Huyền Văn Bảo nhìn đến ánh mắt Huyền Diệu Nhi lại càng thêm không vui, lạnh mặt nói: “ Đại ca, ngươi nữ nhi này không có gia giáo, làm sao có thể chống đối thúc thúc như vậy, người nhìn San Nhi nhà chúng ta, nhỏ như vậy liền biết lễ phép.”
Huyền Diệu Nhi không nói gì. Lễ phép sao? Gặp người nhà không thưa, liền Đại bá, đại bá nương đều không gọi, lễ phép chỗ nào?
Huyền Văn Đào có chút xấu hổ, nhìn vợ chồng ngũ đệ nói: “ Ngũ đệ, đệ muội, Diệu Nhi hôm nay sau khi tỉnh lại, có chút không thanh tỉnh, các ngươi đừng để trong lòng.”
Phùng thị thấy bầu không khí không tốt, nàng lại không nghĩ nán lại lâu trong căn phòng rách nát này: “ Đại ca, đại tẩu, Diệu Nhi đã không có việc gì ta cùng Văn Bảo liền về phòng.”
Huyền Văn Đào cùng Lưu Thị tiễn bọn họ ra ngoài.
Người nhà Ngũ thúc ba người trở về gian phòng của mình, Huyền Văn Bảo không hiểu hỏi Phùng Thị: : Ngươi không phải xem thường đại ca sao, sai còn nhất định phải đi xem nha đầu kia, làm đầy một bụng tức, tội gì phải khổ như vậy chứ?
Phùng Thị ôm nữ nhi nói: “ Cha ta dặn, làm việc lưu ba phần, không biết về sau lại có thể dùng đến, cho nên chúng ta ai cũng đừng đắc tội.”
“Nhạc phụ đại nhân nói tự nhiên có đạo lý, nương tử thông minh lanh lợi, là ta Huyền Văn Bảo phúc khí.” Huyền VĂn Bảo ôm kiều thê vui vẻ nói.
Tại Tây Sương phòng, chờ mọi người ra ngoài, Huyền Diệu Nhi hỏi Huyền An Duệ: “ Ngũ thúc cùng ngũ thẩm ăn mặc giống như còn tốt hơn so với nhưng người khác? Bọn họ có tiền riêng sao?” Huyền Diệu Nhi đối với sự phân biệt đãi ngồ trong nhà, có chút phiền muộn.
“ Ngũ Thúc sáu năm trước thi đậu Đồng Sinh, chuẩn bị thi Tú Tài. Cha của Ngũ thẩm là cái lão tú tài, hiện tại ở trong huyện nha viết văn thư. Người ta sau là muốn đi đường quan lộ, cho nên ăn mặc với chúng ta là khác biệt.” Huyền An Duệ bình tĩnh nói, có thể nhìn ra được, hắn đã sớm chấp nhận hiện thực này.
Huyền Diệu Nhi trong lòng càng bực. Sống đều dựa vào bọn họ làm, cung phụng một cái thương nhân, một cái học trò, chuyện này khi nào mới kết thúc? Hơn nữa, cho dù bọn họ thật sự công thành danh toại, họ cũng sẽ không giúp đỡ gia đình mình, thậm chí đến lúc đó, một văng đá nhà mình ra khỏi nhà.
Còn ngũ thúc, thi thố bao nhiêu năm, hài tử đều lớn như vậy, nếu như là có tài đã sớm thi đậu. Hiện tại trạng thái này, cũng không phải là cái dạng có thể đậu công danh.
Nhìn người ca ca quan tâm mình, nhìn đệ đệ hiểu chuyện, Huyền Diệu Nhi trong lòng thề rằng, sẽ dẫn người nhà qua những ngày tốt lành. Nàng lôi kéo Huyền An Hạo tay: “ Đệ đệm về sau tỷ kiếm tiền, cho người đọc sách, thi Trạng Nguyên làm tức chết bọn họ. Về sau chũng ta không cần thêu hoa.”
