thẳng dài của anh tràn đầy sức mạnh.

Sau khi chào bà ngoại, anh nhìn chiếc túi vải trong tay Giang Đào.

Giang Đào mỉm cười: “Có mang theo một ít trái cây và đồ ăn vặt.”

Tào An cầm lấy chiếc túi vải nặng, mở cửa sau và nói với Giang Đào: “Cô ngồi đằng sau với bà nhé.”

Giang Đào liền nghĩ đến vợ chồng Lý Chí Dũng nhà bên, khi đại gia đình đi chơi Tết Nguyên Đán, Lý Chí Dũng khi sắp xếp chỗ ngồi cũng nói với vợ bằng giọng điệu như vậy.

Giống như hai người đã quen biết nhau rất lâu, bà ngoại là bà của Tào An, còn cô mới là người đến sau.

Bà ngoại đã ngồi vào trong xe, nhìn hai người trẻ nói chuyện mà cười.

Giang Đào không khách sáo với Tào An, ngồi xuống cạnh bà cô.

Tào An đóng cửa xe lại, đặt túi vải của hai bà cháu lên ghế phụ, thắt dây an toàn, xác định hai bà cháu cũng đã ngồi xong rồi mới lái xe đi.

Sau khi xe rời khỏi tiểu khu, đi ngang qua công viên nhỏ mà bà ngoại thường nhảy quảng trường.

Tào An nhìn ra công viên, đi chậm lại và hỏi bà ngoại: “Kia có phải là hàng xóm đối diện nhà bà không ạ?”

Giang Đào và bà ngoại cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thậm chí Tào An còn giúp hạ cửa sổ xuống.

Quả nhiên, Giang Đào thấy Ông Lý và Bà Lý đang đứng cạnh cầu trượt của bọn trẻ, mặt đối mặt nói chuyện với nhau.

Bà ngoại cười và vẫy vẫy tay.

Ông Lý, bà Lý:……..

Tào An cũng nhìn về phía đối phương gật đầu lễ phép chào hỏi, sau đó tăng tốc rời đi.

Giang Đào:…….

Thật ra cũng không cần “lễ phép” như vậy.



Đã tới vườn bách thảo, bởi vì hôm nay là ngày trong tuần nên bãi đậu xe vẫn còn có chỗ trống, nếu không thì với thời tiết tốt như vậy chắc là phải tìm chỗ đậu xe bên ngoài.

Giang Đào xuống xe, nhìn xung quanh, cô thấy nhiều du khách chỉ mặc áo len hoặc áo mỏng, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào họ trông rất ấm áp.

Tào An để áo khoác trên xe, xắn ống tay áo len lên trên khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc, ngay cả khi anh dùng mu bàn tay đóng cửa lại, những đường cong cơ bắp trên ngực và vai cũng trở nên rõ ràng.

*Bản gốc dùng từ “trái tay” (tiếng anh: backhand) là thuật ngữ thường dùng trong các môn thể thao như bóng bàn, cầu lông, tennis; để chỉ các cú đánh mà mu bàn tay sẽ hướng về trước, lòng bàn tay hướng vào trong. Vậy nên mình dùng từ “mu bàn tay” luôn cho dễ hiểu.”

Giang Đào nhanh chóng nhìn qua chỗ khác.

Bà ngoại: “Ui, nắng chói quá, bà phải đeo kính râm.”

Một phút sau, bà cụ nhỏ với mái tóc xoăn nhuộm màu nâu đỏ bước xuống xe với chiếc áo khoác ngắn màu vàng tươi, không cài nút, chiếc khăn quàng cổ nhiều màu cùng với chiếc kính râm. Phong cách ăn mặc của Giang Đào còn không “tây” bằng bà ngoại.

Tào An cười tán thưởng: “Bà ngoại thật biết cách ăn mặc.”

Tay trái cầm túi vải và máy ảnh, anh vươn cánh tay phải về phía bà.