Huyền An Hạo ngồi bên cạnh Huyền Diệu Nhi tủm tỉm cười: “ Tỷ, ta thích bộ dáng của ngươi bây giờ. Ngươi hôm nay nói chuyện thật có lực, trước kia luôn bị bắt nạt. Về sau liền là cái dạng này đi.”
Huyền An Duệ cũng nói: “ Đúng nha, trước kia nói ngươi bao nhiêu lần, ngươi cũng không nghe, nói nặng liền khóc, bây giờ tốt hơn bao nhiêu.”
Huyền DIệu Nhi nghĩ tới nguyên thân trước kia, trong lòng có chút đau nhức, như vậy tính tình, còn không phải do hoàn cảnh bức ra?
Chẳng qua để Huyền Diệu Nhi cảm thấy vui mừng là, nguyên chủ cũng thích hội họa, đồng thời cũng có thiên phú. Đây có phải là thượng đế phái nàng đến, trợ giúp nguyên chủ hoàn thành mơ ước.
Thế nhưng là vì cái gì mình bị Thượng Phòng vu hãm trộm tiền mua giấy vẽ: “ Ca, ta học vẽ đi theo ai học? Vì cái gì tổ mẫu nói ta trộm tiền mua giấy vẽ?”
Huyền An Duệ thở dài: “ Thân tổ mẫu của chúng ta là tiểu thư nhà giàu, gia đạo sa sút mới gả cho tổ phụ. Đại cô khi còn bé theo tổ mẫu học thư họa, về sau dạy cho cho cùng Nhị thúc. Chúng ta biết chữ đều là cha cùng nhị thúc dạy, cha cũng là vô ý phát hiện ngươi vẽ vô cùng tốt, liền đem giấy trong nhà tìm ra, đều để ngươi vẽ. Mấy ngày trước dùng hết giấy, nương liền cho ngươi đi huyện thành, cầm cây trâm mua giấy vẽ, thế nhưng lúc trở về tứ thẩm cùng tổ mẫu liền nói ngươi trộm bạc mua giấy.”
Huyền Diệu Nhi đại khái biết chuyện trải qua. Hội họa dù ở hiện đại hay là cổ đại cũng đều là cái phí tiền. Đặc biệt cổ đại, người có tiền mới yêu thích hội họa. Vì vốn nhập môn của loại hình này rất lớn.
Nếu không thành danh, liền không thu lại được gì, nên người nghèo sẽ không đi học.
Cũng may mọi người trong nhà đều biết chữ, cũng thông tình đạt lý, về sau tự mình làm cái gì sẽ đơn giản chút, không dễ bị hoài nghi.
“Ca, ngươi yên tâm, thanh giả tự thanh, các nàng dứt khoát vu hãm ta không có chứng cứ, có cơ hội, ta nhất định chứng minh mình trong sạch.”
Huyền An Duệ nhìn Huyền Diệu Nhi nói đạo lý rõ ràng, gật đầu: “ Ta tin tưởng muội muội.”
Huyền An Hạo cũng lôi kéo tay Huyền Diệu Nhi: “ Ta cũng tin tưởng tỷ tỷ.”
Huyền Diệu Nhi kỳ thật rất vui vẻ, mình có nhiều người nhà tốt như vậy: “ Ca, đệ, về sau nhà chúng ta nhất định sẽ tốt lên.”
Đi vào thế giới này buổi thứ nhất, Huyền Diệu Nhi ngủ không được; ca ca cùng đệ đệ, nhị thúc ở một phòng, cho nên nàng cùng phụ mẫu ngủ trên cùng một cái giường, cũng không chen chúc. Thật ra như vậy là tốt so với tưởng tượng.