Bà ngoại tự nhiên vịn lấy, nhìn về phía xa xa, xúc động nói: “Khi còn trẻ không có nhiều quần áo đẹp như vậy, bây giờ có điều kiện hơn thì đương nhiên phải ăn mặc đẹp rồi.”

Tào An: “Bà tự mình chọn hết ạ?”

Bà ngoại: “Đúng vậy, mắt nhìn của Tiểu Đào quá phàm tục.”

Giang Đào lặng lẽ đi phía sau hai người:…..

Bà ngoại đi chầm chậm, Tào An chăm sóc bà, Giang Đào không để ý tới cuộc trò chuyện. Sau khi vào vườn bách thảo, phần lớn sự chú ý của cô dành cho việc thưởng ngoạn phong cảnh, dành thời gian cho bản thân một chút.

Tào An luôn kiên nhẫn khi đi cùng bà ngoại, như thể anh không muốn nhân cơ hội này để đến gần cô ý tá nhỏ xinh.

Đầu tiên họ đến vườn hoa anh đào, những bông hoa anh đào màu hồng phấn đẹp dịu dàng, tất cả khách tham quan đều đứng phía dưới chụp ảnh.

“Để cháu chụp cho bà.”

Tào An chọn một cây hoa đào, đỡ bà ngoại tới đứng dưới gốc cây.

Giang Đào đứng sang một bên, nhìn bà ngoại thoải mái tạo vài kiểu dáng, Tào An thậm chí còn đổi góc chụp, hệt như một nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp.

Tất nhiên Giang Đào cũng không nhàn rỗi, cô chụp hình bà ngoại bằng điện thoại của mình.

“Cô lại chụp vài tấm với bà cô đi.”

Tào An bỗng nhiên nhìn qua, nửa gợi ý nửa ra lệnh.

Giang Đào mím môi dưới, cuối cùng đứng bên cạnh bà.

Khi chụp ảnh, người ta phải nhìn vào máy ảnh, Giang Đào khó có thể thư giãn khi nhìn vào đôi mắt dài hẹp của Tào An ẩn sau máy ảnh.

Bà ngoại vỗ vỗ tay nàng.

Khi Giang Đào cúi đầu xuống, cô nhìn thấy vài sợi tóc bạc trắng mới mọc ở trên đầu bà mình.

Cô nên trân trọng cơ hội chụp ảnh với bà mình nhiều hơn.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Giang Đào ôm bà từ phía sau, đặt cằm lên một vai bà, nghiêng đầu và nhìn vào camera cười rạng rỡ.

Khuôn mặt cô y tá nhỏ tươi tắn hơn cả một cánh hoa anh đào, đôi mắt chứa đầy ý cười của cô long lanh như nước.

Chỉ đến khi Tào An nhấn nút chụp lần thứ 3, anh mới có thể nhìn thấy vẻ mặt của bà.

Tổng cộng ở cảnh này chụp được 6 bức ảnh.

Bà ngoại đến xem và rất hài lòng.

“Tới lượt cháu, để Tiểu Đào giúp cháu chụp một tấm.” Bà ngoại đem camera đưa cho Giang Đào, chỉ đạo nói.

Khuôn mặt Giang Đào trở nên nóng bừng vì xấu hổ.

Tào An cười cười: “Cháu không chụp đâu ạ, cháu không quen.”

Bà ngoại: “Vậy chúng ta cùng chụp một tấm đi, bà sẽ giữ làm kỉ niệm.”

Lần này Tào An không từ chối.

Hai người lại đứng dưới gốc cây, Tào An khoác một tay lên vai bà ngoại.

Giang Đào không biết cách sử dụng chiếc máy ảnh phức tạp như vậy, cô ấy chỉ đơn giản bấm chụp vài lần.

Khi Tào An xem lại ảnh chụp, bà ngoại kéo Giang Đào ra xa vài bước, thì thầm đầy phấn khích: “Này, bà cảm thấy như mình vừa vùi đầu vào ngực của Tào An!”

Giang Đào:……