Ngoài cửa sổ, ngỗng kêu cạc cạc, còn có tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót líu lo. Giống như một bản giao hưởng diệu kỳ, bầu trời đầy sao sáng và ánh trăng chiếu vào căn phòng thật mộng mơ. Bất chợt nàng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Sáng sớm, nghe thấy thanh âm người nhà rời giường, một người quen với cuộc sống một mình, nên nàng ngủ rất nhẹ, có người rời giường nàng liền ngủ không được.
Thấy nàng tỉnh Lưu Thị nói: “Ngươi nằm nghỉ thêm chút nữa đi, lát nữa ca ca ngươi nấu thuốc, nương đi thượng phòng nấu cơm.”
Huyền Diệu Nhi không nằm nữa, đứng dậy mặc quần áo. Nàng đã là một phần tử của gia đình này, không thể không làm việc. Huốn chi, trong người cũng không có chỗ nào không thoải mái, thuốc tiếp tục uống là được, việc thì vẫn phải làm.
Lưu Thị nang bụng, đi đến trước viện bên ngoài ôm củi lửa: “ Nương, Ta tới.”
Nấu cơm thì không, nhưng ôm củi lửa thì không cần kỹ thuật gì, tâm cao khí ngạo đều vứt sang bên cạnh đi, hiện tại phải giải quyết chính là vấn đề no ấm.
Lưu thị còn muốn đoạt lại củi lửa: “ Thân thể ngươi yếu, mau trở về nằm đi.”
Lúc đầu Huyền Diệu Nhi nghĩ là sẽ giả bệnh mấy ngày, không làm việc, thế nhưng nếu như mình nằm, công việc tất cả đều rơi vào trên người nương. Lưu Thị có mang, mình làm sao nhẫn tâm? Thân thể nàng dà không có việc gì, vẫn nên là đi làm việc.
Đến trong phòng bếp, mọi người chưa ai rời giường cả. Huyền Diệu Nhi không giám hỏi nhiều, sợ bên ngoài bị người khác nghe thấy không tốt, lẵng lặng đi theo Lưu Thị làm những việc trong khả năng.
Thấy Huyền Diệu Nhi một mực đi theo, Lưu Thị bảo trở về mấy lần đều vô dụng, đành phải để nàng hỗ trợ.
Lưu Thị bắt đầu vo gạo, thái thịt, Huyền Diệu Nhi chỉ có thể giúp rửa rau. Nàng không có thiên phú trong việc bếp núc. Kiếp trước ngẫu nhiên cũng nghĩ sẽ xuống bếp, nhìn đến mấy trăm bản thực đơn, món ăn đông tây đều trong đầu. Thế nhưng sau vô số lần thử nghiệm, nàng nhận ra tay mình chỉ thích hợp cầm bút vẽ.
Lúc này, nàng mới phát hiện, tại cổ đại, một nữ tử biết làm cơm quan trọng đến cỡ nào. Sau khi rửa đồ ăn, chỉ có thể an tĩnh ngồi xổm ở bếp lò nhóm củi.
Nhìn lại hai tay của mình, Huyền Diệu Nhi khóc không ra nước mắt. Tay của ta a, bàn tay nhỏ bé chỉ để cầm cọ vẽ.
Khẽ than một tiếng trong lòng, cầm một cây củi bỏ vào trong bếp lò. Ách! … Đây là cái gì? Rễ cây gỗ Lim, còn có củi lửa bằng gỗ Lim, Thật xa xỉ. Làm sao lại dùng gỗ tốt như vậy nhóm lửa?
Nàng vừa định hỏi Lưu Thị, Nghĩ nghĩ một chút, mình bỗng nhiên hiểu những cái này, hù đến người nhà cũng không hay. Chẳng qua gỗ tốt như vậy cũng không nên nhóm lửa. Nàng đem mấy cái rể gỗ lim còn lại, đặt ở mệt bên chân. Một lát nữa sẽ nghĩ biên pháp mang chúng về tây sương phòng.